Dương Tâm cười lạnh: “Làm sao? Anh thừa nhận bản thân đánh không lại tôi nên chỉ có thể dùng mưu kế bắt tôi đúng không? Dù anh thắng thì cũng không vẻ vang gì.
Lục Gia Bách, trong mắt tôi anh không phải người hùng, cùng lắm chính là người vượn thôi.”
Không đợi Lục Gia Bách nói gì, Tô Yến đứng cạnh nhanh chóng tiến tới trước mặt Dương Tâm, hung hăng cho cô một cái tát.
“Con khốn! Mày dám nhục mạ người cầm đầu Ám Long à? Tao thấy mày muốn chết rồi đấy! Tu La Môn là cái thá gì? Chẳng phải chỉ là sự liên hợp của bọn đầu đường xó chợ mấy năm nay thôi, sao có thể sánh được với tổ chức Ám Long tồn tại hơn mười năm bọn tao được.”
Dương Tâm thoáng mấp máy khuôn miệng cứng ngắc của mình.
Gương mặt cô đã đông lạnh đến chết lặng, cho nên dù Tô Yến có dùng sức thật mạnh cô cũng không cảm thấy đau lắm.
“Đúng thế, Tu La Môn chẳng là cái thá gì cả! Cô mới là cái thá gì nha, dùng chiêu bắt người ép tôi vào khuôn khổ, cô lấy đâu ra thể diện mà dát vàng lên Ám Long thế?”
“Cô…”
Tô Yến cực kỳ tức giận, muốn giơ tay tát Dương Tâm thêm vài cái, nhưng nghĩ tới Lục Gia Bách ở ngay bên cạnh lại không muốn khiến anh chứng kiến dáng vẻ bạo lực của mình, làm hỏng hình tượng dịu dàng đoan trang mà cô ta cố gắng dựng lên.
Dù sao trừ việc làm nữ chủ nhân của Ám Long thì cô ta còn muốn trở thành bà chủ nhà họ Lục nữa.
Chỉ có thục nữ đoan trang mới có thể ngồi lên cái vị trí kia.
“Thủ lĩnh, con ả này đã là tù binh của chúng ta, anh quyết định xử lý cô ta thế nào?”
Cô ta vừa nói vừa ôm lấy cánh tay Lục Gia Bách, tay kia đặt lên ngực anh, bày ra dáng vẻ chim nhỏ nép vào người, xinh đẹp vô cùng.
Lục Gia Bách hơi cau mày, trong đôi mắt ưng ấp ủ gió lốc.
Nhưng vừa đối mặt với đôi mắt sáng ngời của Dương Tâm lại mưa tạnh gió lùi, khí thế sắc bén mất đi một cách thần kỳ.
Cô gái này còn đang dùng ánh mắt ra hiệu cho anh ẩn nhẫn, chẳng thèm thèm quan tâm đến việc cô đã thê thảm như vậy mà vẫn lấy chuyện lớn làm đầu, anh lấy tư cách gì mà xúc động phá hỏng chứ?
“Trời đông giá rét lạnh buốt tận xương thế này, trên người cô ta lại bị nước lạnh xối ướt đẫm, tổn thương trên cơ thể không thua gì khổ hình của Ám Long cả, mặc cô ta ở đây chịu đựng tiếp đi, bên ngoài lạnh, tôi đưa cô vào trong trước.”
Tô Yến tươi cười dựa vào người Lục Gia Bách, lạnh lùng lườm Dương Tâm một cái, nở nụ cười âm hiểm với cô.
Con khốn, đau chứ hả?
Hẳn là cực kỳ đau!
Tra tấn cả về thể xác và tinh thần mới là trừng phạt lớn nhất dành cho Dương Tâm.
Cô ta ngửa đầu nhìn Lục Gia Bách: “Được thôi, anh nói xong em cũng cảm thấy rất lạnh, anh xem tay em lạnh đỏ cả rồi này, anh ủ cho em đi.”
Lục Gia Bách tháo găng tay đang đeo đưa cho cô ta: “Tay tôi ủ không ấm đâu, cô đeo găng tay này đi, bên trong rất ấm.”
“…”
Tô Yến lúng túng.
Nhưng nghĩ đến tính cách anh vốn lạnh lùng như vậy, không làm ra chuyện thương hương tiếc ngọc bao giờ, có thể đưa cho cô ta đôi găng anh vừa đeo đã là nể tình lắm rồi.
Cô ta không thể lộ ra vẻ bất mãn hay mất mát trước mặt Dương Tâm được..