Dương Tâm hiểu người này rất rõ, chỉ một ánh mắt của anh ta thôi cô cũng đã biết được anh ta đang nghĩ cái gì rồi.
Xem ra, người này thật sự định dùng mạng của mình để bảo vệ cô, nhưng mà còn phải hỏi xem cô có vui lòng chấp nhận hay không cái đã!
Sau một thoáng im lặng, cô thử nói: “Em bất chấp nguy hiểm tính mạng chạy đến chỗ hẹn là vì muốn cứu Triệu An và Lê Vãn Trinh, nếu như anh không đưa bọn họ đi, vậy thì tất cả những chuyện chúng ta đã làm chỉ là uổng phí công sức mà thôi.
Anh nhìn kìa, bây giờ Lê Vãn Trinh chỉ còn một hơi thở thoi thóp thôi, nếu như anh không cứu cô ấy, cô ấy có thể sẽ chết thật đó!”
Sắc mặt của Trần Tuấn có chút khó coi, anh ta mím chặt đôi môi mỏng, không nói tiếng nào.
Dương Tâm nghiêm mặt, cắn răng nói: “Nếu như Lê Vãn Trinh chết ở đây, có lẽ hôm nay em cũng sẽ không rời khỏi nơi này đâu, em lựa chọn cùng chết với cô ấy, trên đường xuống suối vàng chúng em cũng có người bầu bạn.”
Trần Tuấn ngây ngẩn cả người trước sự kiên quyết trong đôi mắt của cô, anh ta biết rằng nếu cô đã nói như vậy thì nhất định cô sẽ làm được.
Cho nên, anh ta phải bảo vệ Lê Vãn Trinh trước, sau đó mới có thể bảo vệ Dương Tâm.
“Được rồi, bao nhiêu năm qua, có bao giờ anh nhẫn tâm với em được đâu.
Anh khuyên em một câu, nhất định phải tự bảo vệ bản thân mình cho tốt, bằng không, nhất định sẽ có rất nhiều người chết vì em.
Nếu như em không muốn gánh vác trên lưng nhiều mạng người như vậy thì nhất định phải sống cho anh!”
Dương Tâm cười khẽ một tiếng, không lên tiếng.
Bây giờ không phải là lúc thích hợp để mạnh miệng, chắc chắn sẽ kích thích đến Tô Yến mất.
“Đi đi, sống chết số trời đã định cả rồi.”
Trần Tuấn nâng tay ôm lấy cô, ghé vào tai cô và nói: “Lời hứa kiếp sau của em lúc ở trên xe đó, nếu như anh ích kỷ một chút thì anh sẽ mong cho em chết đi, chỉ cần em vừa đi, anh cũng sẽ lập tức đi theo em, chúng ta sẽ cùng nhau đến một thế giới khác tiếp tục mối nhân duyên của chúng ta.
Nhưng mà anh không muốn em chết! Thế giới này tươi đẹp như vậy, em phải chiêm ngưỡng và tận hưởng cho đủ chứ.
Hứa với anh, nhất định phải sống nhé!”
Nói xong, anh ta bỗng nhiên đẩy Dương Tâm ta, nhanh chân đi về phía cái cọc gỗ đang trói Triệu An và Lê Vãn Trinh.
Trước tiên, anh ta cởi dây trói trên người Triệu An ra, không còn sự trói buộc của dây thừng, Triệu An trực tiếp đổ gục xuống mặt đất.
Trần Tuấn tiện tay nhét một viên thuốc vào miệng anh ta.
Triệu An có chút khó khăn nuốt viên thuốc xuống, nói: “Cảm ơn, mau cởi trói cho Vãn Trinh đi, cô ấy không chịu nổi nữa đâu.”
Không cần anh ta nhắc nhở thì Trần Tuấn đã bắt tay vào mở dây trói rồi.
Sau khi Trần Tuấn mở được sợi dây trói trên người Lê Vãn Trinh ra, Triệu An cũng giãy dụa đứng lên.
Trần Tuấn một tay ôm Lê Vãn Trinh, một tay đỡ Triệu An đi ra khỏi nhà máy.
Ánh mắt của Tô Yến trầm xuống, cô ta nói với Dương Tâm: “Tốt nhất là cô đừng có giở trò, bằng không thì bọn họ nhất định sẽ phải chết!”
Dương Tâm nhún vai: “Tôi biết, trong bán kính vài ki-lô-mét xung quanh đây đều có người của cô.
Trước khi bọn họ thoát khỏi nguy hiểm, làm sao tôi dám hành động thiếu suy nghĩ cơ chứ?”
Tô Yến hừ lạnh hai tiếng, phất tay với đám vệ sĩ đứng ở hai bên, nói: “Trói cô ta lại cho tôi!”
Hai người mặc đồ đen nhặt dây thừng trên mặt đất lên, đi về phía Dương Tâm.
Dương Tâm cũng rất phối hợp, để cho bọn họ tùy ý trói mình thành một đòn bánh tét..