Gia tộc Hải Nhân.
Trong phòng ngủ.
Hải Cẩn lảo đảo bổ nhào lên giường, vươn tay nắm lấy tay của Vân Hành.
“Vân Hành, anh sao vậy? Anh đây là làm sao vậy? Rốt cuộc là bọn họ đã làm gì với anh rồi?”
Nói xong, viền mắt của cô ta cũng đỏ lên, từng giọt nước mắt rơi xuống như chuỗi hạt bị đứt…
Là cô ta hại anh ta.
Rõ ràng chàng trai này có thể có một tiền đồ sáng lạn, cuối cùng lại bị cô ta phá hủy hết tất cả.
Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt cùng với đôi môi nứt nẻ của anh ta, ánh mắt của Hải Cẩn khẽ run lên, trái tim như thắt lại, chỉ thấy hai mắt cô ta mơ hồ lóe lên vẻ căm hận.
Trải qua lần đau khổ này, cuối cùng cô ta cũng không còn là một cô gái ngây thơ chỉ biết dựa vào người khác mà sống nữa rồi.
‘Khụ khụ.’ Một tiếng ho yếu ớt vang lên, giây tiếp theo, Vân Hành nặng nề mở mắt ra.
Ánh mắt của anh ta dừng ở trần nhà vài giây, sau đó từ từ quay đầu, tầm mắt dừng ở trên người Hải Cẩn.
Nhìn thấy khuôn mặt giàn dụa nước mắt của cô ta, anh ta muốn vươn tay vuốt ve hai má cô ta, nhưng sau khi thử vài lần, cánh tay của anh ta vẫn không thể nào nâng lên được.
Lúc này Hải Cẩn mới cảm thấy có gì đó không đúng lắm, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy nặng nề.
Trên người anh ta chỗ nào cũng có vết thương, kể cả ở chỗ cổ tay, mới vừa nãy cô ta cũng không cẩn thận quan sát, hiện giờ nhìn thấy anh ta cử động một cách khó khăn như vậy, hai mắt cô ta mạnh mẽ co rút lại, cô ta cúi đầu, nhìn chằm chằm cánh tay anh ta.
“Vân, Vân Hành, sẽ không đâu, bọn họ sẽ không tàn nhẫn như vậy đâu, đúng không? Rõ ràng đại trưởng lão đã đồng ý với em, ông ta sẽ bỏ qua cho anh mà.
Ông ta nói ông ta sẽ không làm hại anh, chắc chắn sẽ không, em không tin bọn họ sẽ làm như vậy, em không dám tin bọn họ sẽ phế đi cánh tay này của anh.”
Cô ta vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn cánh tay của anh ta, sau đó nhẹ nhàng buông lỏng tay ra.
Giây tiếp theo, vì không có cánh tay khác chống đỡ nên cánh tay này không còn chút sức lực nào mà rơi xuống, đặt ở trên tấm nệm Simmons mềm mại.
‘Lạch cạch, lạch cạch’ Nước mắt không ngừng rơi xuống.
Hải Cẩn vẫn chưa hết hy vọng, lại thử đi thử lại rất nhiều lần, nhưng kết quả vẫn y như trước.
Đúng lúc cô ta thử đến lần thứ năm thì một người phụ nữ trung niên đột nhiên đẩy cánh cửa ra xông vào, bổ nhào lại phía chiếc giường sau đó đẩy Hải Cẩn ra.
Bà ta là mẹ của Vân Hành, cũng chính là người tình của gia chủ nhà họ Vân, người không thể để cho mọi người biết được.
Chính bởi vì vậy, nên từ nhỏ Vân Hành đã bị gia tộc bỏ rơi, đến cuối cùng phải lưu lạc đến trại huấn luyện.
“Con khốn cô, hại con trai của tôi thành ra như thế này còn chưa đủ thảm hay sao? Cô xem đi, tất cả các vết thương trên người nó còn không phải là do cô gây ra hay sao? Có nhìn thấy chưa, cánh tay này của nó bị phế rồi, bị cứt đứt gân tay rồi, cả đời này đều không thể nâng lên được nữa.
Đã như vậy rồi, vậy mà cô còn không chịu buông tha cho nó hay sao? Cô còn không ngừng nhấc lên nhấc xuống cánh tay của nó, lại lần nữa làm nó tổn thương, cô thật sự muốn nó hoàn toàn biến thành một kẻ vô dụng như vậy hay sao?”
Hải Cẩn lảo đảo lui về phía sau vài bước, chân sau vấp phải chân trước, trực tiếp ngã xuống, ngồi bệt trên mặt đất.
Mặc dù trong lòng đã có phỏng đoán, nhưng bây giờ nghe chính miệng mẹ Vân nói ra, cô ta vẫn không dám chấp nhận sự thật này y như trước..