Thẩm Thanh Vi ôm lấy cánh tay của bà ta, cười đáp: “Cảm ơn mẹ nhiều lắm, con nhất định không quên sự giúp đỡ và nhắc nhở của mẹ.
Sau này nếu có việc gì cần con giúp, mẹ cứ việc bảo con, nhất định con sẽ dùng quyền lực mà mình có được đem đến những lợi ích tốt nhất cho mẹ.”
“Việc đó để sau khi thành công hẵng nói, thời gian này con đừng làm gì cả, chỉ cần ở nhà đợi tin tốt của mẹ là được rồi.
Dương Tâm và Tô Yếu hiện giờ giống như dê non sắp sửa bị làm thịt, chạy không thoát đâu, cho nên con cũng không cần sốt ruột, đợi mất ngày nữa là có kết quả mà.”
“Vâng ạ.”
Gia tộc Hải Nhân.
Trong phòng ngủ của chủ nhà.
Hải Cẩn mơ màng tỉnh lại, lập tức mở to mắt.
Cô ta nhìn chằm chằm lên chiếc đèn thuỷ tinh treo trên trần nhà, ánh mắt dại ra không chút phản ứng.
Đây là?
Phòng của cô ta?
Sao cô ta lại quay về đây?
Một màn ập vào tâm trí cô ta trước lúc hôn mê khiến đồng tử co rút dữ dội.
Bụng dưới bỗng nhiên đau đớn vô cùng, theo bản năng cô ta xoa xoa bụng mình.
Nhưng càng xoa thì cảm giác đau đớn ấy lại càng thêm dữ dội.
Trong lòng cô có một dự cảm chẳng lành, chật vật muốn ngồi dậy lại phát hiện ra cơ thể yếu ớt đến mức không có tí sức lực nào, lại bất lực nằm bẹp xuống giường.
Đứa bé, cô đã sinh non đứa bé rồi sao?
Cô nhớ là trước lúc rơi vào hôn mê là cô đã bị trúng độc.
Lẽ nào độc tố không giết chết cô mà lại cướp đi sinh mệnh bé nhỏ của đứa bé trong bụng cô sao?
Ông trời ơi, cô không cầu xin ông cái gì, cũng không mong muốn điều gì cả, chỉ mong có thể bình an mà sinh đứa bé ra thôi mà.
Sau đó cô sẽ đem đứa bé đi, để nó vui vẻ mà trưởng thành, coi nó như động lực duy nhất để cho cô có dũng khí tiếp tục sống.
Chỉ một ước nguyện đơn giản như thế thôi mà ông cũng cướp đi của cô sao?
Vốn dĩ cuộc sống của cô đã u ám như địa ngục, giờ đây… nếu đã cướp đi đứa con của cô, sao không để cô chết cùng đứa bé luôn đi?
Âm giọng nghẹn ngào cố kìm nén nãy giờ đã không thể kìm lại nổi mà thổn thức thành tiếng, nước mắt không ngừng rơi trên khuôn mặt tiều tuỵ.
“Cạch!”
Tiếng mở cửa phòng, có người vào.
Hải Cẩn theo bản năng mà quay mặt đi, vội vàng lau nước mắt.
Cô ta không muốn bất kỳ ai trông thấy bộ dạng nhếch nhác hiện giờ của mình.
“Cô Hai, đại trưởng lão tới thăm cô.”
Người giúp việc nữ đứng ngoài cửa, lễ phép báo cáo.
Hải Cẩn không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn ra phía cửa sổ, ánh mắt ngập tràn xót xa.
Có lẽ đây chính là số mệnh ông trời đã sắp đặt.
Vợ sắp cưới của Thẩm Thành mang trong bụng đứa con của anh ấy, ông trời không muốn cô phá hỏng hôn nhân của anh nên mới nhẫn tâm đoạt đi đứa con, cũng chính là kỉ niệm duy nhất giữa anh và cô.
“Đại nạn không chết tất về sau được hưởng hạnh phúc.
Con bé ngốc, chuyện lần này đối với con mà nói chính là một sự rèn luyện, hy vọng sau này con có thể nhận thức rõ được thân phận của mình.
Xét thấy con không gây ra họa lớn gì cho gia tộc, chúng ta cũng sẽ không làm khó con.
Trước đó có nói sẽ nhốt con cả đời trong hầm giam, chúng ta đã bàn bạc kỹ lưỡng và quyết định sẽ để con tự do, nhưng mà con tuyệt đối không được rời khỏi gia tộc dù nửa bước.
Thằng nhóc Vân Hành đối xử với con khá tốt, con cũng một lòng che chở cậu ta, chi bằng tìm ngày tốt mà bàn hôn sự đi.”
Hải Cẩn từ từ xoay người, ánh mắt lạnh lùng nhìn đại trưởng lão, cười khẩy mà nói: “Các người có lòng tốt muốn trả tự do cho tôi ư? Thật là nực cười, chẳng qua cũng chỉ là có qua có lại mà thôi, ông cứ việc đưa ra yêu cầu muốn tôi làm gì, tôi sẽ xem xem rốt cuộc mục đích của các người là gì.”
Đại trưởng lão ho nhẹ một tiếng, bị một vãn bối vạch mặt như vậy, quả thật có hơi mất mặt.
“Thật ra cũng không có gì, chỉ là muốn con gọi cho Thẩm Thành một cuộc điện thoại, nói là chính con đã làm mất đứa bé trong bụng, mọi chuyện không liên quan gì tới gia tộc ta cả.
Chỉ cần con làm được việc đó, tôi sẽ lập tức thả con ra, để con kết hôn với Vân Hành và đảm bảo cho hai con một cuộc sống yên ổn.”
Hải Cẩn nghe vậy thì cười to, hoá ra là như thế.
Không nghĩ cô vẫn còn giá trị lợi dụng cơ đấy..