Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng


Đến lúc đó, gia tộc suy tàn, quyền thừa kế của con trai ông cũng theo đó mà tiêu tan đấy.”
Ông hai Hải thầm hừ lạnh một tiếng.

Cái thai trong bụng con bé đó mà còn mới chính là mang lại tai hoạ cho gia tộc.

Giờ mất rồi, ông ta không tin một người giỏi tự kiềm chế như Thẩm Thành sẽ vì một cục máu chưa thành hình trong bụng người phụ nữ không liên quan gì đến cậu ta mà làm lớn chuyện.

Kết cục cuối cùng chỉ là đôi bên đều thiệt.

Lão già kia hù dọa ông ta cũng phải có căn cứ, chẳng có cơ sở nào mà nói thế thì ai nghe?
Ông ta cứ nghĩ con gái mình cành vàng lá ngọc lắm, có thể khiến một người ưu tú kiêu ngạo như Thẩm Thành giận dữ vì người đẹp sao?
Thật là nực cười.

“Ông chủ yên tâm, tôi đâu thể mang quyền thừa kế của con trai mình ra làm trò đùa? Ban nãy không phải cậu ta đã nói là vì muốn báo thù nên mới hạ độc Hải Cẩn sao? Có liên quan gì đến chi thứ hai nhà chúng tôi đâu nào?”
Sắc mặt ông Hải càng lúc càng lạnh đến run người.

Trực giác nhạy bén đã nói với ông ta rằng, nếu như con bé Hải Cẩn và cái thai trong bụng không giữ được, Thẩm Thành sẽ không bỏ qua, anh ta sẽ làm to chuyện khiến gia tộc Hải Nhân ngày đêm không được yên ổn.

Cha con nhà này cũng quá nông cạn rồi, chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt, không nghĩ tới có những người bọn họ không phải muốn dây vào là dây vào, muốn khiêu khích là khiêu khích được.

“Bố con hai người tốt nhất nên cầu nguyện cho mẹ con nó bình an vô sự, may ra còn cứu vãn được tình hình, bằng không… chuẩn bị hứng chịu cơn thịnh nộ của nhà họ Thẩm và Dương Tâm đi.”
“…”
Cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ chủ trì phẫu thuật bước ra ngoài.

Ông Hải vội vàng chạy đến, trầm giọng hỏi: “Sao rồi bác sĩ, có cứu được người không?”
Vẻ mặt bác sĩ chủ trì phẫu thuật nghiêm trọng, run rẩy nói: “Độc tính quá mạnh, tuy rằng không phải loại độc vừa gặp máu sẽ phát tác ngay tại cổ họng nhưng cũng rất khó giải quyết.

Chúng tôi đã cố hết sức nhưng không thể giữ lại cái thai trong bụng cô ấy.”
Đồng tử ông Hải co rút dữ dội.

Trước giờ Thẩm Thành vẫn luôn yêu cầu ông ta phải đảm bảo an toàn cho đứa bé trong bụng Hải Cẩn.

Anh ta còn đe dọa nếu người thừa kế nhà họ Thẩm, chính là đứa bé mà có mệnh hệ gì, anh ta sẽ khiến gia tộc Hải Nhân chìm trong biển máu.

Bây giờ… “Thật sự không giữ được?”
Bác sĩ gật đầu một cách nặng nề: “Cái thai đã mất rồi, chúng tôi không thể nào đem bãi máu loãng đã chảy ra trả lại cho cô ấy.

Hơn nữa giờ không phải lúc lo nghĩ về cái thai, cô hai vẫn đang trong lúc nguy kịch, nếu không cố gắng hết sức e là đến ngay cả cô ấy cũng…”
Không đợi bác sĩ nói xong, ánh mắt ông Hải lạnh lùng lướt qua, khẽ quát: “Không cần biết mấy người dùng cách gì cũng phải cứu được cô Hai, nếu không đừng mong được sống, nghe rõ chưa hả?”
“Vâng, vâng!” Bác sĩ chủ trì phẫu thuật gật đầu lia lịa rồi đi vào trong phòng phẫu thuật.

Ông Hải lấy lại bình tĩnh, xoay người thì bắt gặp vẻ mặt ông hai Hải.

Ông ta bắt gặp được khoảnh khắc ông hai Hải nhếch mép cười độc địa, trong lòng nặng trĩu.

Thật là làm chuyện ngu xuẩn.

Ông ta có biết bọn họ đang đắc tội với kẻ nào không?
Là Thẩm Thành, người cầm quyền gia đình có truyền thống về y dược tầm cỡ quốc tế..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui