Không đợi anh nói xong, Lạc Hà đã trực tiếp xua tay ngắt lời anh.
“Nếu anh hẹn tôi ra chỉ để nói những điều này, vậy thì anh không cần phải làm thế, những lời này tôi không muốn nghe và cũng không cần phải nghe, mọi việc đã đến nước này, chúng ta đường ai nấy đi, nước sông không phạm nước giếng, kiếp này cũng đừng bao giờ gặp lại nhau nữa, có lẽ đây là kết quả tốt nhất cho chúng ta.
Nếu anh không còn việc gì thì tôi vào trước đây, hiện tại căn cứ chữ trị này là việc nhà họ Lạc của tôi, không liên quan gì đến anh, anh không cần phải ở lại đây.”
Nói xong, cô ấy quay người định rời đi, vừa nhấc chân phải lên thì cánh tay liền bị Nam Kiên kéo lấy.
Không phải, nói chính xác hơn là tay áo bị Nam Kiên kéo lấy.
Trong lúc cấp bách, anh ta đã trực tiếp nắm lấy cánh tay bị tàn phế của cô ấy, bên trong không có gì cả, chỉ có…tay áo thôi.
Lạc Hà lạnh lùng nhìn anh ta, đôi môi đỏ mọng nhếch lên một tia châm chọc và nhẹ nhàng nói: “Anh Kiên đây là muốn bắt nạt tôi không có cánh tay nên không thể thoát khỏi anh, cho nên anh mới một chút cũng không lo sợ đúng không? Anh đừng quên rằng, chính anh đã ra lệnh chặt cánh tay này, bây giờ anh đang cầm nó để chọc vào vết sẹo của tôi và nhắc nhở tôi rằng mình trải qua những chuyện bi thảm như thế nào sao?”
Khuôn mặt tuấn tú của Nam Kiên lập tức tái đi.
Người phụ nữ này có thể khiến trái tim anh ta máu chảy đầm đìa chỉ bằng một lời nói, ngay cả sức phản kháng cũng không có.
Môi anh ta run run cất giọng nói: “Anh đã bắt được Tô Yến rồi, cũng đã tìm được bằng chứng và nhân chứng có thể chứng minh em vô tội, vài ngày nữa em đi cùng với anh về trụ sở chính của Ám Long một chuyến, anh sẽ rửa nỗi oan ức cho em, trả lại sự trong sạch cho em, để em có thể tận mắt nhìn thấy hình phạt mà năm đó người đã hại em đáng phải chịu, đây là điều anh đã hứa với em, cũng là việc mà anh trước giờ vẫn đang làm.”
Lạc Hà hơi mím môi.
Có nên đồng ý về trụ sở với anh ta không?
Vớ vẩn, cho dù cô ấy không trả thù cho cánh tay mình thì cũng phải trả mối thù giết con chứ.
Còn về người phụ nữ Tô Yến kia cô ấy hận đến mức chỉ muốn uống máu và gặm nhấm thịt của cô ta thôi.
Trong đầu cô ấy lại hiện lên cảnh tượng thảm thương của Hữu Hữu bị hất tung lên trong không trung, đôi mắt cô ấy dần trở nên đỏ hoe.
Được, tôi theo anh về trụ sở, con trai của tôi chết quá thảm thương, tôi nhất định phải khiến cho người phụ nữ ác độc đó xương nát tro tàn.”
“…”
Phòng cấp cứu.
Dương Tâm cứ nghĩ mình sẽ rất mạnh mẽ và sớm quen với việc sinh tử nên có thể đối mặt với tình trạng thảm khốc của Trần Tuấn.
Nhưng ngay khi thực sự đứng trước bàn mổ thì cô vẫn bị chân phải đáng sợ của anh ta làm cho sợ hãi.
Trước mắt không ngừng tái hiện cảnh Hữu Hữu hộc máu và chết tức tưởi dưới dao của cô, trong lòng cô thoáng chốc nổi lên ý định muốn rút lui.
Cô bị ám ảnh.
Thực sự là cô đã bị ám ảnh.
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy bộ dạng của Trần Tuấn, cô lo lắng người bạn tri kỷ vô cùng quan trọng trong cuộc đời mình sẽ chết bởi vì sai lầm của mình.
“Đừng sợ, anh sẽ cùng em đối mặt”
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cô, những ngón tay đang cầm dao của cô run rẩy dữ dội..