Sau khi ngắt điện thoại, ông ấy bắt gặp cảnh tượng Thẩm Thanh Vi cười đến tùy ý, điên loạn, ông ấy nhịn không được mà lắc đầu.
Con bé này từ trước đến nay đều ngụy trang chính mình bằng dáng vẻ nhu thuận, bây giờ, dáng vẻ dữ tợn này mới chính là bộ mặt thật của cô ta.
Bản chất kém thì vẫn mãi là bản chất kém, cho dù có được một gia đình có nề nếp, nguồn lực lớn mạnh như Thẩm Thị hun đúc thì vẫn y như trước không thể nào thay đổi được bản tính ác độc đã khắc trong xương tủy của cô ta.
“Quản gia, nhốt cô ta vào mật thất đi.”
Quản gia dạ một tiếng, người hầu hai bên lần lượt bắt lấy cánh tay trái phải của cô ta sau đó kéo ra ngoài.
Thẩm Thanh Vi bắt đầu cười lên một cách điên cuồng.
Cô ta dám khẳng định, người phụ nữ Trần Cát Phượng đó chắc chắn đã ép ông ấy, vậy nên ông ấy mới tha cho cô ta.
Nếu đã như vậy, vậy thì cô ta còn phải sợ cái gì nữa?
“Tôi khiến con gái của hai người biến thành dáng vẻ như hiện giờ, vậy mà hai người lại không dám ho he một chút nào, đúng là đáng buồn mà.”
Bố Thẩm siết chặt nắm tay lại, hai mắt chợt lóe lên vẻ hung ác rồi nhanh chóng biến mất.
Đúng thật là như vậy.
Ông ấy thật sự hèn nhát, con gái bị hại thành như vậy rồi vậy mà ông ấy lại không có cách nào lấy lại công bằng cho cô.
Nhưng ông ấy cũng không có cách nào khác, nếu như thật sự xử lý người phụ nữ Trần Cát Phượng đó, vậy lỡ như ép bà ta đến đường cùng rồi bà ta lại muốn dù bà ta có chết cũng kéo cô xuống nước theo thì sao, đến cuối cùng người chịu tổn thương vẫn là Dương Tâm.
Con gái của ông ấy, đã chịu quá nhiều khổ cực rồi, ông ấy không thể đẩy cô vào cảnh dầu sôi lửa bỏng một lần nữa được.
“Đi sắp xếp cuộc họp báo đi, chúng ta sẽ công bố thân phận của Dương Tâm với người bên ngoài, thừa nhận con bé là cô chủ dòng chính của nhà họ Thẩm, tẩy sạch mấy lời vu oan rằng con bé là ‘con hoang’.
Để cho con bé có thể đường đường chính chính mà gả vào nhà họ Lục, để khi người ngoài nhắc tới đều có thể nói là hai nhà môn đăng hộ đối, chứ không phải là ở sau lưng nói con bé không xứng với Lục Gia Bách.”
Lâm Vũ Loan hơi do dự, thử nói: “Con bé cũng không chịu tha thứ cho chúng ta, chúng ta lại tùy tiện mở cuộc họp báo như vậy…”
Không đợi cho bà ấy nói xong, bố Thẩm đã trực tiếp khoát tay ngắt lời bà ấy: “Con bé có chịu tha thứ cho chúng ta hay không đó là chuyện của con bé, chúng ta có muốn thừa nhận thân phận của con bé hay không đó là chuyện của chúng ta, hai việc này không có gì mâu thuẫn với nhau cả.
Có lẽ trong lòng con bé đã hoàn toàn thất vọng rồi, bị chúng ta tổn thương sâu sắc như vậy, chỉ có từ từ đợi vết thương khép lại, hy vọng thời gian có thể xóa nhòa hết thảy mọi thứ.”
Lâm Vũ Loan vươn tay đấm lên ngực mình, vô cùng đau khổ mà nói: “Là tôi có mắt không tròng, không nhìn thấy điểm tốt của con bé, vì con gái nuôi mà đối xử bất công với con bé, để con gái ruột của mình thất vọng hết lần này đến lần khác.
Hiện giờ, nếu tôi biết vậy thì lúc đầu chẳng làm rồi, kết quả con gái của tôi cả đời này cũng không tha thứ cho tôi, vậy cuộc đời này của tôi thật sự quá thất bại rồi.”
Bố Thẩm há hốc miệng, chuẩn bị khuyên hai câu, nhưng cổ họng giống như bị thứ gì đó mắc lại, làm cách nào cũng không thể nói được một lời hoàn chỉnh.
Bọn họ nhận kết quả thảm hại như thế này là đáng đời bọn họ..