Đóa Hồng Đen Khác Biệt


-Hà Đường Lam !?!?! - Tịnh Miên và Yến Họa chạy đến chỗ người kia.
-*cúi người* Chào mừng hai cô công chúa nhỏ đã quay trở về nhà !!! - Hà Đường Lam mỉm cười khẽ xoa đầu hai cô.
-Anh Đường Lam !!! Anh cuối cùng cũng chịu về rồi sao !!! - Dạ Tuấn cũng chạy đến ôm lấy Hà Đường Lam.
-Ừ, anh về rồi đây.

Thấy anh ở đây em vui không hả, Tiểu bảo bối của anh ! - Hà Đường Lam xoa đầu Dạ Tuấn.
-Bọn em thật sự rất nhớ anh ! - Yến Họa, Tịnh Miên và Dạ Tuấn đồng thanh.
-Bọn em chỉ nhớ mỗi em ấy thôi à? Thật thiên vị ! - Một nam nhân vẻ ngoài ưu tú, một nét đẹp rất tri thức nhưng lại khá khó gần bước vào.
-Hà Tường Sâm !!!!! Anh cũng quay về rồi sao !! - Yến chạy đến rồi nhảy cẩn lên ôm lấy người nam nhân kia.
-Tiểu thiên thần !! Anh nhớ em quá nên quay về đó !! - Hà Tường Sâm cẩn thận choàng tay ôm lấy Yến Họa rồi nhìn cô đầy ôn nhu.
-*khụ* *khụ* Tém tém lại đi.

Mùi thuốc súng nồng nặc luôn rồi kia.

- Mộ Hiên ho khan.
-Nhà mấy người cháy rồi kìa, cái cột nhà cháy rồi kìa !!!! - Tịnh Miên vỗ vỗ vào người Dạ Tuấn và Yến Họa.
-Em/Tớ ......!có làm gì đâu mà cháy? - Cả hai ngơ ngơ nói.
-Nhìn sau lưng.

- Châu Vũ cũng đi lại vỗ vai.
Yến Họa và Dạ Tuấn quay lại nhìn thì thấy mặt của Từ Tiếu và Vương Trắc có chút biến sắc, một mùi thuốc súng nồng nặc vây quanh họ.

Yến Họa và Dạ Tuấn có chút rùng mình, hóa ra Mafia và Tổng Tham Mưu khi ghen lên thật sự nhìn rất rất rất là đáng sợ.
-Hì Hì ! Em ......!bọn em chỉ là hơi vui quá thôi mà.

Anh biết đó, tụi em .......!tụi em đã rất lâu rồi mới gặp lại nhau.

- Yến Họa và Dạ Tuấn bước đến xoa xoa lưng hai người kia.
-Tam Hà Bất Bại cuối cùng đã quay trở về rồi.

C..h..ỉ l..à ....!- Tịnh Miên nhìn về phía cánh cửa đen nơi hai con người kia vừa bước ra và có chút ngập ngừng.
-Tiểu Tâm Cơ ! Em dường như quên mất trong Tam Hà Bất Bại còn có tôi sao? - Một nam nhân với dáng vẻ cao ráo, thanh tú đầy khí chất vương giả từ từ bước ra.

Mái tóc lơi màu trắng, đôi mắt xanh sâu hút, đường nét gương mặt vô cùng sắc sảo nhưng cũng khá thanh tú.

Anh ta đẹp như tranh vẽ.

Một mỹ nam vương giả như xé sách bước ra, một nét đẹp không phải của người phàm.
-Hà Vĩnh Doanh ?!?!? *nhìn sang* Hai anh làm sao có thể ......!Làm sao có thể lôi cái con người đã gần như đã tàn hình này về được hay vậy.

Các anh tìm thấy Vĩnh Doanh của em ở đâu? - Tịnh Miên không tin vào mắt mà ngó nghiêng.
-Việt Nam ! Bọn anh tìm thấy nó ở đất nước đầy thú vị đó.

Bất ngờ hơn là anh thấy nó đang ngồi tám chuyện với một cụ ông trên phố.


- Hà Đường Lam bĩu mỗi nói.
-Em không tin nổi đâu.

Người như nó vậy mà chấp nhận mặc quần ngắn, áo phông rộng ngồi lề đường tám chuyện với một ông cụ sửa đồng hồ khi ở một đất nước lạ.

Nhìn cực kì, cực kì không giống nó luôn.

- Hà Tường Sâm nhếch môi dè bỉu.
-Vĩnh Doanh, đất nước đó có vẻ thoải mái và hạnh phúc lắm đúng không? - Tịnh Miên cười hỏi.
-Rất thoải mái, rất hạnh phúc.

Một quốc gia giàu sự thiện lương, nhân ái và hiếu khách.

Một nơi rất thích hợp để nghỉ dưỡng và chữa lành.

- Hà Vĩnh Doanh gật gù.
-Nghe anh kể thì em thật muốn ghé thăm lại nơi đó một lần nữa.

Đợt trước vì gặp chuyện em chỉ ghé qua đất nước ấy lánh nạn vài hôm nên chẳng thể đi đâu được.

- Tịnh Miên tỏ vẻ tiếc nuối.
-Anh nhất định sẽ dẫn em đi.

Tiểu Ngọc Bội, bấy lâu không gặp lại có vẻ em ốm đi nhiều rồi.

Một tay anh bế em còn dư sức đây này.

- Hà Vĩnh Doanh nhẹ nhàng bế bổng cô lên, Tịnh Miên cũng theo thói quen ôm lấy cổ Hà Vĩnh Doanh.
-Này này này ! Anh chị thôi cái trò "người thương không gặp nhung nhớ một đời" đó lại đi.

Làm ơn nhớ lại xung quanh đang còn có người đấy.

- Yến Họa sắp nhìn không nổi nữa rồi liền lên tiếng.

Tịnh Miên cũng giật mình nhận ra còn có sự tồn tại của Vũ Tiêu và cả mọi người nên cô liền nhảy xuống đứng lại nghiêm chỉnh.
-Được rồi, không ghẹo bọn em nữa.

Mẹ Phúc đang đợi ở nhà, chúng ta nhanh chóng ra xe.

*nhìn sang* Chiếc nhẫn anh đưa cho em đâu rồi Dạ Tuấn, sao lại đeo cái này? - Ánh mắt của Hà Đường Lam bỗng dừng lại trên bàn tay của Dạ Tuấn.
-À .....!Chiếc nhẫn đấy hả ......!có một chút chuyện xảy ra nên nó bị mất rồi.

- Dạ Tuấn ngập ngừng nói.

-Một con báo điên nổi trận lôi đình ném cậu ấy xuống lầu, chiếc nhẫn cũng vì thế mà vỡ mất rồi.

- Tịnh Miên nhìn về phía ai đất, nhỏ giọng nói.
-Báo điên? Dạ Tuấn! Là ai dám ném em xuống lầu? - Hà Đường Lam cầm lấy tay Dạ Tuấn.
-Ai đâu trời.

Chuyện qua lâu rồi ......!anh đừng để ý.

- Dạ Tuấn xoa nhẹ bàn tay của Hà Đường Lam.
-*tháo chiếc nhẫn trên tay mình ra* *đeo vào* Giữ chiếc nhẫn này cho kĩ vào, cái mạng già này của anh đều đưa cho em giữ cả rồi đấy.

- Hà Đường Lam đeo vào tay Dạ Tuấn một chiếc nhẫn có viên đá màu xám.
-Đường Lam ! Anh đừng bảo đây là ......!- Tịnh Miên trợn to mắt hỏi.
-Ừm.

Giờ em ấy đang nắm giữ mạng sống của anh đấy.

- Hà Đường Lam nhúng vai mỉm cười.
-Anh thật sự chơi lớn vậy luôn.

- Tịnh Miên hỏi tiếp.

Hà Đường Lam khẽ gật đâu.
-Đường Lam ....!Cái này .....!Cái này em không thể giữ đâu.

- Dạ Tuấn loay hoay tháo chiếc nhẫn ra.
-Cậu không thể tháo chiếc nhẫn ấy ra đâu.

Dù là cậu, hay con báo điên nào đó có dùng sức cũng không thể tháo nó ra.

Một khi chiếc nhẫn ấy đeo vào tay ai khác ngoài Hà Đường Lam ra sẽ như vật nhận chủ, keo dính người, vĩnh viễn không tách rời.

Có điều là cái viên đá kia tuy cứng hơn bình thường nhưng các cạnh nó lại khá dễ sứt mẻ dễ gây vỡ đá đấy.

Vậy nên là cậu liệu mà giữ cho khéo, cho kĩ vào đừng để nó có mệnh hệ gì đấy.

- Tịnh Miên nhắc nhở.
-Tớ hiểu rồi.

- Dạ Tuấn gật gật
-Được rồi, trao nhẫn trao mạng trao gì gì đó xong cả rồi.


Giờ thì chúng ta đi thôi, xe đang đợi, mẹ đang chờ.

- Hà Tường Sâm nhắc nhở.
3 chiếc Mercedes-Benz G-Class đã được "nâng cấp" cùng biển số đen được lao đi nhanh chóng.

Chỗ bọn họ cách nhà họ Ôn không bao xa, nên chưa đến mười phút đã đến cổng.

Lần lượt ba chiếc xe đỗ vào bãi.

Vừa bước xuống xe liền có bốn người áo vest đang đứng đợi.
-Chào Cậu Nhất ! Cậu Nhị ! Cậu Tam ! Chào các vị ! - Một tên áo đen cuối đầu chào.
-Cậu Mộ, Cô Tứ, Cậu Ngũ và Cô Lục đều đứng ở đây, mà cậu lại dám gộp chung vào từ "các vị" ? Cậu chán sống rồi à? Có não để nhớ có mắt để thấy không hả? - Hà Đường Lam lạnh lẽo nhìn tên kia.
-Tôi .....!Tôi thật sự xin lỗi.

Tôi không biết bốn vị đây chính là Cô Tứ, Cậu Ngũ, Cô Lục và Cậu Mộ.

- Tên kia quý xuống lắp bắp trả lời.
-*đạp* Bốn vị? Không biết? Cậu vào Ôn Gia bằng cách nào thế ? Chui lỗ chó hay đi đường giường? - Hà Đường Lam lộ vẻ tức giận liền giáng cho cậu ta hai cú đạp vào vai.
-Cậu! Lôi cậu ta vào hầm C.

Để cậu ta từ từ mà ngẫm xem mình cần làm gì.

- Hà Vĩnh Doanh phất tay nói.
Tên kia nhanh chóng lôi cậu ta đi mất, bọn họ từng người từng người bước vào trong.

Một người phụ nữ trung niên trẻ đẹp đang ngồi đợi họ sẵn.

Bà mang một vẻ đẹp thuần Á Đông, một vẻ đẹp ngọt ngào nhưng sắt thép, dễ gần nhưng cực kỳ khó đoán, đơn giản nhưng sang trọng.

Một vẻ đẹp của nữ thần sa ngã.
-Chào mẹ yêu!!!!!! - Tịnh Miên và Yến Họa lão đến ôm chầm lấy bà.
-Hai đứa con gái nhỏ của ta! Cuối cùng mấy đứa cũng chịu về thăm bà già này rồi.

- Mẹ Phúc cười dịu hiền.
-Mẹ Phúc !!! - Dạ Tuấn cũng bước đến trao cho bà một cái ôm nhẹ nhàng.
-Ôi, Tiểu Bảo Bối !!! Ta nhớ con nhiều lắm.

Nào ba đứa, xoay một vòng xem có mất đi miếng thịt nào không? - Mẹ Phúc nhìn bọn họ mà cười như người mẹ đã xa con lâu ngày.
-Rồi ....!Dì Phúc, dì lại quên mất con.

- Mộ Hiên trưng ra bộ mặt bị bỏ rơi.
-Dì nào có quên con đâu, Mộ Hiên ! Chào mừng con quay về ! - Mẹ Phúc giang tay ôm lấy Mộ Hiên.

Anh ta liền mỉm cười mà ôm chặt lấy bà.

Sau khi ngồi lại vào sofa liền đứa mắt nhìn bốn vị nam nhân đứng như vô hình kia.
-Bốn cậu thanh niên kia! Là ai ?
-Để từng người bọn con giới thiệu nhé.

Con giới thiệu trước để dì còn tiếp ứng các pha đằng sau.


Đây là Châu Vũ, người yêu của con.

- Mộ Hiên ôm lấy Châu Vũ giới thiệu.
-Hả? - Mẹ Phúc nhướng mày bất ngờ.
-Đây là Vương Trắc, bạn " cùng phòng " với con.

- Dạ Tuấn vỗ vai Vương Trắc.
-Hể?! - Miệng của Mẹ Phúc bắt đầu không thể kiểm soát.
-Con trai và cháu trai của mẹ đều có vẻ không thích phụ nữ lắm đó mẹ ạ.

Còn đây là Vũ Tiêu, bạn cùng nhà của tụi con.

- Tịnh Miên cười trêu.
-*gật* *gật*
-Còn đây là bạn trai con, anh ấy là Từ Tiếu.

- Yến Họa nhìn bà cười.
-Còn để giới thiệu đầy đủ hơn với mẹ thì ......!Một người là Tổng Tham Mưu Trưởng.

Một người là tên trùm trẻ tuổi của giới kinh doanh và là kẻ có tiếng tăm trong Hắc đạo nghe danh ai cũng phải dè chừng.

Còn cái con người kia còn cao thâm hơn, có họ là Edward nắm gần như 70% quyền lực, huyết mạch của giới Mafia.

- Mộ Hiên nói thêm.
-Ế ế ế .....!Cái này là bất ngờ đến sốc phản vệ à sốc tâm lý luôn nha mấy con.

Ai, ai chơi lớn vậy đụng đến Mafia rồi còn chơi luôn qua tới Tổng Tham Mưu Trưởng vậy ? Trong bốn người này.

Ai là mang họ Edward ? Ai là Tổng Tham Mưu Trưởng ? - Mẹ Phúc có chút hoang mang, bất ngờ và nghi hoặc nhìn bọn họ.
-Cái con người này họ Edward tên Từ Tiếu.

Còn cái con người này là Tổng Tham Mưu Trưởng tên Vương Khắc.

- Mộ Hiên bước đến vịnh vai từng người.
-Không ai nhờ anh khai báo.

- Dạ Tuấn và Yến Họa dùng khẩu hình nói.
-Ra là hai cậu à, vẻ ngoài cũng khá ổn đấy.

Được rồi !! *lắc tay* Chị Phụng, chị đem hồ sơ trên bàn làm việc đến đây cho tôi.

- Mẹ Phúc nhìn người đàn bà bên cạnh nói.

Bà ta đi vào trong đem ra một tập hồ sơ màu xanh.

Mẹ Phúc bỏ nó trên bàn rồi nói.

- Ta gọi mấy đứa về đây không phải chỉ để đoàn tụ thăm hỏi.

Ta có thứ tốt cho mấy đứa, mấy đứa tự mà xem..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận