Nói xong, anh lập tức cúp máy.
“…”
Nghe tiếng ‘tút tút’ phát ra từ loa điện thoại, Tô Yến cong môi nở một nụ cười nham hiểm.
‘Dương Tâm, ngày chết của cô đã đến rồi! Hơn nữa, còn là cách chết tàn nhẫn nhất, cô sẽ bị người đàn ông mình yêu thương nhất tự tay giết chết, trước khi chết cô sẽ được trải nghiệm cái gọi là moi tim móc phổi một cách tàn khốc nhất!’ Cách nhà máy khoảng hơn ba mươi ki-lô-mét.
Trần Tuấn lái xe đưa Triệu An và Lê Vãn Trinh thoát khỏi vòng vây của Tô Yến.
Triệu An ôm Lê Vãn Trinh vào trong ngực, sau khi cấp cứu đơn giản cho cô ấy thì tình hình của Lê Vãn Trinh đã có chút chuyển biến tốt đẹp.
“Anh cứ thế mà đưa chúng tôi đi thì Dương Tâm phải làm sao bây giờ? Nếu như cô ấy vì chúng tôi mà chết thì e rằng Vãn Trinh cũng sẽ không sống nổi nữa đâu.
Nếu cô ấy không sống được, tôi cũng sẽ chết.
Đến cuối cùng có thể sẽ mất thêm một mạng người nữa, không đáng!”
Trần Tuấn vừa nhìn tình hình đường xá phía trước, vừa nói: “Tôi sẽ thả hai người xuống lều tránh gió phía trước, khi nào có người đến đón hai người thì tôi sẽ quay lại đó.”
Triệu An còn muốn nói gì đó, nhưng ngẫm lại thì cái câu ‘các người không nên đến cứu chúng tôi’ kia quá mức giả tạo, cho nên anh ta đành phải thôi.
“Cũng được, anh cẩn thận một chút.
Hai người đều phải trở về bình an đó, tôi và Vãn Trinh ở bệnh viện chờ hai người, đừng để chúng tôi phải hối hận cả đời đấy!”
“… Ừ.”
Trần Tuấn lái xe đến một cái lều chắn gió, để Triệu An ôm Lê Vãn Trinh xuống xe, sau khi dặn dò hai câu thì đánh xe trở về.
Có thể nhìn ra được Tô Yến là một người phụ nữ vừa tự tin lại vừa tự phụ, lòng trả thù và ham hư vinh của cô ta cũng rất mạnh, anh ta quay lại một mình, Tô Yến cũng sẽ không để ý đến chuyện phải giết nhiều thêm một người, cho nên cô ta sẽ không từ chối anh ta tới gần.
Cho dù có chết thì anh cũng phải chết cùng với người phụ nữ kia!
Cùng lúc đó, trên một con đường nhỏ khác.
Lạc Hồ lái xe.
Lục Gia Bách cúp điện thoại, cười lạnh nói: “Thế mà còn dám chủ động gọi điện kêu tôi tới xử lý Dương Tâm, tự tay giết chết cô ấy, tôi thật sự không hiểu người phụ nữ ngu xuẩn này lấy tự tin ở đâu ra mà lại cho rằng tôi sẽ chĩa dao về phía Dương Tâm chứ?”
Lạc Hồ nhíu mày, nói: “Những người phụ nữ đã từng nếm trải ngọt ngào sẽ rất dễ trở nên đắc ý vênh váo, lại thêm bản thân cô ta chính là công chúa của Ám Long, tất nhiên sẽ có cảm giác ưu việt hơn người, luôn cảm thấy mình rất trâu bò, cho rằng tất cả mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của cô ta.”
Lục Gia Bách cười lạnh vài tiếng.
Lúc này, điện thoại trong tay anh reo lên, anh liếc nhìn một cái, là Đoàn Ninh gọi tới.
“Bên tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, khi nào mới ra tay được?”
Lục Gia Bách suy nghĩ một chút rồi nói: “Đợi đến lúc tôi cứu được Dương Tâm thì các cậu có thể ra tay.
Nếu ra tay quá sớm, tôi sợ sẽ đánh rắn động cỏ, khiến Dương Tâm rơi vào nguy hiểm.”
“Được, đến lúc đó nhớ liên lạc với tôi, nếu như anh không rảnh thì bảo đàn em của anh liên lạc cho tôi.
Tôi sợ anh cứu được Dương Tâm xong sẽ chơi chết Tô Yến, bị mấy lão già ở trụ sở chính biết được thì bọn họ sẽ trực tiếp giết chết đám Nam Kiên để diệt khẩu mất.”
“Ừ.”
Trong kho hàng.
Tô Yến đứng ngoài cửa, nở nụ cười âm u nhìn Dương Tâm bị trói trên cột gỗ đang run lẩy bẩy..