Nhưng mà nếu bọn họ đã yêu cầu như vậy, cô dường như cũng chỉ có thể đồng ý.
Vân Hành chưa chết, thai nhi cũng có thể giữ được, đây là kết cục tốt nhất rồi.
Cô còn mong đợi thứ gì xa vời nữa chứ?
“Được, cho con một máy truyền tin, con liên lạc cho sư phụ.”
Ông Hải lấy từ trong túi ra một cái máy truyền tin màu đen đặt lên bàn đá.
“Cái này chỉ có thể gọi một chiều được thôi, không làm được việc gì khác, hơn nữa có người sẽ bí mật theo dõi cuộc trò chuyện của bọn con, cho nên lúc nói chuyện con chú ý một chút, thận trọng từ lời nói đến hành động, đừng nói đến thứ gì mẫn cảm.
Nếu như con nói phải cái gì đó không nên nói, chọc giận hội trưởng lão kia, đến lúc đó cho dù là con hay là đứa nhỏ trong bụng con, e rằng cũng không giữ nổi, bao gồm cả Vân Hành, anh ta cũng bởi vì sai lầm của con mà phải chịu sự trừng phạt tàn khốc, đây là lời khuyên của một người làm bố nói với con, hy vọng con có thể nghe hiểu.”
Dứt lời, ông ta xoay người đi ra mật thất, chỉ để lại một căn phòng yên tĩnh.
Hải Cẩn nhìn máy truyền tin trên bàn đá, khóe miệng tái nhợt nở một nụ cười đau khổ, đây chính là con đường mà chính cô ta lựa chọn, dù khổ hay khó đến đâu, cô cũng phải chịu đựng mà đi.
Cho dù phải bị giam cầm ở đây trong suốt quãng đời còn lại, cô ta vẫn sẽ mỉm cười đến cuối đời.
Hải Thành.
Căn cứ điều trị.
Trong phòng y tế một mảnh hỗn loạn.
Mười phút trước, bố Cố với mẹ Cố chạy đến căn cứ điều trị, biết tin con gái sinh non, vợ chồng hai người vô cùng đau đớn, trực tiếp giữ lấy Dương Tâm không buông.
Mẹ Cố cầm chặt cánh tay của Dương Tâm, quát: “Sao người phụ nữ này tâm địa lại rắn rết như vậy chứ?
Tốt xấu gì thì cô ta cũng là mang thai cốt nhục của anh mày, cho dù mày muốn bảo vệ cho đồ đệ của mày, cũng không nên ra tay tàn nhẫn độc ác đến mức giết chết đứa nhỏ trong bụng cô ta chứ.
Bây giờ đứa nhỏ này còn chưa thành hình, sao mày lại có thể ra tay được, mày xem mạng người như cỏ rác, không sợ bị thiên lôi đánh xuống sao.”
Bà Lục xông lên, hất cánh tay của mẹ Cố ra, đẩy Dương Tâm ra phía sau.
“Bà có nói có lý không thế? Không phải chuyện vẫn còn chưa làm rõ sao, bà có quyền gì mà đẩy tội danh này lên người con dâu của tôi, bà thấy con dâu tôi không có ai che chở, cho nên muốn ức hiếp nó đúng không?
Tôi nói cho bà biết, không thể nào, con bé bây giờ là con dâu của nhà họ Lục tôi, ai muốn bắt nạt con bé, trước tiên phải bước qua tôi đã.”
Mẹ Cố lập tức bớt nóng lại, trừng mắt nhìn bà Lục, dám tức giận mà không dám nói gì.
Bà ta dám mắng chủ mẫu của đệ nhất gia tộc sao?
Không dám!
Nhà họ Cố không dám đắc tội với nhân vật khổng lồ như nhà họ Lục.
Bà ta nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Vũ Loan vẫn luôn không nói chuyện bên cạnh, khóc nói: “Bà thông gia, bà nói một câu đi, Ngọc Hiểu mang thai cốt nhục của nhà họ Thẩm, là cháu của bà, bà muốn trơ mắt nhìn đứa nhỏ bị sảy như vậy sao? Hay là bà vẫn nhớ tình cảm mẹ con với Dương Tâm, cho nên cảm thấy hy sinh cái thai trong bụng Ngọc Hiểu cũng không sao cả?”
Sắc mặt Lâm Vũ Loan trầm xuống.
Bà ấy không ngờ bà già này còn dám quở trách mình.
Bà ấy làm gì, trong lòng lại không rõ sao?.