“Tất nhiên, anh ấy chính là người đàn ông của em đấy, em không hiểu anh ấy thì hiểu ai cơ chứ?”
Thẩm Thành có chút tò mò, vội vàng hỏi: “Chẳng lẽ em không muốn chuyển qua yêu Trần Tuấn, bắt đầu một đoạn tình cảm mới hay sao?”
Dương Tâm cười, lắc đầu nói: “Nếu như em có thể yêu anh ấy, chỉ sợ rằng sớm đã yêu rồi còn chờ đến lúc tình yêu của em và Lục Gia Bách trở nên sâu sắc, đơm hoa kết trái như bây giờ hay sao?”
“Cũng đúng, à, đúng rồi, ông hai Hải đã liên lạc với anh rồi, nói muốn tìm thời gian gặp anh một chút, hỏi anh khi nào thì có thời gian.”
Dương Tâm nhướng mày, nhẹ nhàng nói: “Trước cứ kéo dài thời gian đã, nếu để ông ta gặp được anh rồi, sợ rằng ông ta sẽ sớm rời đi mất, chỉ cần kéo dài thời gian mới có thể ngăn được việc ông ta xuất ngoại.”
“Ừ, anh cũng nghĩ như vậy, vậy cứ thế mà làm đi.”
Vùng ngoại ô.
Bên trong một nông trang nhỏ khoảng năm mươi kilomet.
Chỉ thấy trong phòng có hai người trần truồng đang điên cuồng mà quấn lấy nhau.
Không biết đã qua bao lâu, độ ấm trong phòng mới từ từ bình thường lại một chút.
Trần Cát Phượng nằm trong ngực ông hai Hải.
Ông hai Hải lại đang tựa vào đầu giường thở dốc.
Trong không khí dường như còn tràn ngập một mùi hương khó tả của cuộc tình mãnh liệt vừa rồi.
“Cục cưng, em rất thành thục, lại rất có sức quyến rũ, rõ ràng sắp năm mươi tuổi rồi, vậy mà vẫn còn…”
“Đáng ghét à.”
Trần Cát Phượng vỗ nhẹ vào ngực ông hai Hải: “Đúng thật là một lão già không đứng đắn mà, em hỏi anh, anh định làm cách nào để dẫn em và Thanh Vi đi? Anh nghĩ ra đối sách chưa?”
Ông hai Hải chau mày, lắc đầu nói: “Còn chưa nghĩ ra, em cũng biết, có mấy cái thế lực đều đang muốn bắt em, em cũng không thể dễ dàng chạy thoát như vậy được đâu.”
Trần Cát Phượng vừa định lên tiếng nói, thì đúng vào lúc này, di động đặt ở đầu giường đột nhiên vang lên.
Cầm lấy nhìn qua, là bọn đàn em gọi đến.
“Sao rồi, đã dẫn cô chủ về đây chưa?”
“Bà yên tâm, chúng tôi không chỉ dẫn được cô chủ trở về mà chúng tôi còn bắt được gia chủ nhà họ Thẩm nữa.”
Trên mặt Trần Cát Phượng ngay lập tức hiện lên vẻ vui mừng, thiếu chút nữa là nhảy cẫng lên luôn trên giường rồi.
“Thật sao? Mấy người còn bắt được lão già nhà họ Thẩm đó nữa hả?”
“Đúng vậy, bà có thể yên tâm lấy ông ta ra để uy hiếp Thẩm Thành và Dương Tâm rồi.”
“Tốt, tốt, tốt, làm tốt lắm, cậu chờ ở bên dưới một lát, tôi lập tức xuống ngay.”
“Vâng.”
Lúc bà ta nghe điện thoại thì mở loa ngoài, nên ông hai Hải cũng nghe được toàn bộ cuộc đối thoại của hai người.
“Bắt được gia chủ nhà họ Thẩm nữa à?”
“Ừ, có lẽ là vậy, bọn đàn em dưới tay em sẽ không lấy chuyện này ra để đùa em đâu.”
Ông hai Hải nghĩ nghĩ, trong đầu bỗng nhiên lóe lên một suy nghĩ.
“Có cách rồi.”.