Thẩm Thành cười lắc đầu.
Con bé này cũng nghĩ thoáng thật, từ đệ tử biến thành chị dâu, sự thay đổi lớn như vậy mà cô nói thích ứng là thích ứng, có lẽ là do có liên quan đến những việc cô đã trải qua.
Một khi người nào đó đã trải qua quá nhiều việc, thì sẽ có thể dùng thái độ phẳng lặng để đối mặt với thế giới này.
Dương Tâm đứng lên khỏi sofa, đi ra khỏi cửa: “Em đi thoa thuốc cho Lâm Thanh đây, anh làm việc của anh đi.”
“Ừ.”
Ra khỏi phòng làm việc, Dương Tâm đi thẳng đến khu hồi sức tích cực.
Tình trạng của Lâm Thanh vẫn chưa hoàn toàn ổn định, nên mấy ngày nay anh ta vẫn luôn ở trong phòng ICU.
Vừa đi đến đầu cầu thang, quản gia đã vội vã đi lên.
“Cô Dương, bên ngoài có người tìm cô, cô ấy nói mình tên Cố Ngọc Hiểu.”
Giang Tâm nhíu nhíu mày.
Người phụ nữ đó đến tìm cô?
Để làm gì?
“Bây giờ cô ta đang ở đâu?”
Quản gia gật đầu nói: “Đang ở bên ngoài bậc thềm.
Tôi có mời cô ấy vào, nhưng cô ấy không chịu, bảo tôi gọi cô ra.”
Dương Tâm lạnh lùng cười một tiếng, bây giờ người phụ nữ đó chắc là hận cô thấu xương, cho là cô đã nói với Thẩm Thành và Lâm Vũ Loan sự thật của đêm hôm đó, hại cô ta mất hết tất cả.
Nếu cô đoán không sai thì người phụ nữ kia chắc là đến gây chuyện với cô, hoặc là… muốn vò đã mẻ lại sứt, kéo theo cô cùng xuống nước.
Dù sao bây giờ Lâm Vũ Loan đã hoàn toàn bỏ mặc cô ta rồi, cái thai trong bụng cô ta cũng chỉ là một trò cười, cô cũng không sợ cô ta đến gây chuyện.
“Tôi xuống dưới xem xem, bây giờ anh Thẩm đang ở trong phòng làm việc, ông đi nói với anh ấy là cô Cố đến căn cứ điều trị.”
“Vâng.”
Dương Tâm chuyển hướng, đi về phía cầu thang.
Xuống tầng một, cô đứng trong phòng khách thì đã nhìn thấy Cố Ngọc Hiểu đứng trong ở bên ngoài gió lạnh.
Nhìn thấy bộ dạng này của cô ta, Dương Tâm càng chắc chắn hơn suy đoán của mình.
Người phụ nữ này muốn đến đây gây chuyện với cô, kéo theo cô xuống nước.
Còn về việc gây chuyện thế nào, thì có lẽ chỉ còn… Cô bước nhanh đến cửa, nhíu mày nói: “Không biết ngọn gió nào thổi cô Cố đến đây vậy? Không phải cô đang ở nhà dưỡng thai sao? Trước đó tôi đã dặn dò cô rồi, với tình trạng hiện giờ của cô thì không thể tùy ý xuống đất được, nếu không cái thai sẽ rất có khả năng bị sinh non đấy.”
Cố Ngọc Hiểu đột nhiên quay người lại, đôi mắt sắc bén liếc qua Dương Tâm một cái, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Dương Tâm, rốt cuộc giữa chúng ta có thù oán gì mà tại sao cô lại hại tôi, gài bẫy tôi như vậy?
Trong bụng của đệ tử cô là con của Thẩm Thành, vậy chẳng lẽ trong bụng tôi thì không phải sao? Vì ra mặt cho đệ tử của cô mà cô phá hoại hạnh phúc cả đời của tôi, cô không sợ bị sét đánh sao?”
Dương Tâm nhíu mày, hai tay khoanh trước ngực, lười biếng dựa lên khung cửa, cười như không cười nhìn cô ta: “Cô có chắc trong bụng cô là con của Thẩm Thành không? Cô gái trẻ à, đừng tự tin quá, có lúc sự thật luôn làm tổn thương người khác, nhà họ Thẩm không vạch trần là vì niệm tình hai nhà đã qua lại nhiều năm thôi.
Vì vậy tôi khuyên cô một câu, hãy bỏ đứa nhỏ đi, rồi cút về nhà họ Cố, con đường tương lai của cô còn rất dài, đừng để tuổi xuân cả đời lãng phí trên người một người đàn ông không yêu mình.”.