Đơn thuần là quan hệ sư phụ, cô không thể đi quá xa.
Sư phụ đối với cô ta ân trọng như núi, cô ta không thể lấy oán trả ơn, làm náo loạn nhà họ Thẩm, khiến sư phụ bị kẹp ở giữa.
Vì thế… sắp xếp như vậy là tốt rồi.
Nếu như có thể, cô ta muốn giữ đứa trẻ lại bên người.
Nhưng giữ lại rồi sau đó sao nữa?
Chẳng lẽ để sinh mệnh nhỏ bé này trải qua những ngày tháng trong ngục giam với cô ta sao, cả đời không nhìn thấy mặt trời sao?
Cô không thể ích kỷ như vậy, không thể huỷ hoại cả đời của đứa trẻ.
Im lặng một lúc sau, cô ta từ từ ngước mắt lên, nói với ông Hải: “Được, tôi đồng ý sự sắp xếp của trưởng lão, cả đời ở lại Gia tộc Hải Nhân, vĩnh viễn không rời gia tộc nửa bước, phần đời còn lại sẽ ở trong ngục tối này, sẽ không nửa câu oán hận.
Chỉ là, con hy vọng bố có thể nể quan hệ bố con, đưa con của con ra khỏi Gia tộc Hải Nhân, tìm một gia đình có bối cảnh trong sạch nuôi dưỡng, cũng đừng đưa về nhà họ Thẩm, con không muốn con của con bị người đời mắng là đứa con hoang, không muốn nhìn con trẻ cả đời không được nhìn thấy ánh sáng.”
Ánh mắt ông Hải càng trở nên phức tạp.
Con bé này, hình như không còn gì luyến tiếc nữa rồi.
Sau khi suy nghĩ lại, ông ta cũng hiểu được ẩn tình trong đó.
Có tin tức từ Hải Thành truyền tới nói vợ chưa cưới của Thẩm Thành đã đã có thai, hai người bọn họ sắp kết hôn.
Con bé này cho dù quay về Hải Thành, e rằng cũng không có được lợi ích gì cả.
Giống như những lời cô ta vừa rồi nói vậy, con của cô ta nếu đưa về nhà họ Thẩm, cũng sẽ bị người khác bêu danh.
Thân là một người mẹ, ai lại tán thành nhìn con của chính mình cả ngày bị người khác mắng là ‘con hoang’ chứ?
Đứa nhỏ này, dù gì cũng đi vào con đường không thể quay đầu được, kết cục còn thảm hại hơn chị gái của cô ta.
Mặc dù chị cô ta cũng đã trải qua rất nhiều trắc trở, nhưng cuối cùng vẫn mang theo con trai đoàn tụ với Lạc Hồ.
Tương lai bọn họ còn có thể mong đợi, còn tương lai của con bé này ở đâu?
Nói cách khác, cô ta còn có tương lai sao?
“Được, bố đồng ý với con, thu xếp ổn thoả cho đứa trẻ, tất nhiên, nếu nhà họ thẩm Thẩm khăng khăng muốn đứa nhỏ này, bố cũng không bất lực, dù sao Thẩm Thành cũng là bố đứa nhỏ, anh ta có quyền nhận lại con của mình.”
Hải Cẩn mỉm cười, không nói thêm gì nữa, vừa chuyển đề tài hỏi: “Bố muốn bảo con làm gì không, cứ việc nói đi, con bây giờ, chắc là vẫn còn giá trị lợi dụng với mọi người chứ nhỉ.”
Ông Hải trầm mặt xuống.
Mặc dù sự thật là như vậy, nhưng con bé này nói trắng ra như vậy, làm ông ta có chút đắng lòng.
“Gia tộc hy vọng con có thể liên lạc với Dương Tâm hoặc là Thẩm Thành, nói với bọn họ rằng con tự nguyện ở lại Gia tộc Hải Nhân, cả đời không ra khỏi gia tộc nửa bước, bảo bọn họ đừng tới làm phiền con nữa.”
Hải Cẩn không nhịn được mà cười lên.
Cần thiết phải vậy không?
Thẩm Thành cũng sắp kết hôn rồi, chắc anh ta cũng mong cô ta ở lại Gia tộc Hải Nhân, cả đời cũng đừng quay về Hải Thành, đừng quấy rầy cuộc sống hôn nhân của anh ta..