Bà Triệu liếc nhìn chồng, tức giận nói: “Ông nghĩ cô ta thực sự đang nghĩ cách để cứu người sao? Cô ta đang ra lệnh đuổi khách, muốn chúng ta nhanh chóng cút khỏi đây, ông đừng có khăng khăng theo ý mình.”
Dương Tâm cũng lười quan tâm tới hai người bọn họ, nói với người quản gia bên cạnh: “Mời anh Thẩm tới phòng làm việc, bảo là tôi tìm anh ấy có chút chuyện.”
“Vâng.”
Vừa bước lên cầu thang đã nghe thấy tiếng la hét của bà Triệu phía sau: “Dương Tâm, nếu như con trai tôi vì cô mà xảy ra chuyện gì bất trắc, không thể bảo toàn tính mạng, cho dù phải liều cái mạng già này đi nữa tôi cũng sẽ giết chết cô để chôn theo nó.”
Dương Tâm mỉm cười, bà già này đúng là nghĩ quá nhiều rồi.
Triệu An là bạn của Lục Gia Bách, Lê Vãn Trinh là bạn thân của cô, cho dù phía trước có là dầu sôi lửa bỏng, cô cũng nhất định sẽ đi cứu người.
Trong phòng làm việc.
Thẩm Thành đẩy cửa bước vào, vừa đi vừa nói: “Trên đường tới đây, quản gia đã nói cho anh biết tình hình.
Thật không ngờ bọn họ lại ra tay với Triệu An và Lê Vãn Trinh.
Dù sao chuyện cũng đã xảy ra, giờ em định sẽ làm thế nào, đã nghĩ ra cách đối phó nào chưa?”.
Truyện Sủng
Dương Tâm nghiêng đầu, liếc mắt nhìn anh ta, nhíu mày hỏi: “Anh không cảm thấy Tô Yến bắt được hai người họ quá dễ dàng hay sao? Chúng ta đều biết Lục Gia Bách không hề mất trí nhớ.
Nói cách khác, mọi hành động của Tô Yến đều nằm trong sự kiểm soát của anh ấy.
Người phụ nữ đó phái người đi Tây Tạng bắt Triệu An và Lê Vãn Trinh, theo lý mà nói, Lục Gia Bách chắc chắn biết chuyện này.
Vậy tại sao anh ấy lại để mặc cho Tô Yến bắt cóc hai người bọn họ?”
Thẩm Thành ngồi xuống ghế sô pha, nghe cô nói xong cảm thấy có chút sững sờ.
“Lục Gia Bách cố ý để Tô Yến khống chế Triệu An và Lê Vãn Trinh sao? Mục đích là mượn tay bọn họ để bắt em xuất hiện? Nếu là như vậy, thì quả thực Lục Gia Bách đã có một sự chuẩn bị kỹ lưỡng, chắc chắn anh ta có khả năng bảo toàn tính mạng cho Triệu An và Lê Vãn Trinh.”
Dương Tâm gật đầu: “Vì vậy nên chúng ta không cần quan tâm tới hai người bọn họ, có Lục Gia Bách và chúng ta phối hợp trong ngoài, Triệu An và Lê Vãn Trinh sẽ không gặp nguy hiểm về tính mạng.”
Thẩm Thành gật đầu: “Vậy chúng ta đợi tin tức, anh tin chắc cô ta sẽ nhanh chóng liên lạc với chúng ta thôi.”
Ở nhà họ Thẩm.
Trong phòng ngủ.
Thẩm Thanh Vi gạt hết chai lọ trên bàn trang điểm xuống sàn nhà.
Cô ta đã tốn công sức xúi giục người đàn bà ngu ngốc Cố Ngọc Hiểu bỏ cái thai trong bụng, sau đó đổ tội cho Dương Tâm, khiến cho Lâm Vũ Loan oán trách Dương Tâm.
Đây đúng là một kế hoạch quá hoàn hảo.
Nhưng cuối cùng kết quả lại hoàn toàn khác.
Ha ha, cái thai trong bụng Cố Ngọc Hiểu không phải là của Thẩm Thành, mà là bà Cố đã tìm một người đàn ông để lấy t*ng trùng cấy vào người con gái mình.
Trên đời này còn chuyện gì vô lý hơn không?
Nếu sớm biết cái thai trong bụng là một đứa con hoang cô ta sẽ không tự làm khổ mình.
Tốn bao nhiêu công sức cuối cùng trắng tay, nghĩ thôi cô ta đã tức muốn phát điên lên được.
Tại sao Dương Tâm lại may mắn như vậy?
Mãi vẫn không thể chơi cô một vố đau.
Sự việc ồn ào hôm nay chẳng những không thể chia rẽ được mối quan hệ giữa Lâm Vũ Loan và cô, mà còn khiến cho Lâm Vũ Loan cảm thấy áy náy với cô hơn.
Cô ta có thể nhìn ra được bà ấy đã bắt đầu chấp nhận Dương Tâm.
Nói cách khác, cô ta đã lên kế hoạch rất cẩn thận, nhưng cuối cùng kết quả nhận được hoàn toàn ngược lại, gậy ông đập lưng ông.
“Ting.”.