Đóa Hồng Kiều Diễm Của Đại Lão Hào Môn

"Đủ rồi, Tiểu Ngọc!"

Quý Thành Miên nhịn không được quát ả.

Nhưng trong lòng Thẩm Ngọc oán hận ngập trời, ngay cả ánh mắt nhìn Quý Thành Miên cũng đầy vẻ căm ghét.

"Sao? Nói con trai cưng của ông nên ông đau lòng chứ gì? Suy cho cùng các người cũng như nhau thôi, nhu nhược, vô dụng! Ăn của Thẩm gia, xài của Thẩm gia, cuối cùng lại hùa theo người khác, chỉ là thứ ăn cây táo rào cây sung......"

"Thẩm Ngọc!"

Thẩm Thu Hòa tái mặt gọi ả, "Con say rồi, để mẹ đưa con lên lầu nghỉ ngơi."

Nói xong mụ định lôi ả đi.

Nhưng bị Thẩm Ngọc hất ra.

Ả mang giày cao gót, lảo đảo chống bàn nhìn Thẩm Kiều, "Chắc giờ anh hả dạ lắm nhỉ? Thấy tôi bị cậu ấy mắng, bị bẽ mặt trước bao nhiêu người, anh buồn cười lắm đúng không?"

"Anh cười đi chứ? Sao không cười!"

"Tiểu Ngọc......"

Thẩm Thu Hòa lại đưa tay kéo ả.

Thẩm Ngọc được Thẩm Thu Hòa nửa đỡ nửa dìu lảo đảo đi lên lầu.

Nước mắt ả rơi xuống cổ áo Thẩm Thu Hòa. Ả dựa vào vai mụ, quay đầu nhìn thanh niên ngồi trên xe lăn kia.

Ánh đèn màu cam khiến gian bếp trở nên ấm áp, thân hình cậu gầy gò, bộ đồ ngủ màu vàng nhạt bị nắm nhăn nhúm, một nút áo vô tình bung ra để lộ vùng ngực trắng nõn, dưới ánh đèn láng mịn như ngọc.

Cậu chậm chạp đưa tay cài nút lại, mái tóc dài như lụa rối tung, dù trên mặt in dấu tay vẫn không che được vẻ đẹp hút hồn.

Lúc nào cũng vậy, chỉ cần bạn bè ả nhìn thấy cậu thì đều bị cậu thu hút.

Ả không bao giờ quên được ánh mắt Tống Quắc ngồi xổm dưới đất nhìn cậu trong hành lang lờ mờ hôm ấy.

Đó là ánh mắt từ trước đến nay ả chưa từng thấy.

Đột nhiên thanh niên ngồi trên xe lăn ngẩng mặt lên, đối đầu với ánh mắt ả ở nơi không ai chú ý.


Cậu từ từ nhếch môi cười.

Sợi dây mang tên lý trí trong đầu Thẩm Ngọc đứt phựt.

Ả điên tiết vùng ra khỏi ngực Thẩm Thu Hòa rồi bưng chén canh còn đang bốc khói trên bàn hắt vào mặt Thẩm Kiều.

Chuyện này xảy ra quá đột ngột nên mọi người đều không kịp phản ứng, chỉ có Quý Thành Miên ngồi cạnh Thẩm Kiều lanh tay lẹ mắt kéo xe lăn đi, mặt cậu tránh được chén canh nóng kia nhưng nửa người dưới bị giội ướt sũng.

Xoảng ——

Tiếng chén sứ vỡ làm dì Vương đang nấu canh giải rượu trong bếp giật mình, bà vội vàng mở cửa chạy ra, kết quả trông thấy toàn thân thanh niên bừa bộn, hai tay đặt trên đầu gối đỏ bừng.

Bàn ăn có chức năng giữ nhiệt nên chén canh kia để lâu mà vẫn nóng hổi.

Chỉ chốc lát sau, mu bàn tay Thẩm Kiều đã phồng rộp.

Dì Vương lập tức tiến lên đẩy xe lăn vào bếp rồi rửa tay cậu dưới vòi nước.

Bên ngoài vọng vào tiếng cười của Thẩm Ngọc.

"Ha ha ha ha...... Thẩm Kiều, sao anh không chết đi? Sao chiếc xe mấy năm trước không tông chết anh luôn đi!"

"Loại người như anh sống có ích gì chứ."

Bàn tay dưới vòi nước phút chốc nắm chặt.

Sau đó bị một đôi tay khô ráo nhẹ nhàng gỡ ra, "Không sao, không sao, không đau đâu, hạ nhiệt bằng nước lạnh trước rồi đến bệnh viện."

Thẩm Thu Hòa hét toáng bên ngoài, "Dì Vương! Dì làm gì vậy? Sao lề mề thế hả? Mau tới phụ tôi đưa Tiểu Ngọc lên lầu đi."

Nhìn bộ dạng nhếch nhác của thanh niên, trong lòng dì Vương xót xa, vừa định mở miệng thì bị cậu đẩy nhẹ tay.

"Cháu không sao đâu, dì Vương đi đi."

"Nhưng cháu......"

"Bà chết rồi hả? Sao còn chưa qua đây! Bà có muốn làm nữa không đấy?"


Cuối cùng bà yên lặng đặt tay Thẩm Kiều xuống rồi cúi đầu dặn vội mấy câu, "Chỗ nào đau thì xối nước lạnh vào, nếu không ai đưa cháu đến bệnh viện thì chờ lát nữa dì dẫn cháu đi, hoặc cháu gọi xe cấp cứu cũng được."

Thẩm Kiều không nói lời nào.

Dì Vương ngẩng đầu lau nước mắt rồi đi ra khỏi bếp.

Nhất thời trong bếp chỉ còn tiếng nước chảy.

Thẩm Kiều cụp mắt nhìn mu bàn tay mình. Nước bắn tung tóe tạo ra bọt nước chi chít, sau khi bọt nước tan đi thì lộ ra mu bàn tay đỏ bừng phía dưới, những vết rộp to cỡ hạt đậu nành, phồng lên như viên ngọc trai nhỏ bé.

Cậu đưa tay ấn mạnh, sau cơn đau điếng người thì mu bàn tay chẳng có cảm giác gì nữa.

Nếu chọc thủng vết rộp thì sẽ thế nào nhỉ?

Ngọc trai nhỏ bé vỡ ra để lộ máu thịt bên dưới, bị dòng nước cọ rửa mang đến một cơn đau mới.

Sau đó lớp da dúm dó phía trên bị xé toạc một cách tàn nhẫn, kết vảy, lại bị xé đi, cuối cùng biến thành một vết sẹo xấu xí.

Cũng giống như cậu, xấu xí, kết vảy, từ từ thối rữa......

Nhưng tay cậu vừa chạm vào vết rộp thì trong bếp có thêm một người.

Trông thấy bộ dạng này của cậu, Quý Thành Miên không đành lòng quay mặt đi.

"Tiểu Kiều, để cha đưa con đến bệnh viện."

Ngón tay dừng một lát trên vết rộp, cuối cùng vẫn để xuống.



"May mà vết thương trên mu bàn tay đã được hạ nhiệt kịp thời, còn những chỗ khác được quần áo che lại nên không nghiêm trọng lắm."

Y tá trẻ tuổi ngồi xổm dưới đất, cẩn thận cầm tăm bông bôi thuốc cho đôi tay kia. Vừa ngẩng đầu lên thì lập tức đối diện với gương mặt quá đỗi xinh đẹp của thanh niên, chỉ là trên má in một dấu tay hết sức chướng mắt.

Cô biết thật ra bị phỏng rất đau, nhưng suốt quá trình bôi thuốc thanh niên chỉ lặng lẽ cụp mắt, một chữ cũng không nói.

Hệt như búp bê trong tủ kính, đẹp nhưng không có sức sống.


Cô nhìn thoáng qua Thẩm Kiều, cuối cùng hướng ánh mắt vào Quý Thành Miên, "Ông là người nhà của cậu ấy à?"

Quý Thành Miên gật đầu, "Tôi là cha nó."

"Các người làm cha mẹ kiểu gì thế? Rõ ràng cậu ấy đi đứng bất tiện, canh nóng như vậy sao lại hắt vào người cậu ấy được chứ?"

"Chuyện này......" Quý Thành Miên cười ngượng, "Con nít trong nhà đùa giỡn...... lỡ tay hắt vào người nó thôi."

Y tá mới ra trường nên trên người vẫn còn gai nhọn chưa bị xã hội mài nhẵn, nghe vậy thì trừng ông một cái, "Sao cơ? Dấu tay trên mặt cậu ấy cũng là đùa giỡn vô tình đánh trúng à? Con nít nhà ông nhắm chuẩn thật đấy, hắt ngay giữa ngực người ta luôn."

"Ông có biết nếu chén canh này hắt cao hơn chút nữa thì mặt cậu ấy sẽ bị hủy hoại không."

Quý Thành Miên bối rối đứng tại chỗ, một câu cũng không nói nên lời.

Y tá nhét đống thuốc trong tay vào ngực Thẩm Kiều, giọng nói dịu đi, "Nếu gặp khó khăn gì cứ nói với bác sĩ tụi tôi, giờ là xã hội văn minh mà, có chuyện gì báo cảnh sát cũng được."

Nghe vậy Quý Thành Miên khẩn trương kéo xe lăn Thẩm Kiều về phía mình, "Chúng tôi thì có khó khăn gì chứ? Đã bảo lỡ tay rồi mà."

Lão nhìn Thẩm Kiều, đáy mắt lộ vẻ cầu khẩn, "Thuốc bôi xong rồi, không còn việc gì thì chúng ta về thôi."

"Ê ông......"

Y tá đang định nói tiếp thì thấy thanh niên ngồi trên xe lăn cười nhẹ với mình, "Cảm ơn chị quan tâm, em không sao đâu."

Đến khi ra cổng bệnh viện, Quý Thành Miên vẫn còn bất bình, "Bệnh viện kiểu gì thế? Y tá không lo làm việc mà hỏi đủ thứ, phải kiện bọn họ mới được!"

Thẩm Kiều nhìn đống thuốc trong ngực rồi nói, "Kệ đi."

Giọng cậu hơi nhỏ nên Quý Thành Miên không nghe rõ, "Con nói cái gì?"

Thẩm Kiều ngẩng đầu nhìn lão, "Con nói kệ họ đi."

Đối diện với đôi mắt đen láy của cậu, Quý Thành Miên lập tức nghẹn họng.

Ngô đồng ven đường dần úa vàng, gió thổi xào xạc, đầu thu trời se lạnh, Quý Thành Miên xoa xoa ngón tay bị gió thổi lạnh rồi chậm chạp mở miệng.

"Tiểu Kiều, Tiểu Ngọc chỉ say rượu chứ không cố ý đâu, con...... đừng giận nó."

Thẩm Kiều nheo mắt nhìn bầu trời cao vời vợi. Ánh nắng chưa bao giờ keo kiệt mà bình đẳng chiếu rọi mỗi người.

Nhưng cậu vẫn thấy lạnh.

"Cha."


Cậu hỏi Quý Thành Miên, "Cha nghĩ trong chuyện này ai có lỗi?"

"Con......"

Quý Thành Miên khó xử nói, "Nó là em gái con, làm anh cũng nên nhường em một chút."

"Nghĩa là cha cũng thấy nó sai đúng không?"

Quý Thành Miên làm thinh.

"Vậy đợi nó tỉnh rượu, cha mẹ có bắt nó xin lỗi con không?"

"Thẩm Kiều." Quý Thành Miên thấp giọng nói, "Con cũng biết tính Tiểu Ngọc mà, cứ xem như chưa có gì xảy ra đi, được không?"

Ý là cậu sẽ không bao giờ chờ được câu xin lỗi của Thẩm Ngọc.

Thẩm Kiều giơ hai bàn tay chằng chịt vết thương của mình lên, bình tĩnh nhìn lão, "Vậy cái này thì sao? Cũng bắt con xem như chưa từng xảy ra sao?"

Quý Thành Miên nhu nhược quá lâu nên đã hoàn toàn đánh mất mình trước mặt Thẩm Thu Hòa, bị Thẩm Kiều tra hỏi, sự áy náy trong lòng dần nhạt đi, thay vào đó là một cảm xúc khác.

Ngay cả Thẩm Kiều cũng đang làm khó lão.

"Thẩm Kiều, con cũng lớn rồi, cha tưởng con hiểu chứ."

"Cha thật không biết tại sao con cứ phải đối nghịch với em gái mình làm gì? Tương lai cả nhà mình đều dựa vào nó, con đắc tội nó thì có lợi gì cho chúng ta chứ?"

Thẩm Kiều cụp mắt, "Chính nó không thích con mà."

"Nó không thích con mà con không biết cố gắng làm nó thích à? Nếu con không làm mấy chuyện nó ghét thì sao nó không ưa con? Nó thích Tống Quắc thì con nhường cho nó đi. Nó không thích mặt con thì con đừng xuất hiện trước mặt nó nữa, cùng lắm thì, cùng lắm thì......"

Lão đứng im tại chỗ, không nói ra miệng.

Thẩm Kiều đột nhiên bật cười, "Cùng lắm thì để nó hắt chén canh kia vào mặt con, hủy đi gương mặt làm nó căm ghét này đúng không."

"Cha......"

Dường như ý nghĩ thầm kín bị vạch trần nên Quý Thành Miên lộ vẻ lúng túng, nhưng càng nhiều hơn là bất lực sâu sắc.

"Cha biết làm gì đây? Ở bên ngoài cha là thầy Quý được mọi người kính trọng, nhưng về nhà thì sao? Trong mắt mẹ con, cha còn không bằng con chó nữa. Con bảo cha đòi công bằng cho con thì ai đòi công bằng cho cha?"

"Em gái con ra trường sẽ vào làm trong công ty Thẩm gia. Nó thông minh thế kia chắc chắn sẽ không thua kém ai đâu, đời này hai cha con mình chỉ biết trông cậy vào nó thôi."

Lão thở dài thườn thượt.

"Thẩm Kiều, con hai mươi mốt tuổi rồi chứ đâu phải mười một mười hai. Đã tàn phế mà còn không chịu quỵ lụy em gái mình nữa à? Chẳng lẽ con muốn dựa vào sức mình để lật trời hay sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận