Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng


Cũng đúng, cô mà hết giá trị lợi dụng, liệu lão già kia có đến đây tìm cô nữa không?
Sẽ trả tự do cho cô, để cô có được cái chết yên ổn sao?
Tóm lại, bọn họ chỉ đang lo Thẩm Thành biết được tin đứa bé trong bụng cô đã mất, anh ấy sẽ nhân cơ hội đó để trả thù gia tộc mà thôi.

Chỉ là cô cảm thấy bọn họ lo lắng vô ích rồi, vì giờ vợ sắp cưới của Thẩm Thành đang mang thai đứa con của anh ấy, tất bật vợ con, đâu phải vì cô mà đắc tội với một gia tộc lâu đời như gia tộc Hải Nhân?
“Nếu tôi không đồng ý, có phải các người sẽ giết tôi không?”
Cô ta thật sự không biết trên người mình còn có thứ gì đáng để bọn họ uy hiếp.

Không phải lão già này cho rằng nếu lấy mạng để uy hiếp thì cô ta sẽ thỏa hiệp đó chứ?
Hôm nay phải đi đến bước đường này, cô ta đã sớm không còn gì để mà nuối tiếc nữa.

Đã hoàn toàn mất đi lòng tin đối với cái thế giới này, cũng mất đi dũng khí để sống tiếp, có lẽ cái chết chính là cách giải thoát duy nhất.

Nếu như lão ta muốn dùng mạng của cô ta để uy hiếp thì đúng là rất buồn cười.

Bây giờ cô ta chỉ mong có thể chết sớm một chút.

Nếu ông ta cho cô ta một phát súng thì có lẽ cô ta còn cảm thấy biết ơn nữa đó, cho nên bọn họ tự làm theo ý mình như thế, chắc chắn sẽ thất bại.

Cô ta sẽ không gọi điện thoại cho Thẩm Thành, bởi vì cô không thể từ bỏ thể diện được.

Đây cũng là một chút danh dự duy nhất còn sót lại của cô ta, cô ta không muốn ngay cả một chút tôn nghiêm cuối cùng cũng không còn.

Chuyện đêm hôm đó xảy ra vốn là do cô ta cưỡng bức anh ta.

Giờ đây đứa trẻ mất đi rồi, cô ta còn mặt mũi nào để gọi điện thoại cho anh ta nữa?
Đại trưởng lão thấy cô ta một lòng muốn chết, không khỏi cân nhắc đến tình cảnh bây giờ, nét mặt già nua phủ đầy nếp nhăn co rúm lại một chỗ, trầm giọng hỏi: “Con thật sự không chịu gọi điện thoại sao?”
Hải Cẩn chậm rãi nhắm hai mắt lại, nhẹ nhõm nói: “Tôi sẽ nằm ở nơi này, muốn chém muốn giết thế nào thì tùy.

Tôi sẽ không gọi điện thoại cho Thẩm Thành, càng sẽ không nói cho anh ấy biết là chính tôi đã giết đứa bé.

Đây là mầm mống tai họa mà chính tay các người trồng, các người tự đi mà gánh vác.

Tốt nhất hãy cầu nguyện nhà họ Thẩm sẽ không truy cứu đến chuyện này, nếu không thì gia tộc Hải Nhân sẽ gặp tai họa ngập đầu.

Ông không cần nghi ngờ lời nói của tôi, một khi Thẩm Thành hợp tác với sư phụ của tôi, thì đừng nói là một gia tộc Hải Nhân, đến cả ba hay năm mười cái gia tộc cũng chưa chắc đã có thể ngăn cản được.

Tôi sẽ ở trên trời nhìn cho thật kỹ xem các người bị trừng phạt như thế nào, những người hại chết con của tôi, tất cả sẽ phải chôn cùng với nó.”
Gân xanh trên trán đại trưởng lão nổi lên, ông ta không ngờ được rằng thái độ của con bé này lại cứng rắn như thế, có thể thấy được cô ta thật sự không sợ chết.

Dù là ông ta có đem dao kề ở trên cổ, thì sợ rằng con bé này cũng sẽ không nháy mắt một cái nào.

Nếu đã là như vậy, thì chuyện này lại khó giải quyết rồi.

Theo như ông ta thấy thì khả năng nhà họ Thẩm trả thù là rất cao, dẫu sao thì vẫn còn có Dương Tâm ở giữa.

Người phụ nữ kia cũng không phải là một người dễ đối phó, nếu như cô muốn tới gia tộc Hải Nhân để tính sổ, thì ai cũng sẽ không ngăn cản được.

Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, ông ta vẫn cảm thấy để cho con bé này ra mặt để nói rõ mọi chuyện là tốt nhất.

Nhưng hôm nay con bé này không ăn mềm, ông ta cũng đến bó tay.

Sau khi yên lặng một hồi, ông ta cười lạnh nói: “Tôi sẽ không giết cô, dù sao cô cũng là con cháu của gia tộc Hải Nhân, sau lưng còn có Dương Tâm làm chỗ dựa, giết cô rồi sẽ chuốc vào người rất nhiều phiền toái.

Nhưng tôi lại có ơn với Vân Hành, tên nhóc kia do tự tay tôi nuôi lớn, nếu tôi muốn nó phải chết thì chắc chắn nó sẽ không thể sống qua ngày mai.

Chẳng lẽ cô muốn trơ mắt nhìn nó vì cô mà hy sinh tính mạng sao?”
Hải Cẩn chợt mở hai mắt ra, không dám tin nhìn ông ta.

Môi của cô ta đang nhẹ nhàng chuyển động, nói một cách vênh váo: “Anh, anh, anh ta là người của ông, làm sao ông có thể đưa anh ta vào chỗ chết được? Nhìn trong cả gia tộc thì anh ta là người có hy vọng làm chủ nhất, giết anh ta rồi ông không cảm thấy đáng tiếc sao?”
Đại trưởng lão cười một tiếng, nói: “Hôm nay gia tộc sắp đối mặt với tai họa khổng lồ, có thể giữ được mạng hay không đang còn là một vấn đề, tôi cân nhắc nhiều như thế để làm gì? Có hai lựa chọn, trơ mắt nhìn Vân Hành chết, hay là đồng ý gọi điện thoại cho Thẩm Thành nói rõ là cái thai trong bụng cô là không may nên mới mất.

Cô tự quyết định đi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui