Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng


Tước đoạt quyền cạnh tranh của cô đối với nhà thiết kế trưởng, làm một bàn tay thứ hai trong suốt cuộc đời của mình, bị chỉ trích bởi những người khác, điều này làm cho cô ấy tuyệt vọng hơn sa thải cô ấy. 
Làm thế nào cô ấy có thể chấp nhận kết quả này? 
“Không, anh không thể tước đoạt quyền làm thiết kế trưởng của tôi, điều đó không công bằng với tôi.” 
Lục Gia Bách hai tay chống lên mặt bàn, cười và nói:"Cô ở trước mặt thiếu gia nhắc tới hai chữ 'công bằng, không khỏi buồn cười một chút, nguyện ý làm liền làm, không muốn làm liền cuộn lên, Lỗ Anh đúng là chỗ dựa của cô, nhưng cô ấy còn chưa có năng lực lớn để có thể ảnh hưởng đến quyết định của tôi.” 
Gương mặt Đỗ Như Linh như chết lặng.

Cút đi sao? 
Không, rời khỏi Lục thị, đời này của cô ấy liền không cách nào công thành danh được. 
Trên toàn bộ thế giới này, chỉ có một tập đoàn đa quốc gia như Lục thị mới có thể thực hiện ước mơ của cô ấy, các công ty khác, tất cả đều như rác rưởi, không thể lọt vào mắt CÔ. 
“Được rồi, tôi chấp nhận quyết định của anh.” 
Lục Gia Bách không nhìn cô nữa, đưa tay lấy quuyển tài liệu bên cạnh lật xem, "Đừng làm loạn nữa, nếu không...!Mười người như Lỗ Anh cũng không thể giúp được cô đâu.” 
Trong biệt thự Lục gia, ở phòng khách. 
Lục phu nhân vừa lật xem báo, vừa thở dài nói:" Việc đã làm đúng rồi, nhưng phương hướng đã sai, nhưng ta có thể giúp được.” 
Lục Thanh Thanh tiến tới trước mặt bà ấy, ánh mắt liếc mắt nhìn tờ báo bà ấy đang cầm, bĩu môi nói:"Dương Tâm này cũng quá độ ác rồi, ai đụng phải cô ấy đều phải xui xẻo, đầu tiên là Dương Nhã, sau đó là Ngô Thiến, còn bây giờ là Đỗ Như Linh cũng bị trở thành mục tiêu, người phụ nữ đó quả thật có chút bản lĩnh, nếu cô ấy không sao chép Huyền Sương, con có thể chọn tác phẩm của cô ấy làm thành trang phục năm mới.” 
Lục phu nhân trừng mắt nhìn cô ấy một cái, trách mắng:"Một bản sao, con nhớ làm cái gì? Bây giờ làm ra chuyện như vậy, trang phục do cô ta thiết kế phục nhất định là không dùng được, ngày mai mẹ sẽ liên lạc với Đỗ Như Linh, để cho cô ấy vừa có thể lựa chọn cho con một bộ trang phục, vừa có thể lấy công lao này để cô ấy khôi phục chức vụ cũ.” 
Lục Thanh Thanh nheo mắt nhìn bà ấy, cố gắng hỏi:"Mẹ có ý giúp chị ấy như vậy, hẳn là có mục đích khác đi, nếu như con không đoán sai, mẹ muốn mượn tay chị ấy đối phó với Dương Tâm? Con đang tự hỏi, chẳng lẽ lần này sự kiện đạo văn còn không cách nào triệt để cấm được Dương Tâm sao?” 
“Nó không đơn giản như vậy.” Lục phu nhân thở dài: "Anh trai con cùng anh họ con quyết tâm bảo vệ cô ta, âm thầm ở phía sau giúp đỡ cô ta, vụ kiện này, nguyên đơn không nhất định sẽ thắng, hiện giờ Lục thị phần lớn quyền lực nằm trong tay anh trai con, nó có năng lực ảnh hưởng đến kết quả xét xử của tòa án.” 
Nói xong, bà ấy hơi nheo mắt lại, trong hai mắt hiện ra ánh mắt sắc bén, lại nói thêm: "Đây có thể là một trận chiến 
lâu dài, mẹ tuyệt đối không cho phép Dương Tâm mang theo hai đứa con nghiệt chủng kia bước vào cửa Lục gia hoặc Tần thị.” 
" Nữ nhân đó thật sự là đáng ghét, điều kiện bản thân cô ta như thế nào trong lòng cô ta phải biết rõ hơn ai hết chứ? Có hai đứa con, còn muốn gả vào hào môn, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?” 
"Đàn bà, không phải đều là mon muốn có được hư vinh sao, chúng ta sinh ra đã chính là danh môn thục viện, tất nhiên trong lòng họ đều mong muốn và tìm cách để bay lên cây cao và trở thành Phượng Hoàng.” 
Khu chung cư Hải Loan, trong căn hộ tầng 6. 
Dương Tâm đang nằm sấp trên sô pha chơi trò chơi, lúc này Trần Uyên mặc đồ ngủ từ phòng tắm đi ra. 
"Tao đã chuẩn bị quần áo cho mày rồi, tao có mặc qua hai lần, mày cứ mặc tạm trước đi, ngày mai tao sẽ đi đến trung tâm mua sắm để mua vài bộ khác cho mày!” 
Dương Tâm ném điện thoại di động, móc ngón tay về phía cô, "Lại đây.” 
Trần Uyên hơi híp mắt, mỉa mai nói: "Tao không phải đồ chơi của mày, cho nên đừng đùa giỡn với tao, vô dụng thôi.” 
Người phụ nữ này...... 
"Lần này mày làm Đỗ Như Linh khổ sở như vậy, trực tiếp cắt đứt tiền đồ của cô ấy, cũng không sợ cô ấy trả thù cô sao?”. 
Trần Uyên thong thả đi tới bên cạnh cô ấy ngồi xuống, cười nhạo:"tao chưa từng sợ ai trả thù.” 
"Còn Lâm Khuynh thì sao? Nếu hắn quay lại trả thù, mày có sợ không?” 
Trong phút chốc, cả người Trần Uyên cứng ngắc, cả người lộ ra vẻ hoảng sợ lo lắng. 
Dương Tâm ngồi thẳng người, đưa tay nắm lấy bả vai cô ấy, từng chữ từng chữ nói:"Uyên Uyên, chúng ta đang nói chuyện với nhau đấy, vừa nói nhắc đến Lâm Khuynh, mày lại muốn né tránh sao?” 
“Anh ta, anh ta có gì để nói, tất cả đều là quá khứ.

"Trần Uyên khẽ run lên và nói. 
“Mày nhìn tao đi”.

Tâm ngồi thẳng người lên và buộc cô ấy phải đối mặt với cô và không cho cô ấy một cơ hội để thoát khỏi"nhìn vào mắt tạo và nói với tao rằng mày không còn yêu anh ta nữa.” 
“Tâm, Tâm, mày đừng ép buộc tạo.”. 
Nhìn đôi mắt cô ấy dần dần đang đỏ dần lên, nước mắt dường như sắp rơi, Dương Tâm cuối cùng cũng không đành lòng, chậm rãi buông bả vai cô ấy ra, chậm rãi nói:" Tạo điều tra Lâm Khuynh rồi.” 
"Dừng lại đi” Trần Uyên che tại mình lại, giọng nói khàn khàn, dường như đang khẩn cầu, nói: "Tâm, chúng ta nói chuyện khác đi, đừng nói về anh ta có được không?” 
“Anh ấy đã kết hôn.” 
“Mày dừng lại đi.” “Anh ấy đã có một đứa con.” 
“Dương Tâm, tạo xin mày, đừng nói nữa, đừng nói nữa, đừng nói nữa.” 
Những giọt nước mắt rơi xuống từ đôi mắt của Uyên, cô ấy gần như khiêm tốn cầu xin Tâm, cầu xin cô không vạch trần vết sẹo của tôi nữa, nó đau đớn, rất đau đớn.” 
Dương Tâm đôi mắt đỏ hoe, trong con người có nước mắt giàn giụa, cô đưa tay ôm lấy cơ thể đang run rẩy của 
Trần Uyên, đờ đẫn nói:" Anh ta cùng vợ đăng ký kết hôn ở Ireland, thời gian kết hôn là một trăm năm, giữa bọn họ còn có một đứa con trai bảy tuổi, Uyên, chúng ta buông tha cho bản thân đi, cũng buông tha cho anh ta.” 
" UU U.........!"tao đang chờ anh ta, tao vẫn đang chờ anh ta, chờ đợi anh ta, chờ đợi anh ta trở lại để trả thù, chờ đợi cho anh ta trở lại để kết hôn với tao, anh ta, tại sao anh ta kết hôn với một người phụ nữ khác, tại sao? Đã từng yêu sâu đậm và khắc cốt như vậy, thật sự có thể quên đi trong một lần sao? Hay là nói đàn ông đều bạc tình bạc nghĩa như vậy?” 
Dương Tâm hơi ngẩng đầu, lau đi những giọt nước mắt, cười nói: "Đàn ông trên thế giới không bằng chó, đạo lý này không phải lúc học đại học đã hiểu sao? Mày có thực sự tin vào miệng lưỡi ngon ngọt của một người đàn ông sao?”. 
“Nhưng tao yêu anh ấy”.

Trần Uyên hướng về phía cô ấy gào thét"tao yêu anh ta, rất yêu rất yêu, phần tình cảm này, đã thẩm thấu vào trong máu thịt linh hồn, chỉ cần chạm vào một chút, sẽ rất đau đớn như đốt tâm hóa cốt, anh ta cũng là yêu tạo, còn nói muốn muốn lấy tao.." 
Anh ta nói sẽ đưa cô ấy đến Ireland để đăng ký kết hôn.

Anh ta nói sẽ đưa cô ấy đến Ireland để đăng ký kết hôn.

Nhưng những người khác thì sao? Cô ấy đã làm mất anh ta.

Không, anh ta đã bỏ rơi cô ấy. 
Anh ta đã đi đến Ireland với một người phụ nữ khác để có được giấy chứng nhận kết hôn một trăm năm. 
“Uyên Uyên, không có khả năng, tại thời khắc bác Lâm tức giận đến mức bệnh tim tái phát mà chết, cô và Lâm.

Khuynh đã không có khả năng, tại thời khắc cha mày đưa anh ta lên giường mẹ kế của anh ta, mày cùng Lâm Khuynh đã 
không có khả năng, chúng ta buông tha đi, mày còn trẻ như vậy, sinh mệnh vừa mới bắt đầu, sao khổ vì anh ta như thế, si tình cả đời vậy?” 
"Ôi.." 
Dương Tâm ôm chặt cô ấy, cảm nhận nỗi đau và tuyệt vọng của cô. 
Những năm gần đây, cô vẫn không đành lòng nhắc tới đoạn quá khứ đẫm máu trước mặt cô ấy, nhưng khi cô biết Lâm Khuynh đã kết hôn và có con, cô không thể giữ im lặng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui