Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng


Khuôn mặt đẹp đẽ của Đỗ Như Linh run rẩy hai cái.

Con ngươi có sự tự tin kiêu ngạo từ trước đến nay lộ ra sự sợ hãi.

“Tôi thấy cô vẫn là ăn ngay nói thật đi, bằng không chuyện ngày hôm nay sợ là không qua được” 
Một âm thanh kì lạ từ bên cạnh cửa thang máy truyền tới, cũng không biết từ lúc nào Trần Uyên đã đi qua đây,lười nhác dựa vào vách tường, tâm trạng ăn dưa xem kịch.

Đỗ Như Linh tức giận đến run rẩy cả người.

Người phụ nữ này là ai? Bạn thân của Giang Tâm.

Cô ta chen chân vào chuyện hôm nay, hôm nay việc này còn làm thế nào có thể dễ dàng bỏ qua được? 
Trần Uyên cầm điện thoại quơ quơ trước mặt cô ta, cười nói: “Lục tổng đi ra ngoài thị sát, hiện tại không ở tổng công ty, chuyện này hẳn là còn chưa có đến tại của ông ta, nếu cô không nói ra sự thật, tôi đây liền gọi điện thoại cho anh ta, để anh ta tự mình tới đây xem” 
Nguyên Thanh duỗi tay xoa xoa huyệt giữa lông mày, đi đến trước mặt cô ta kéo cánh tay của cô ta, hạ giọng nói: “Tôi nói này tiểu tổ tông, cô có thể đừng làm cây gậy quẹt phân nữa được không? Nhiều phóng viên như vậy ở đây, tiếp tục nháo sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của công ty 
Trần Uyên nhướng mày, cười lạnh nói: “Liên quan gì tới 
tôi, công ty này lại không phải của nhà tôi, những thứ như thanh danh này, muốn nhọc lòng cũng nên là Lục Diêm Vương nhọc lòng, có liên quan gì đến tôi đâu?” 
“! ” người lớn lên từ nhỏ đến lớn với Lục tổng đúng là không giống người khác, được, cô là cô nãi nãi, không sợ đắc tội Lục thị.

Đỗ Như Linh duỗi tay chỉ vào cô ta, cả giận nói: “cô là bạn thân của Giang Tâm, có tư cách gì nói chuyện ở chỗ này?” 
A! 
Trần tiểu thư lạnh lùng cười, người phụ nữ này là muốn nói sang chuyện khác sao? 
Khó mà làm được, một giây trước cô còn đáp ứng Tâm Tâm cẩn thận mà chỉnh đốn cô ta một trận.

“Đúng vậy, Giang Tâm là bạn tốt của tôi, tôi đây là đang bao che cho cô ấy, nếu mà cô bất mãn, có thể nói tôi bao che cho đồ chó sao chép, nhưng, có một điều tôi muốn cảnh cáo cô, trước khi kết quả thẩm vấn của toà án chưa ra, cô tốt nhất quản cho tốt cái miệng thối của cô, đừng cắn người lung tung như con chó điên”.

Nói xong, cô ta lại xoay người nói với đám phóng viên: “Tên ngu này nghe lời xúi giục của người khác, nói Giang Tâm 
khách sạn Thế Kỷ, muốn mượn tay đi các vị đi loại bỏ cô ấy, nói cho cùng, mọi người cũng chẳng qua là bị cô coi như công cụ để lợi dụng, một người phụ nữ có phẩm hạnh như vậy, sợ là không tốt hơn so với Giang Tâm là bao”.

“Cô, cô! ” Đỗ Như Linh bị cô ấy chọc giận đến mức thân thể run rẩy lên, giọng nói như là bị chèn bông vào vậy, không thể nói ra được một câu hoàn chỉnh.

Trần Uyên cười nhạo ra tiếng, lại nói: “Mọi người còn không phải là vì muốn lên top tìm kiếm sao, trước mắt liền có một cái, gà nhà bôi mặt đá nhau hoa từ bên trong nội bộ, 
nhà thiết kế Đỗ Như Linh của công ty mẹ Lục thị ghen ghét Giang Tô, lộ ra hành tung của cô ấy với phóng viên, ý đồ muốn cho cô ấy xấu mặt', trở về biên tập lại cẩn thận một chút, tôi bảo đảm số kì sau chắc chắn bán đắt như tôm tươi, cho mọi người kim khoản nhuận bút lớn” 
Người phụ nữ này, thật đúng là cây gậy chọc phân! 
Nhưng mà dáng vẻ tàn nhẫn vì để bảo vệ Giang Tâm vẫn khiến cho Nguyên Thanh tâm sinh bội phục.

Tình bạn quý giá và thân thiết đến mức nào mới có thể để cô ấy xả thân hỗ trợ như vậy? 
“Đề nghị này của Trần tiểu thư không tồi, vậy chúng tôi liền trở về dựa theo cái này biên tập đưa tin” 
“Thật sự có thể sao? Tin tức của Lục thị, đừng có mà loạn công bố, bằng không sau sẽ bị kiện tụng, chúng ta sở dĩ không sợ đem bán tin tức về Giang Tâm, là bởi vì cô ta bị Lục thị tạm thời cách chức, trước khi chưa được không khôi phục lại chức vụ sẽ không thuộc nhân viên của tập đoàn tài chính Lục thị, nhưng Đỗ tiểu thư dù sao cũng là trưởng bộ phận thiết kế của Lục thị, nhận được sự bảo vệ pháp luật của đoàn luật sư Lục thị” 
Trần Uyên vẫy vẫy tay, sảng khoái nói: “Không có việc gì, mọi người cứ việc đưa tin, xảy ra chuyện gì tôi đỡ cho mọi người” 
Đám phóng viên vẫn là có chút do dự.

Nhưng khi nghĩ lại, bọn họ lại bình thường trở lại.

Nhà họ Trần không kém hơn nhiều khi so với Lục thị, có đích nữ nhà họ Trần che chở cho bọn họ, còn sợ cái gì, so với việc ở chỗ này sợ này sợ kia không đạt được gì, còn không bằng trở về vén tay áo lên viết bản thảo.

Nhìn một đám phóng viên giống như hải triều rút lui đi ra ngoài, Đỗ Như Linh chợt nóng nảy.

“Không, mọi người đừng đi, đừng đi mà, tôi sai rồi, tôi sai rồi còn không được sao? Cầu xin mọi người đừng đưa tin về việc này, sẽ huỷ hoại tôi, mọi người sẽ huỷ hoại tôi” 
Nói nói, cô ta bắt đầu gào khóc lên.

Cuộc sống bị ảnh hưởng nặng nề, cũng chẳng qua là như thế.

Cô ấy thậm chí còn có thể dự đoán được kết cục của mình.

Nếu chuyện này mà bị đưa tin ra ngoài, nhất định sẽ chọc giận lục tổng, đến lúc đó không phải chỉ mất chén cơm đơn giản như vậy, cô sẽ bị Lục thị phong sát đóng băng, sau đó chậm rãi trở thành một người hết thời.

Nhìn Đỗ Như Linh nằm bệt dưới đất thất thanh khóc rống lên, Nguyên Thanh cả mặt bất đắc dĩ, khẽ thở dài: “Tôi nói này Trần đại tiểu thư, cái trò này chơi hơi lớn rồi, tự cô đi giải thích với Lục tổng đi, đừng đem chậu phần này hắt lên trên đầu của bộ phận quan hệ công chúng tôi sợ”.

Trần uyên nhẹ mắng một câu, “Đồ nhát gan” 
Dứt lời, cô đi đến bên tai anh ấy, lại tiếp tục bổ sung nói: “Tôi cùng anh nói, đây là kết quả mà Lục Diêm Vương muốn nhìn thấy, tôi chẳng qua là quạt gió thêm củi thôi, yên tâm đi, anh ấy chẳng những sẽ không trách chúng ta, ngược lại còn sẽ tăng lương cho chúng ta”.

Nguyên Thanh có chút theo không kịp tư duy của cô ấy, suy nghĩ của người phụ nữ này xưa nay đều rất kì lạ, mấy năm nay anh ấy xem như là đã học được thêm kiến thức.

“Cô là nói!.

Lục tổng coi trọng Giang đại tiểu thư, muốn thay cô ấy giá huẩn người phụ nữ này?” 
Trần Uyên duỗi tay vỗ vỗ bờ vai của ông ta, “Còn không quá ngu, còn có thể cứu được, từ giờ trở đi, anh đừng động đến bất kì thứ gì, cũng đừng dùng nhân lực xã giao của Lục thị đi áp chế, cứ để tình thể chuyển biến xấu, cứ làm quần chúng ăn dưa thôi, hiểu chưa?” 
Nguyên Thanh kéo kéo khóe miệng, bật cười nói: “Cô đã nói như vậy, nếu tôi còn không hiểu, cô có phải sẽ mói tôi một câu anh có thể đi ăn phân’hay không? 

Buổi chiều, văn phòng tổng giám đốc tập đoàn tài chính Lục thị.

Lục Gia Bách đem một chồng báo chí trong tay ném lên trên bàn làm việc hình cung, quát lạnh nói: “Nhà thiết kế Đỗ, cô hãy giải thích rõ ràng nội dung ở trên tờ báo cho tôi đi” 
Đỗ Như Linh run run rẩy rẩy mà đứng ở giữa văn phòng, thân mình mảnh khảnh giống như chiếc lá loạng choạng bay trong gió.

“Tôi, tôi.

.

”.

Trên khuôn mặt tuấn tú của Lục Gia Bách lộ ra một tia không kiên nhẫn, đột nhiên cất cao âm thanh, chặt lại lời nói của cô nói, “Giang Tâm cô ta có không phục, cũng là nhà thiết kế mà Lục thị mời, trước khi toà án chưa đưa ra thẩm.

định, ai cũng không có tư cách nói cô ấy sao chép, cô đem tin tức nơi cô ấy ở nói cho truyền thông, để thanh danh của Lục thị đặt ở chỗ nào? Cô có coi mình là nhân viên của công ty không?” 
“Không, không phải như thế, tôi! ” 
“Được rồi, cô đừng giải thích gì nữa, sự thật đã bảy ở trước mắt, tôi không phải kẻ ngốc, sẽ không bị cô lừa, nể mặt 
sư phụ của cô, tôi sẽ không đuổi việc cô, nhưng sẽ tạm dừng tất cả các chức vụ và công việc của cô”.

Đỗ Như Linh ngạc nhiên, không dám tin tưởng mà nhìn anh ta, âm thanh run rẩy hỏi: “Anh, anh muốn huỷ bỏ chức trưởng phòng thiết kế của tôi?”.

Lục Gia Bách nhìn chằm chằm cô ta xem xét một lát, điềm đạm nói: “Tôi sẽ không huỷ bỏ chức trưởng phòng thiết kế của cô, dựa vào biểu hiện sau này của cô lại suy xét có nên khôi phục lại chức vị ban đầu của cô hay không, nhưng cả đời này cô cũng đừng nghĩ đến việc đảm nhiệm thiết kế trưởng của tổng bộ công ty, hãy thành khẩn mà chịu khuất nhục trước người khác đi”.

chịu khuất nhục trước người khác đi” Đỗ Như Linh hai chân mềm nhũn, ngồi bệt ở trên mặt đất.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui