Dựa vào cái gì?
Rõ ràng lúc này cô ta đang cầm đằng chuôi, không phải Dương Tâm nên nhượng bộ mà cầu xin cô ta sao?
Bây giờ lại bày ra cái vẻ cao cao tại thượng đó với ai cơ?
“Dương Tâm, cô đừng quá kiêu ngạo, cũng nên bớt tự tin một chút.
Chỉ cần tôi hạ lệnh, hai người bọn họ lập tức sẽ bị giết chết.”
Dương Tâm không nhịn được mà bật cười.
Cô đâu có kiêu ngạo?
Chỉ là đang bàn chuyện thôi mà.
“Hai người bọn họ hiện giờ nằm trong tay cô, cô muốn giết, đương nhiên sẽ giết được ngay.
Tôi không nghi ngờ gì năng lực của cô, chỉ có điều giết bọn họ rồi cũng chẳng có lợi gì cho cô.
Được rồi, chúng ta đừng vòng vo nữa, cô nên biết rằng tôi không dễ dàng đem người ở bề trên đến cho cô, cô cũng không thể giết bọn họ một cách tuỳ tiện.
Dù sao họ cũng là vật có lợi duy nhất mà cô có hiện giờ.
Đều là người lớn với nhau cả, chúng ta vẫn nên nghĩ ra biện pháp nào đó thuận cả hai bên.”
“Được, nếu cô đã nói như thế, tôi cũng không mập mờ với cô nữa.
Ba ngày sau tại nhà máy bỏ hoang phía Đông cách thủ đô năm mươi mét, một mình cô đến chỗ hẹn, tôi sẽ thả bọn họ.
Ngược lại, nếu cô không đến, hoặc dẫn theo người đến, tôi sẽ lập tức giết con tin, tốt nhất đừng nghĩ tôi nói giỡn.”
Dương Tâm không nghĩ ngợi, lập tức đồng ý: “Được, vậy quyết định như vậy đi.
Tôi sẽ đến chỗ hẹn một mình, cô thả Triệu An và Lê Vãn Trinh ra rồi có muốn giết được tôi hay không còn phải xem bản lĩnh của cô.”
“…”
Dập máy xong, nhìn thấy Thẩm Thành và Trần Tuấn cứ quắc mắt nhìn chằm chằm, ánh mắt lộ rõ vẻ không đồng tình, cô chỉ cười, bảo: “Hai người đừng có nhìn em như thế, mặc kệ phía trước là núi đao hay biển lửa, em cũng nhất định phải xông vào.”
Trần Tuấn nhíu mày: “Thân con gái một mình đến chỗ hẹn, em có chắc sẽ bảo toàn được cái mạng mà trở về không hả?”
Dương Tâm hơi buồn cười, chăm chú nhìn anh ta, nghiêm túc nói: “Trần Tuấn, anh lại lo không đâu rồi.
Em không sao, không cần căng thẳng thế đâu, nếu mà không nắm chắc mười phần trong tay sao em có thể đồng ý như vậy được? Em là loại người không biết quý trọng mạng sống sao? Giờ em có chồng, có con nên hơi bị sợ chết đó nha.”
Trần Tuấn hừ nhẹ hai tiếng: “Đã biết mạng sống quý giá như thế sao còn liều lĩnh mà đi có một mình?
Mang theo một người nữa thì chết sao? Anh nghĩ cô ta cũng sẽ không phản đối đâu, dù sao thêm một người cũng đâu thể xoay chuyển càn khôn được cái gì.”
Các bạn chọn truyen1.
one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!
Dương Tâm bị anh ta chọc cười.
Hoá ra mấy lão này là đang lên án cô không chịu để bọn họ đi cùng đến chỗ Tô Yến giao hẹn?
“Trần Tuấn, như vậy rất nguy hiểm, em không muốn anh gặp nguy hiểm, anh…”
Chẳng đợi cô nói xong, Trần Tuấn đã nhảy dựng lên khỏi ghế sô pha.
“Anh đã quyết rồi, em không cần nói gì nữa, tí nữa gọi lại cho cô ta nói em sẽ đem theo một người đi cùng đến đón Triệu An và Lê Vãn Trinh, đến lúc đó anh với em sẽ cùng đến đó.”
Dương Tâm bĩu môi.
Cái lão này ngày càng bá đạo mà.
Trần Tuấn cô quen biết trước kia đâu có như thế này.
Trần Tuấn mà cô biết, dịu dàng như ngọc, khiêm tốn biết phép tắc, chứ đâu có bá đạo như này?
Thẩm Thành nãy giờ ở một bên liền hoà giải: “Như vậy cũng tốt.
Tâm Tâm, lát nữa em gọi lại cho cô ta, kêu cô ta đồng ý cho em dẫn theo một người đến.
Đằng nào cũng phải có người đến đón Triệu An với Lê Vãn Trinh mà?”
Dương Tâm trợn tròn mắt..