Lạc Hồ nghĩ ngợi một lát, cảm thấy anh nói rất có lý, lại khuyên bảo trấn an một chút: “Vậy anh đừng xúc động, Dương Tâm cùng lắm là bị dội nước lạnh ướt toàn thân thôi, không bị thương gì khác, xong việc đưa về nuôi vài ngày là ổn, anh phải vững tâm.”
Lục Gia Bách khẽ ừ một tiếng, đẩy cửa xe ra ngoài.
Giày dẫm lên mặt tuyết phát ra từng tiếng rôm rốp giòn tan.
Dương Tâm ngước cái đầu choáng váng của mình lên, tầm mắt bị nước đá làm nhòe đi, trước mắt mông lung vô cùng, nhưng cô vẫn có thể thấy rõ ràng bóng người cao ngất cách đó không xa.
Người đàn ông này đâu chỉ khắc sâu trong cốt thịt linh hồn của cô? Người này đã hòa hợp thành một với cô, không thể tách rời.
Cô nghĩ, nếu có người dùng thuốc làm cô mất trí nhớ, cho dù có dược tính mạnh bạo nhất trên đời này cũng khó có thể tách anh khỏi máu thịt của cô được.
Bởi vì loại đau đớn đó không phải con người có thể chịu đựng được.
Cắt gân lọc xương càng khiến cô duy trì tỉnh táo, không cho dáng vẻ anh phai mờ khỏi trí nhớ của mình.
Ánh mắt cô dần ươn ướt, ở trước mặt người đàn ông này cô luôn yếu ớt đến không chịu nổi một đòn.
Chỉ một cái liếc mắt, toàn bộ lớp phòng vệ của cô đều sụp đổ.
Cô thật sự kiên cường, từng trải qua vài năm mài giũa như địa ngục, cô tự nhận là trên đời không còn thứ gì có thể đánh bại cô nữa.
Nhưng từ khi gặp anh, cô cam nguyện đắm chìm, chỉ nghĩ làm đóa hoa trong nhà ấm nơi lòng bàn tay anh.
Bông tuyết nhẹ rơi xuống, trước mắt trắng tinh một mảnh, mà trong mắt cô lại chỉ thấy được người đàn ông khoác áo đen kia, chiếc ủng quân đội từng bước dẫm lên tuyết đi về phía cô.
Lục Gia Bách…
Cuối cùng anh cũng đến.
Nếu muộn thêm chút nữa có lẽ em sẽ không chống đỡ được.
Ánh mắt Lục Gia Bách không dừng trên người cô.
Có lẽ Lạc Hồ nói đúng, anh rất có thể không khống chế được bản thân.
Tuy không nhìn cô, nhưng anh vẫn cảm nhận được ánh mắt tràn ngập tình yêu và quyến luyến của cô luôn nhìn mình chăm chú.
Từ lúc anh bước xuống xe, ánh mắt này chưa từng rời khỏi anh, anh có thể thấy được sự tin tưởng và ỷ lại của cô.
Trên đời này cũng chỉ có mình Dương Tâm hiểu anh, ủng hộ anh, tin tưởng anh vô điều kiện.
Chẳng sợ cả thế giới đều nghi ngờ anh cô cũng không nghi ngờ, nghiêm cẩn tuân theo hứa hẹn giữa hai người, cho anh đủ thời gian sắp xếp hết tất cả mọi thứ.
Cô nàng ngốc nghếch này.
Các bạn chọn truyen1.
one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!
Sao anh có thể không coi cô ấy quan trọng như sinh mệnh được đây?
Khi đi ngang qua bên người cô, anh không dừng bước, chỉ muốn nhanh chân đi vào kho hàng đánh lạc hướng Tô Yến, tranh thủ thời gian cho hai người Tiểu Ca.
Nhưng ông trời không cho phép anh trốn chạy, cường ngạnh bắt anh đối mặt với hình ảnh mình không dám nhìn này.
“Thủ lĩnh đến.”
Giọng Tô Yến vang lên giữa nền tuyết trống trải, cô ta đang đi về bên này, vừa đi vừa nói: “Thủ lĩnh, người đang bị trói trên cọc gỗ chính là Môn chủ của Tu La Môn.
Chính cô ta đã dẫn dắt cấp dưới tấn công các phân bộ của Ám Long gây ra thương vong quy mô lớn.”
Lục Gia Bách chậm rãi dừng bước.
Anh biết mình trốn không thoát, mà Tô Yến cũng không cho phép anh trốn..