Người phụ nữ này mới sinh non chưa tới một tháng nhỉ? Bị dội nước lạnh thấu xương lên người như thế chẳng khác nào đang cầm dao cứa từng cái một người cô ta cả!
“Đi xách thêm hai thùng nước lạnh lại đây, nhớ kỹ, xối từ trên đỉnh đầu xuống!”
“Vâng.”
Vệ sĩ canh cửa vừa mới đi ra thì lại có một vệ sĩ khác từ bên ngoài chạy vào, nói: “Công chúa, Trần Tuấn quay trở lại, anh ta nói rằng anh ta yêu Dương Tâm tha thiết, muốn chết chung với Dương Tâm.”
Tô Yến sững sờ.
Cô ta đã từng nghe về chuyện Trần Tuấn yêu Dương Tâm, yêu đến mức chết đi sống lại.
Ôi chao, đúng là một kẻ si tình mà.
Được thôi, cô ta sẽ tác thành cho anh ta, để anh ta tận mắt nhìn thấy người phụ nữ mình yêu chết trong tay người đàn ông mà cô ta yêu mến, để anh ta cũng đau lòng một phen ha.
Sau đó, cô ta sẽ tác thành cho anh ta, để anh ta và Dương Tâm xuống dưới đất làm một đôi uyên ương, đừng có để con hồ ly tinh kia đi gây họa cho người đàn ông khác nữa.
“Trói lại rồi mang vào đây!”
“Mang… mang vào á?”
Vệ sĩ choáng váng, ngây ra nhìn cô ta: “Không phải nên trói anh ta vào chung với Dương Tâm à?”
Tô Yến đạp anh ta một cái, nghiến răng nghiến lợi: “Ngu xuẩn, Trần Tuấn là ai hả? Là em họ của Lục Gia Bách đấy! Trói chung với Dương Tâm để cho Lục Gia Bách nghi ngờ hay sao? Tuy Lục Gia Bách không còn nhớ gì về Dương Tâm nữa, nhưng nếu để anh ấy thấy Trần Tuấn và Dương Tâm ở cùng một chỗ có khi lại kích thích làm anh ấy khôi phục trí nhớ ấy.
Anh muốn đào hố chôn tôi à?”
Khụ…
“Còn không mau cút đi trói người mang vào, thủ lĩnh sắp tới xưởng rồi đấy, đừng để anh ấy thấy Trần Tuấn ở đây.”
“Vâng vâng!”
Hai mươi phút sau.
Một chiếc việt dã màu đen chậm rãi tiến vào.
Lục Gia Bách ngồi trên ghế phó lái, cách thật xa đã thấy Dương Tâm bị trói trên cọc gỗ, toàn thân ướt đẫm, lạnh run lẩy bẩy.
Khoảnh khắc ấy, khí thế sắc bén trên người anh tăng vọt, ý muốn giết người dần lan ra chiếm trọn không gian.
Lạc Hồ cảm nhận được người đàn ông bên cạnh đã đứng bên rìa bùng nổ thì vội lên tiếng: “Đã nhịn nhiều năm như vậy rồi, còn một chút nữa chẳng nhẽ anh chịu không nổi ư? Nếu anh lộ ra sơ hở gì thì sẽ không chỉ hại chính mình mà còn liên lụy đến Dương Tâm nữa, cô ấy sẽ rơi vào kết cục thê thảm, không được chết thoải mái.”
Lục Gia Bách nhắm chặt hai mắt, im lặng vài giây, sau đó kìm lại khí thế sắc bén xung quanh.
Chờ khi anh mở mắt lần nữa, trong đôi mắt đã chỉ còn sự bình tĩnh.
“Dừng xe đi, tôi xuống ở chỗ này.”
Lạc Hồ hơi do dự.
Xuống xe ở đây cần đi ngang qua cọc gỗ, anh ta sợ người này đi gần quá, thấy bộ dạng thảm thiết của Dương Tâm xong sẽ không khống chế được bản thân.
“Vẫn là lái thẳng vào cửa kho hàng đi, trực tiếp bắt lấy Tô Yến là được.”
Lục Gia Bách nhìn đồng hồ trên cổ tay, lạnh nhạt nói: “Tiểu Ca và Hoắc Tư đã bắt đầu xử lý đặc công ẩn núp xung quanh, nhưng thời gian quá ngắn, không đủ được.
Chúng ta cứ kéo dài một chút trước đi, tranh thủ cho hai người bọn họ thêm thời gian, chờ bọn họ một lưới bắt hết mai phục xung quanh chúng ta mới có thể dễ dàng bắt được Tô Yến.”.