Căn cứ điều trị.
Trong phòng kiểm tra.
Triệu An nheo mắt nhìn bản báo cáo trong tay, trên mặt hiện lên vẻ nghiêm trọng.
Lục Gia Bách hơi sốt ruột, thấp giọng hả: “Rốt cuộc tình hình sao rồi, anh nói vài câu đi chứ.”
Triệu An thở dài: “Tình huống không được lạc quan cho lắm, cô ấy còn đang đến kỳ kinh nguyệt, lại bị dày vò quá mức, thêm việc toàn thân lại bị ngâm trong băng tuyết hơn một tiếng đồng hồ, khí lạnh đã xâm nhập vào cơ thể.
Vô cùng có khả năng sẽ để lại triệu chứng đau đầu, rối loạn nhịp tim, hơn nữa cũng rất dễ nhiễm virus.
Nói thẳng ra, thì cơ thể cô ấy sẽ hoàn toàn không có sức đề kháng.”
Lục Gia Bách nhắm hai mắt lại.
Anh hối hận rồi.
Hối hận vì đã để cô tự mình mạo hiểm như vậy, hối hận khi đã để cô dẫn Tô Yến ra ngoài, khiến bản thân rơi vào tình cảnh vô cùng nguy hiểm.
“Điều dưỡng cũng không tốt lên hay sao?”
Triệu An lắc đầu: “Cơ thể bị tổn thương nghiêm trọng, cho dù là tôi đi chăng nữa thì cũng bó tay, không có biện pháp nào.
Chẳng qua là chính cô ấy có lẽ sẽ có biện pháp, nhưng bác sĩ sẽ không tự chữa bệnh cho mình, chỉ là không biết cô ấy có thể tìm được mấu chốt căn bệnh của bản thân, tự mình chữa khỏi hay không.”
Lục Gia Bách chậm rãi ngẩng đầu, thông qua cửa kính mà nhìn về phía cô gái đang nằm bên trong phòng giám sát.
.
||||| Truyện đề cử: Phương Tiên Sinh, Chờ Ngày Anh Nhận Ra Em |||||
Sắc mặt trắng bệch, không hề có một chút hồng hào, vốn là một khuôn mặt trái xoan đã ôm rồi, nay trông thấy lại có cảm giác càng gầy hơn, nhìn qua mặc dù xinh xắn nhưng lại khiến anh vô cùng đau lòng.
“Tôi biết rồi, anh cứ bận việc của anh trước đi.”
Triệu An gật đầu: “Được, vậy tôi ra ngoài trước đây, anh có thể vào đó chăm sóc cô ấy, đợi cô ấy tỉnh lại rồi chúng ta lại nói tiếp.”
“Ừ.”
Trong phòng ngay lập tức rơi vào yên lặng, Lục Gia Bách chậm rãi vươn tay vặn nắm cửa, cửa phòng được đẩy ra để lộ một khe hở, nhưng hai chân anh lại giống như là mang hàng ngàn tấn sắt, không hề nhúc nhích.
Anh không còn mặt mũi nào để gặp cô cả.
Lúc này, hành lang bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân, sau đó, có mấy bóng hình nho nhỏ từ bên ngoài chui vào.
Nhìn thấy mấy đứa nhỏ, ánh mắt của Lục Gia Bách ngay lập tức cảm thấy chua xót.
Ánh mắt của anh rất dịu dàng, bên trong còn rưng rưng nước mắt.
“Mẹ đang nghỉ ngơi, các con đợi một lát nữa lại đến thăm mẹ nhé!”
Nói xong, anh chuyển bước chân đi ra phía ngoài.
Dương Tùy Ý chọc chọc cánh tay của Dương Tùy Tâm, liếc mắt ra hiệu cho cô bé.
Giây tiếp theo, cô bé con vọt tới cửa ôm lấy chân bố mình.
“Bố, bố rất buồn, đúng không? Bố đừng tự trách vì bố không bảo vệ được mẹ.”
Lục Gia Bách khẽ ngẩng đầu lên, giống như có những giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt anh rơi xuống.
“Tùy Tâm, bố…”
Không đợi anh nói xong, bé con túm lấy cánh tay của anh, sau đó kéo anh chạy ra ngoài..