Lời này của cô ta còn có nghĩa là: ‘Tôi sẽ nghĩ cách giúp cô trở thành bà chủ của nhà họ Thẩm, cô đừng có nói mấy chuyện đó ra, nhìn xem, Hải Cẩn sinh non, càng không thể gả cho Thẩm Thành được, cơ hội của cô còn rất lớn.’ Nếu đổi lại là trước kia, một Cố Ngọc Hiểu đã bị tình yêu làm lu mờ lý trí có lẽ cô ta thật sự sẽ động tâm.
Nhưng bây giờ, cô ta không hề có một chút cảm xúc nào cả.
Trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, cô ta đã hoàn toàn hiểu rõ.
Người đàn ông không thuộc về cô ta, chỉ sợ rằng dù cô ta có lấy cả tính mạng của mình ra đổi, móc trái tim của mình ra dâng đến trước mặt anh ta thì anh ta cũng sẽ không có một chút nào gọi là cảm động cả.
Cố Ngọc Hiểu từng bước từng bước đi về phía phòng khách, mỗi một bước cô ta giẫm lên thảm, giống như cô ta đang nặng nề gõ từng búa lên trái tim của của Thẩm Thanh Vi cả.
Thẩm Thanh Vi không thể nào đoán được suy nghĩ trong lòng người phụ nữ này.
Không một ai có thể đoán được người đã đi đến bước đường cùng thì đến tột cùng họ sẽ làm ra những chuyện gì nữa.
Bây giờ cô ta nhìn thấy Cố Ngọc Hiểu lại cảm nhận được nguy hiểm.
Đợi đến lúc Cố Ngọc Hiểu đi đến trước mặt cô ta, cô ta gượng ép nở một nụ cười, dùng giọng điệu lấy lòng nói: “Chị dâu, chị yêu anh em như vậy, em tin rằng ông trời sẽ bị trái tim chân thành của chị làm cho cảm động, nhất định sẽ có một ngày, chị sẽ đạt được tất cả mong muốn của bản thân.”
Cố Ngọc Hiểu khẽ nhổ lên người cô ta một ngụm nước miếng, lạnh lùng cười, nói: “Làm sao để đạt được tất cả mong muốn của bản thân? Cấu kết làm việc xấu với cô? Tiếp tục nghĩ kế hãm hại thầy trò Dương Tâm, mãi cho đến khi bọn họ chết đi thì mới thôi, sau đó lại đưa cho anh cô thuốc mất trí nhớ, để cho anh ấy hoàn toàn quên đi tất cả những việc mà trước kia tôi đã làm, cuối cùng là cưỡng ép anh ấy tiếp nhận tôi hay sao?”
Nụ cười trên mặt Thẩm Thanh Vi dần trở nên cứng ngắc, khóe môi khẽ co rút, hai mắt hiện lên vẻ hoảng sợ tột cùng.
Cô ta không ngốc, có thể nghe ra sự tuyệt tình trong giọng điệu của người phụ nữ này, sự việc ngày hôm nay, chỉ e rằng không còn đường nào để quay đầu được nữa rồi.
“Được rồi.” Bố Thẩm khoát tay, lạnh lùng nói: “Ngọc Hiểu, có chuyện gì thì con cứ việc nói thẳng đi, đừng vòng vo nữa, lãng phí thời gian của mọi người.”
Cố Ngọc Hiểu nhìn Thẩm Thanh Vi, nhìn thấy sự sợ hãi đang từ từ lan tỏa trong ánh mắt của cô ta, trong lòng thầm kêu một tiếng sảng khoái.
Người phụ nữ này xem cô ta là công cụ mà sử dụng, rõ ràng biết đứa trẻ trong bụng của cô ta không phải là con của Thẩm Thành, vậy mà còn xúi giục cô ta dùng đứa nhỏ này ly gián mối quan hệ mẹ con của Lâm Vũ Loan và Dương Tâm, đúng là một người nham hiểm mà.
Cô ta đã nhịn cục tức này mấy ngày rồi, hôm nay đúng lúc có thể trả lại cho cô ta cả gốc lẫn lời rồi.
Nghĩ đến đây, cô ta không để ý đến ánh mắt khẩn cầu van nài của Thẩm Thanh Vi nữa mà chậm rì rì trực tiếp nói hết tất cả mọi chuyện ra.
Nói xong lời cuối cùng, tâm tình của cô ta trong chốc lát không thể khống chế được, giọng nói cũng đột nhiên nâng cao lên mấy trăm đề-xi-ben.
“Người phụ nữ độc ác này, rõ ràng sớm biết đứa trẻ con đang mang thai không phải là của Thẩm Thành, vậy mà còn xúi giục con, để con đi đến trước mặt Dương Tâm nhằm gây xích mích với cô ấy.
Sau đó nhân cơ hội đó mà để bản thân ngã xuống dẫn đến việc sinh non, sau đó đổ hết trách nhiệm lên người Dương Tâm, ly gián quan hệ giữa bác gái và Dương Tâm, hoàn toàn phá vỡ hy vọng được quay trở lại nhà họ Thẩm của Dương Tâm, con…”
Không đợi cho cô ta nói hết, Thẩm Thanh Vi đột nhiên đứng dậy, sau đó tức giận mà trừng mắt nhìn Cố Ngọc Hiểu, gào thét nói: “Tôi không biết cục thịt trong bụng cô không phải là con của Thẩm Thành, bọn họ giữ kín chuyện này, con hoàn toàn không biết gì hết.
Nếu như tôi biết đứa trẻ đó không phải là của nhà họ Thẩm, tôi sẽ ngu ngốc, hồ đồ mà xúi giục cô cố ý tạo ra sự việc ngoài ý muốn đó sao, ly gián…”.