Đóa Hồng Kiêu Ngạo


Năm giây ngắn ngủi, Tần Mật nhìn thấy trong đôi mắt to tròn của Thẩm Tô Khê là "Mày mạnh mẽ như vậy, sao không cùng tao sát cánh lên bầu trời", "Đóa hồng nở rộ trong đêm đen như tao sao có thể cắm lên bãi cứt chó", "Trời ơi tao đã tạo nghiệp gì mà phải giẫm lên đống phân này"...


Tần Mật nhất thời nghẹn lời.


Chỉ bằng màn diễn xuất nội tâm xúc động thế này, Thẩm Tô Khê không vào giới giải trí quả là uổng phí.


Tiếng bước chân bên ngoài tường càng lúc càng gần, Thẩm Tô Khê vừa lên án đạo đức của Tần Mật, vừa liếc mắt bốn phương tám hướng.
Nhưng quả thật ngoại trừ cổng chính và lỗ chó, không còn đường ra nào khác.


Chẳng lẽ 25 năm vẻ vang của cô bị cái lỗ chó này hủy hoại?

Cho dù cô có thể nhịn, Thẩm Thanh có thể không? Bà chỉ hận không thể nhét cô lại vào bụng, cầu xin Nữ Oa nặn lại lần nữa.


Tần Mật vừa định khuyên "Thôi thì rơi mặt nạ cũng được", liền thấy Thẩm Tô Khê giẫm lên giày cao gót đi ngược lại chỗ trường quay, trước khi đi còn thì thầm để lại một câu: "Tao trốn vô toilet, mày đừng nói anh ấy biết nha."

"......"

Vốn dĩ tao cũng không định nói đâu, nhưng mày thì thầm kiểu gì mà ai cũng nghe được thế này.


Tần Mật quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt thâm trầm bên dưới lớp kính gọng vàng, cà vạt màu xanh biển thắt vô cùng tinh tế.


Ngần ấy năm lăn lê bò lết ở giới thời trang, cô vừa nhìn đã nhận ra phong cách xa xỉ của anh.


Tần Mật đã miễn dịch với bộ dạng văn nhã bại hoại này, nhưng cô cũng không nhịn được mà trợn mắt trong lòng.


Cặp đôi ngốc bạch ngọt này, chẳng ai ngụy trang kém ai.


Mặc kệ người đối diện nghĩ gì, cô cũng không có ý định đón tiếp cho lắm.


Vừa đi được nửa bước, Tần Mật đột nhiên nghĩ tới gì đó, cô thu chân lại, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu khuôn mặt Giang Cẩn Châu.


Quả nhiên, trên mặt anh chẳng có chút gì là kinh ngạc.


Xem ra là đến có chuẩn bị.


Tần Mật nhìn một lúc, phát hiện cách đó 3 mét có phụ nữ.


Còn không phải là người phụ trách studio Chi Hòa, đối tượng sáng giá cho trang đầu của cô hay sao?

"Mời đi theo tôi." Người kia nói.


Giang Cẩn Châu bước đi, không nhìn Tần Mật nửa ánh mắt.


"......"

Tần Mật đứng tại chỗ một lúc, sau đó quyết định đi về phim trường, vừa mới tìm được chỗ ngồi xuống, trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày da màu đỏ rượu.



Trên đầu truyền đến giọng nói phẳng lặng: "Cô ấy chưa ra sao?"

Tần Mật ngẩng đầu lên nhìn.


Lúc này, tiếng điện thoại reo lên, là Thẩm Tô Khê gọi tới.


Tần Mật mở loa ngoài, bên kia có tạp âm nho nhỏ.


"Mày đang ở đâu vậy? Sao tao nghe có tiếng vang?"

"Ở trong...
buồng vệ sinh." Thẩm Tô Khê đè thấp giọng.


Tần Mật thán phục: "Không tới mức đó chứ, còn phải vào tận buồng vệ sinh khóa cửa lại sao?"

"Ừ." Thẩm Tô Khê dán sát mặt ở cửa, nhìn ra khe hở: "Anh ấy sẽ vào."

"......?"

Nếu Tần Mật đoán được Thẩm Tô Khê ngu dốt từ xương từ tủy thế này, nhất định sẽ không kết bạn với cô ở thuở niên thiếu.


"Chị hai ơi chị vào toilet nữ mà!"

Thẩm Tô Khê lập tức nói: "Mày nghĩ tao mù hả, chẳng lẽ không nhìn thấy biểu tượng nam nữ ngoài cửa? Hay mày cảm thấy mặt tao dày tới độ có thể vào toilet nam?"

Tần Mật nhịn cười, lén nhìn khuôn mặt đen như đáy nồi của Giang Cẩn Châu: "Cho nên mày nghĩ Giang Cẩn Châu mặt dày tới độ có thể vào toilet nữ?"

Bên kia đột nhiên trầm mặc, bên đây Giang Cẩn Châu nhéo nhéo giữa mày, không khí lặp tức trầm lắng.


Cuối cùng cũng là Tần Mật phá vỡ sự yên tĩnh này: "Như vậy đi, để tao dẫn Giang Cẩn Châu đi chỗ khác, mày tìm cơ hội chạy nhanh ra là được."

"Không được! Nghĩ tới cảnh vừa bước ra liền nhìn thấy anh ấy, tao--" Thẩm Tô Khê hít một hơi: "Không thở nổi."

"......."

Tần Mật vừa buồn cười vừa đau lòng, nhưng chút đau lòng này không thể ngăn cô bỏ đá xuống giếng được: "Cưng à, tao cảm thấy mày không thở nổi là do chính mày thôi.
Hơi có mùi đó."

"......?"

Vừa dứt lời, Thẩm Tô Khê khẽ liếc đống phân bón hữu cơ không quá xinh đẹp, lồng ngực cô tê dại.


Nút xả nước chết tiệt này bị hư, bấm mấy cái cũng chỉ có khí bay ra.


Cô cáu kỉnh dùng mũi chân đá nhẹ lên cửa, trong lòng phân vân rối rắm giữa "ngạt chết" và "rớt mặt nạ".


Hai giây sau, cửa lớn ngoài nhà vệ sinh mở ra, kẽo kẹt một tiếng, sau đó lập tức đóng lại.


Thẩm Tô Khê mới đầu còn cho rằng mình nghe nhầm, nhưng sau đó, cô nghe giọng nam trầm thấp.


Mẹ nó! Thật sự có đàn ông bước vào.


Người kia không đi một mình, giọng nói của Liễu Y Lan cũng truyền vào tai cô.



Ả ta nói: "Anh chờ ở đây, em sẽ sớm trở lại."

Cách tấm cửa, Thẩm Tô Khê không nhìn thấy cảnh Liễu Y Lan tri kỷ chỉ hướng cho người đàn ông kia.


Tiếng bước chân xa dần, cùng lúc, cửa buồng vệ sinh của cô bị ai gõ gõ.


Thẩm Tô Khê sửng sốt, cô thầm nghĩ, trốn tránh cũng không phải cách hay.


Vừa mở cửa bước ra, sau eo đột nhiên bị ai bóp một cái, lực đạo không mạnh, cuối cùng, bàn tay kia dừng ở vị trí trên mông 2 centimet.


Cô ngẩn người.


Tốc độ giống như bị giảm 0,5 lần, vẻ khó tin cứng đờ trên mặt cô năm giây, sau đó cô mới chậm rãi xoay đầu lại.


Gương mặt xấu xí này trùng khớp với người cô nhìn thấy ở trường quay mười phút trước.
Bên tai cô văng vẳng mấy lời eo éo của Liễu Y Lan.


Thẩm Tô Khê có chậm chạp tới mấy cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.


Trong lòng lập tức nghẹn lại.


Dám tặng đầu người ngay lúc tâm trạng cô không tốt, vậy thì đừng trách bà đây.


Có tiếng gì đó bên kia ống nghe, nhưng Tần Mật mở loa lên vẫn nghe không rõ, sau đó liền nghe tiếng mắng chửi hòa lẫn tiếng hét thảm thiết.


- - "Đầu thì không bẻ được, nhung chắc vẫn có thể nhúng nước chứ hả?"

- - "Hạng rẻ rách như mày còn kém xa bã kẹo cao su bị chó đái qua ngoài lề đường, vậy mà cũng dám đụng vào tao?"

- - "Thấy cái bồn đó không, mày nhúng đầu vào thử đi, xem cái nào bẩn thỉu hơn."

"......?"

Quả là miệng nhỏ xinh xắn đáng yêu...


Chờ đến khi Tần Mật ý thức được tình huống bên kia thế nào, chỉ có lại mấy tiếng "răng rắc", "thùm thụp".


Tần Mật nhún nhún vai, quăng cho Giang Cẩn Châu ánh mắt "Thật ra tôi cũng không rõ con người của cô ấy lắm đâu", sau đó bỏ chạy đi tìm "trang đầu" của cô.


Giang Cẩn Châu mở khóa màn hình, ấn vào tin nhắn mới nhận được vào 1 tiếng trước lần nữa.


Từ một dãy số xa lạ gửi tới.


Vài chữ ít ỏi, kèm theo địa chỉ.



Bên dưới là một tấm hình-- Ảnh chụp Thẩm Tô Khê nói chuyện với một người đàn ông.


Góc chụp rất tốt, hai người trong hình nhìn vô cùng thân mật.


Anh gửi số điện thoại qua cho Trần Kỳ, nhờ tra giúp người đó là ai, sau đó xóa tin nhắn kia đi.


Ánh mắt vừa thu hồi khỏi màn hình điện thoại, anh ngẩng đầu lên, trong tầm mắt chợt xuất hiện một người phụ nữ, khóe môi mang theo ý cười.


Không quen.


Nhưng người này dường như đã từng gặp anh.


"Giang thiếu."

Liễu Y Lan cũng không ngờ bạn trai của Thẩm Tô Khê là Hoàng Thái tử của Việt thành.


Nếu không phải ngày đó ả ở lại quầy của a&s nghe ngóng chuyện, phỏng chừng tới bây giờ ả vẫn cho rằng bạn trai Thẩm Tô Khê là đồ nghèo kiết hủ lậu.


Lạ hơn nữa là Thẩm Tô Khê dường như không biết thân phận của bạn trai mình.


Chẳng qua chuyện đó cũng không quan trọng, quan trọng là để Giang thiếu nhìn thấy bộ dạng phóng đãng của con khốn đó.


Liễu Y Lan nhắm vào Thẩm Tô Khê cũng không phải không có lý do.


Trong mắt ả, tranh chấp giữa ả và Thẩm Tô Khê không đơn thuần chỉ là giữa hai người hàng xóm.
Nghiệt duyên giữa hai người đã bắt đầu từ một năm trước, khi Thẩm Tô Khê vào nhóm người mẫu ngày đầu tiên.


Bản chất công việc này chẳng khác gì giới giải trí.


Nó giống như một cái ao, người phụ trách thì ít, thức ăn cũng ít, chỉ có cá trong ao ngày càng nhiều, dần dà, khó tránh khỏi tình trạng tranh giành lẫn nhau.


Những kẻ nhan sắc tầm thường, không biết nịnh hót lại sĩ diện thì chỉ có chết đói.
Còn những người như ả, đắm mình trong trụy lạc, bán thân xác cho tiền tài danh vọng.
Nhưng giữa bầy cá đột nhiên xuất hiện một con cá koi béo tốt là Thẩm Tô Khê, vừa có nhan sắc vừa không biết xấu hổ.


Ban đầu, Liễu Y Lan cho rằng Thẩm Tô Khê có hậu đài mới có thể thuận buồm xuôi gió trong giới này như vậy, cho tới khi ả nhìn thấy Thẩm Tô Khê ở căn chung cư cũ nát.


Liễu Y Lan cảm thấy mình nắm được nhược điểm của đối phương, nào ngờ Thẩm Tô Khê không mảy may để bụng.


Ả vẫn nhớ như in, lần đó Thẩm Tô Khê nhìn thấy ả, khóe miệng cô cười trào phúng.


Nếu lúc trước là đủ loại ghen ghét, thì cái nhếch miệng đó đã khiến ả ghi hận.


Ả không thể chịu nổi bộ dạng thanh cao hơn người của Thẩm Tô Khê.


Cùng trong một vòng tròn, tôi không sạch sẽ, chẳng lẽ cô hơn được tôi sao?

Dựa vào đâu mà cô khinh thường tôi?

Khi kế hoạch hình thành trong đầu, ả lân la dò hỏi số điện thoại của Giang Cẩn Châu, sau đó gửi bức ảnh Thẩm Tô Khê thân thiết với người đàn ông khác qua.


Chuyện Thạch Tấn đến nằm ngoài dự liệu của ả.
Nhưng không sao, đều chỉ là quân cờ cho ả lợi dụng.



Liễu Y Lan thu lại suy nghĩ, đuôi lông mày hơi rủ, lắc tay khe khẽ vang lên theo động tác của ả: "Không biết Giang thiếu có còn nhớ em hay không? Ngày đó chúng ta gặp nhau ở a&s."

Lòng dạ Tư Mã Chiêu lộ rõ, Giang Cẩn Châu không kiên nhẫn, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua người ả ta, như đang nói "Cô có gì đáng để tôi nhớ."

Liễu Y Lan cũng không trông cậy vào một hai lời nói có thể khiến Giang Cẩn Châu nảy sinh hứng thú với ả, huống hồ mục đích ngày hôm nay của ả không phải chuyện này.


Ả ra vẻ kinh ngạc: "Tô Khê đâu rồi nhỉ?"

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, người bước ra từ của nhà vệ sinh còn không phải Thẩm Tô Khê đó hay sao.


Chẳng qua, hình ảnh không giống với tưởng tượng của Liễu Y Lan lắm--

Thẩm Tô Khê lúc này chẳng khác gì đi chụp họa báo.


Sắc môi bóng màu trà sữa, váy hai dây thuần khiết, khẽ bay nhẹ trong cơn gió, phác họa đường cong cùng đôi chân thon dài, giày cao gót buộc quai ôm lấy mắt cá chân xinh đẹp.


Rõ ràng là váy áo thanh thuần, không hiểu sao mặc lên người cô lại có khí chất kiêu ngạo.


Tựa như, chim khổng tước cao quý.


Liễu Y Lan chẳng hiểu ra làm sao, vừa lúc, có người gọi ả đến chụp bổ sung.


Ả quay đầu lại nhìn, Giang đại thiếu đã sớm rời đi từ lúc nào.


Lúc tiếng giày cao gót của Thẩm Tô Khê vang lên tiếng thứ ba, Giang Cẩn Châu đã vòng ra cửa sau của phim trường.


Khoảng năm phút sau, một thân hình mập mạp hoảng loạn chạy ra khỏi nhà vệ sinh nữ.


Thạch Tấn đỡ tường mới bước ra được, vừa ra tới cửa, đột nhiên một cái âu phục bay tới, trùm đầu gã kín mít.


Sau đó một giọng nói trầm thấp truyền tới, cản lại động tác giơ tay của gã.


"Che mặt lại, mới không có người thấy."

Nghe được lời này, Thạch Tấn nhớ tới khuôn mặt đẹp trai của mình đã một đi không trở lại, gã thu hồi tay, không hề nghi ngờ gì với người tốt trước mặt: "Người anh em, nói đúng lắm.
Con điếm kia, tôi mà gặp một lần, tôi chơi một lần! Ui da ui da, anh nhẹ tay chút, chỗ này của tôi có thương tích!"

"À, xin lỗi."

Giang Cẩn Châu dẫn gã đến cuối hẻm nhỏ, anh giương mắt nhìn vào trong góc.


"Tới rồi."

Tới đâu?

Thạch Tấn còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã bị cơn đau rát trên người hành hạ.


"Mẹ nó mày có bệnh hả!" Gã la hét giận dữ.


"Á á đau đau đau."

"Anh ơi em sai rồi! Đừng đánh nữa!"

"Xin ngài đừng đánh nữa!!!"


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận