“Bà Cố, hai nhà chúng ta cũng coi như quan hệ nhiều đời rồi, việc đã đến nước này, chúng ta cũng không cần nói thêm nữa, nếu đứa nhỏ bị sảy rồi, vậy chuyện hôn nhân này coi như bỏ, các người đưa Ngọc Hiểu trở về đi, quá khứ cứ để cho nó qua đi, cũng đừng so đo nữa.”
Bà ấy cũng coi như rút một bước.
Vì giao tình nhiều năm của hai nhà, giữ cho nhà họ Cố chút mặt mũi.
Nhưng làm bà ấy bất lực chính là, bà ấy không muốn tiếp tục, nhưng bà Cố lại vẫn bám lấy không buông.
“Không được, chuyện này không thể để như vậy là xong, việc Dương Tâm hành làm quá ác độc, nếu không dạy bảo cô ta, về sau cô ta thêm tồi tệ hơn thôi.”
Lâm Vũ Loan hơi nheo mắt, nhìn Dương Tâm đang được bà Lục bảo vệ ở sau lưng, lại nhìn mẹ Cố đang hung hãn, trong lòng nổi lên cơn tức giận.
“Bà chắc chắn cái thai trong bụng con gái bà là máu mủ ruột thịt của con trai tôi chứ?”
Lâm Vũ Loan hỏi cũng trực tiếp quá, mẹ Cố sững sờ ngay tại chỗ.
Cũng không phải bà ta không phản ứng kịp, mà là vì quá sốc.
Dù sao đứa nhỏ trong bụng con gái xác thực không phải máu mủ của Thẩm Thành.
Đến con gái bà ta cũng không hay biết gì về chuyện này, bà ta không tin người nhà họ Thẩm lại biết được.
Sau khi suy nghĩ một lúc, bà ta cho rằng Lâm Vũ Loan muốn trốn tránh trách nhiệm, vì Dương Tâm mà trốn tránh trách nhiệm.
Dù gì họ cũng là mẹ con, máu mủ tình thâm.
Mặc dù trước đây bà Lâm Vũ Loan thực sự không thích Dương Tâm, nhưng bây giờ Dương Tâm đã được nhà họ Lục nhận định là nữ chủ nhân đời kế tiếp, giá trị con người được đẩy lên, nên bà ta muốn nịnh bợ cũng là chuyện bình thường.
Nghĩ đến đây, sắc mặt bà ta trầm xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hay cho nhà họ Thẩm, vì thiên vị con gái mình mà đến trắng đen cũng không quan tâm.
Dung túng con gái mình hành hung, làm ra những chuyện ác động với con dâu tương lai, hại đứa cháu vẫn chưa thành hình chết thảm trong vũng máu.
Việc làm ác độc như vậy mà các người vẫn bảo vệ cô ta, thật khiến người khác lạnh sống lưng! Đây là cách người nhà họ Thẩm làm người sao? Hôm nay tôi đúng là được mở rộng tầm mắt.
Con gái của tôi cực khổ mang thai con cháu cho các người, bây giờ lại rơi vào kết cục như vậy.
Không nói giúp gì thì thôi đi, các người còn thiên vị cho thủ phạm, nghĩ lại thật khiến lòng người nguội lạnh mà.”
Lâm Vũ Loan nghe lời tố cáo của bà ta xong, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Tất cả sự tức giận đều bộc lộ ra ngoài, bà ấy không cố kìm nén nữa, càng không muốn mang tai tiếng này thay nhà họ Cố, quyết định công khai đoạn tuyệt.
“Hừ, con bé kia mang thai cái gì, tôi nghĩ bà thông gia phải rõ nhất chứ.
Nếu bà khăng khăng muốn phản bác, như vậy rất đơn giản.
Máu trong cơ thể con gái bà chảy ra vẫn chưa xử lý, bảo bác sĩ lấy làm xét nghiệm DNA quan hệ máu mủ với Thẩm Thành, xem cái thai mà cô ấy mang cuối cùng có phải cốt nhục của nhà họ Thẩm tôi hay không.”
Sắc mặt mẹ Cố tái lại.
Bà ta không ngốc, Lâm Vũ Loan đã nói rõ ràng như vậy rồi, sao bà ta có thể không biết bà ấy đang nghĩ gì chứ.
Chẳng lẽ bọn họ đã biết cái thai trong bụng Ngọc Hiểu không phải cốt nhục của Thẩm Thành rồi?
Làm sao mà bọn họ biết được?
Hay là bà già này cố tình nói dối, dùng chiêu này hù dọa bà ta?
“Bà Thẩm đây là có ý gì, sao tôi nghe không hiểu? Bà có thể nói rõ hơn một chút được không, để tôi đây tâm phục khẩu phục.”.