Đóa Hồng Kiêu Ngạo


Nhìn chằm chằm tin nhắn gửi tới, Thẩm Tô Khê trầm mặc vài giây.
Thẳng nam ngốc nghếch của cô bị sốt hỏng đầu rồi hả?

Một đoạn tin nhắn chẳng khác gì paste gửi tới, cô không thể nào hiểu nổi ý đồ của Giang Cẩn Châu, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Qua nửa ngày, cô mới cắn răng nhắn về chữ ''Được'' quen thuộc.


''Mẹ thấy dự báo thời tiết nói bên Việt thành hạ nhiệt, thời tiết này dễ bị cảm mạo.'' Thẩm Thanh kéo suy nghĩ của cô lại: ''Lỡ bị cảm nhớ đi bệnh viện, đừng để sốt hỏng đầu.''

Thẩm Tô Khê: ''......''

Đúng.


Cô mà không quay về, sớm muộn Giang Cẩn Châu cũng sốt hư người.


Thật ra cô trở về không phải vì những thứ như trai trẻ hay siêu mẫu....


Lúc dừng đèn đỏ, Thẩm Thanh liếc mắt sang nhìn Thẩm Tô Khê, thấy cô cười một mình như biến thái.


Quên đi, cần gì chờ đến lúc phát sốt.


Bây giờ không phải đầu óc đã không được bình thường hay sao.


Thẩm Tô Khê kéo vali ra nhà ga, đi được vài bước, Thẩm Thanh bước ra gọi cô lại.


''Tìm bạn trai thế nào cũng được, nhưng đừng tìm mấy người văn nhã.''

Không ít lần cô nghe thấy bà bài xích ''người văn nhã'', cho nên cô chỉ bĩu môi không đáp.


''Con nhớ kỹ.'' Thẩm Thanh muốn cô ghi nhớ lời căn dặn, bà túm cánh tay cô lại.


''Mấy kẻ văn nhã thường bại hoại.''

Thẩm Tô Khê ngồi trên xe ngủ một giấc, 2 tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh.


Trước khi xuống xe, cô vào toilet sửa sang lại, cẩn thận kiểm tra váy có bị nhăn hay không, sau đó đẩy vali bước xuống chờ người.


Nhà ga phía đông luôn chật ních người, huống chi là ga ở trạm cuối, tất cả mọi người đều ùa ra đây.
Giữa đám đông hỗn loạn, Thẩm Tô Khê quét mắt nhìn một vòng, sau đó dừng lại ở một hướng.


Thân ảnh sáng ngời, cường tráng, hoàn toàn nổi bật giữa đám đông.


Không biết vì sao, trong đầu cô nhảy ra mấy câu hát: ''Đá trong như ngọc, thông xanh lục bảo, vẻ đẹp của anh, độc nhất trần đời.''(*)

Bốn câu trên nằm trong bài dân gian ''Khúc ca về thần Bạch Thạch'' của Quách Mậu Thiến.


Không khí ở Việt thành thấp hơn 20 độ, Giang Cẩn Châu khoác áo gió dài màu be, bên trong mặc sơ-mi, anh chân dài vai rộng, tức khắc biến bộ quần áo bình thường trở nên lụa đẹp vì người.


Anh cũng nhìn thấy cô, giơ tay cười một cái.


Thẩm Tô Khê cũng cười ngọt ngào đáp lại, sau đó cô cứng đờ người.



Tần Mật nói không sai, tìm bạn trai không nên tìm người đẹp quá.


Để ở nhà xem như bình hoa trang trí, nhưng đem ra ngoài chính là trêu hoa ghẹo nguyệt!

Mấy em gái 17- 18 tuổi vây quanh anh, nói nói cười cười như bông bìm bìm ven đường.


Thoạt nhìn còn tưởng mùa xuân lại tới.


Cách nhau một khoảng, Thẩm Tô Khê ngoài cười như trong không cười nhìn về phía bọn họ, bước chân không dừng lại.


Không biết Giang Cẩn Châu nói gì, mấy em gái kia đều ngước mắt nhìn sang bên đây, vô cảm nhìn cô.


Thẩm Tô Khê nhanh trí hóp bụng, ưỡn ngực, tóc dài ngang eo khẽ đong đưa, ra vẻ thanh tao đi tới.


Trong lúc cô bận tạo nét, Giang Cẩn Châu đã bước tới, nhận lấy vali, vô cùng tự nhiên vòng tay ôm eo cô: ''Đi thôi em.''

Thanh âm trầm ấm, dịu dàng, khác hẳn với những tiếng động ồn ã ở nhà ga, tựa như ngậm viên kẹo bạc hà trong miệng, giải tỏa không ít mệt mỏi.


Quên đi.


Chỉ bằng giọng nói này.


Cô nguyện ý tha thứ cho gương mặt trêu hoa ghẹo nguyệt của anh.


Mấy nữ sinh nhìn theo bọn họ, sôi nổi bàn tán.


Trong đó có một em gái tóc xoăn cau mày khó chịu: ''Đều tại các cậu, nếu không phải các cậu xúi giục tôi lại xin wechat, hiện tại cũng không mất mặt thế này.'' Em gái này nhìn qua có vẻ là người xinh đẹp nhất trong nhóm.


''Cũng không thể trách bọn tôi được, ai biết người ta có bạn gái xinh đẹp như vậy.''

Lời này vừa ra, lập tức có người phụ họa theo.


Có người nói: ''Dáng người cô ta tuy nhỏ nhắn nhưng mà là đai đen bát đẳng taekwondo đó.
A Viện, cậu có muốn học teakwondo không? Chừng nào lên tới cửu đẳng là có thể giành được anh trai kia rồi.''

A Viện cười lạnh: ''Chờ tôi lên được cửu đẳng thì cô ta đã thành bà ngoại rồi!''

Trước khi ra cửa, Thẩm Tô Khê xem dự báo thời tiết, nói rằng hôm nay sẽ có mưa.


Bầu trời tối sầm như sắp ập xuống, không khí dày đặc mùi đất ẩm ướt.


Xe dừng ở một góc quảng trường gần nhà ga phía đông, băng qua hai đèn giao thông, từng tòa building cao ngút dần hiện lên.


Quảng trường mới xây, tích hợp thương mại, không ít nhà hàng dựng lên ở đây, Giang Cẩn Châu nhìn thời gian, cũng sắp tới giờ ăn tối.


''Em muốn ăn gì không?'' Anh hỏi.


''Anh quyết định đi, em ăn gì cũng được.'' Thẩm Tô Khê vuốt lại mái tóc dài bị gió thổi.


Giang Cẩn Châu cất vali vào cốp xe, mở cửa, nhìn cô rồi nói: ''Bạn anh nói gần đây có một nhà hàng Nhật rất được, em muốn đi thử không?''


Thẩm Tô Khê gật đầu cười, khóe miệng cong lên làm hai má hơi căng ra.


Cô gầy đi nhiều.


Lúc cô bước xuống, anh đã để ý.


Hai mươi ngày qua, anh chỉ có thể nhìn cô trên điện thoại.
Có lẽ cô đã rèn luyện mấy ngày ở nhà, thân hình không mập không gầy, gãi đúng chỗ ngứa, chỉ có nước da vẫn trắng trẻo mịn màng như cũ.


Hiện tại cô giống như bánh bột bị cán bẹp, gầy hơn cả trước ngày rời đi, vòng eo thon nhỏ, bên dưới váy hai chân thẳng tắp.


Giang Cẩn Châu thu hồi ánh mắt, không nói gì.


Cơm nước xong xuôi, hai người đến rạp phim mới mở ở quảng trường.
Không có nhiều phim lắm, sắp chiếu chỉ có một bộ tình cảm và một bộ kinh dị, điểm đánh giá đều tương đối cao.


Thẩm Tô Khê ngó mắt nhìn bộ phim kinh dị mấy lần, sau đó lặng lẽ chuyển tầm mắt sang bộ phim tình cảm sến rụng răng kia, quyết định chọn nó.


Mấy giờ đồng hồ coi phim tẻ nhạt, lúc lên xe đi về, Thẩm Tô Khê nhận được tin nhắn từ Tần Mật.


''10 giờ tối nay ở CAT.'' Lời ít ý nhiều.


Thẩm Tô Khê nhắn lại: ''Không phải tối mai sao?''

Tần bảo bối: ''Mới sửa.''

suxi (Tô Khê): ''?''

Tần bảo bối: ''Tóm lại là đã đặt bàn rồi, mày đừng đột ngột hủy kèo.''

''....''

Mẹ nó đứa nào mới đột ngột sửa kèo hả?

Trong xe tối tăm, Thẩm Tô Khê bấm bấm điện thoại, ánh sáng nhàn nhạt hắt lên gương mặt cô.


Sáng sớm trời đã mưa một cơn, cành cây khô úa rải rác dưới lòng đường, thỉnh thoảng xe cán qua, vang lên tiếng ''răng rắc'', hòa lẫn với giọng nói nam tính.


''Em mệt không? Về nghỉ sớm một chút.''

Thẩm Tô Khê suýt nữa hoài nghi mình nghe nhầm, cô chớp chớp mắt, môi hơi mấp máy.


Ngừng vài giây, cô tựa lưng ra sau ghế, yếu ớt trả lời: ''Em không sao.''

Sau đó chậm rãi nhìn anh, vô cùng hiểu chuyện nói: ''Nhưng mà anh đó, mệt mỏi cả ngày rồi, về nghỉ ngơi sớm một chút.''

Nhìn đi!

Đây chính là diễn xuất!

Dáng vẻ yếu liễu đào tơ chẳng thua gì Lâm Đại Ngọc này, không làm diễn viên quả thật là tổn thất lớn cho ngành giải trí.



Giang Cẩn Châu khẽ liếc mắt nhìn cô, chỉ thấy khóe miệng cô giật giật.


Vui vẻ như vậy?

Thẩm Tô Khê nghĩ tới căn nhà chẳng khác gì chuồng heo của mình, cô khéo léo từ chối đề nghị đưa cô lên lầu của anh.


Chung cư cô ở có 8 tầng, có thang máy nên dễ dàng mang vali lên.


Lúc lên tới trước cửa nhà, cô lập tức há hốc mồm.


Mỗi tầng chung cư có 4 nhà, bên cạnh cô là một phụ nữ trẻ tuổi.


Từ lúc cô dọn tới đây, hai người ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng gặp.


Người phụ nữ kia bị nghiện mua sắm online, không ngày nào không có hàng giao tới.
Thỉnh thoảng hàng giao tới quá nhiều, lấn sang cửa nhà Thẩm Tô Khê, chắn cửa kín mít.


Cô tức giận đá mấy thùng hàng của cô ta trở lại, giẫm giày cao gót đập cửa nhà cô ta rầm rầm.
Đập cả nửa ngày, trong kia vẫn không có động tĩnh gì.


Không có người.


Cơn giận vơi bớt, cô mới ý thức mình còn chuyện phải làm, thoáng chốc mà đã lãng phí nửa giờ đồng hồ.


Vừa mới cất vali, chưa kịp thay đồ, chiếc Maserati của Tần Mật đã phóng tới, ngừng dưới chung cư nhà cô.


''Sớm như vậy?'' Thẩm Tô Khê bị bạn tốt kéo xuống lầu.


''Mới sửa lại.''

''.....''

Transformer cũng không biến hình nhanh như mày.


Thẩm Tô Khê bĩu môi: ''Tao chưa trang điểm.''

Tần Mật ngồi ở ghế lái, liếc nhìn cô một cái rồi nói: ''Mày có thể làm bà cô già mê trai nhưng thanh thuần.''

''....?''

Thẩm Tô Khê nhẫn nhịn: ''Vậy thì chí ít cũng để tao thay đồ đã.''

Cô còn muốn nói thêm, Tần Mật đã vươn tay ra cửa sổ xe, đưa cho cô một túi đồ.


Thẩm Tô Khê nhìn hãng trên túi, là cửa hàng bọn họ hay thường đến.


''Cho mày.'' Tần Mật hất đầu, ý bảo cô lên xe thay.


Khu vực này buổi tối rất vắng người.
Huống hồ xe của Tần Mật có lắp kính chống nhìn trộm.
Đều là người thẳng thắn, Thẩm Tô Khê cũng không làm dáng, trực tiếp thay quần áo trong xe.


Tần Mật bớt chút thời gian mà nhìn cô.


Vẻ ngoài của Thẩm Tô Khê thuộc dạng diễm lệ quyến rũ, váy đỏ hở vai để lộ làn da trắng muốt, tóc đen như mực, vô cùng hút mắt.


Rõ ràng kiểu trang phục này mới thích hợp với cô, nhưng cô cố tình giả làm bạch liên hoa đáng yêu thuần khiết, trang điểm nhạt nhẽo như nước canh đại dương, nhìn chẳng ra mùi vị gì.



Đúng là phí phạm của trời.


Nói thật, Thẩm Tô Khê cũng thích phong cách này, đáng tiếc, cả hai người cô muốn lấy lòng đều không thích, chỉ có thể tự mình chua xót.


Không bao lâu, tiếng điện thoại vang lên.


Tần Mật nghe được tiểu yêu tinh bên cạnh cười hí hửng.


''Khùng điên cái gì?''

''Giang Cẩn Châu chúc tao ngủ ngon.''

Tần Mật hỏi: ''Vậy mày nhắn lại thế nào?''

Thẩm Tô Khê càng cười ác liệt hơn: ''Tất nhiên là nhắn bà cô già này chuẩn bị ăn thịt trai trẻ, ngu mới đi ngủ.''

Tất nhiên là nhắn lại chúc anh ngủ ngon.


Tần Mật cũng cười: ''Mày chỉ dám to mồm trước mặt tao thôi.''

Bầu không khí rơi vào yên tĩnh, mùi phấn son nước hoa trộn lẫn, ngửi lâu không mấy thoải mái.


Thẩm Tô Khê mở cửa sổ, cửa mới hạ xuống phân nửa, Tần Mật đã lên tiếng: ''Mày đừng mở, tóc tao mới làm hồi chiều.''

Vừa dứt lời, một bàn tay khảy khảy mấy lọn tóc xoăn của Tần Mật.


Thẩm Tô Khê không nghe, nhưng cũng chỉ mở một khe cửa nhỏ: ''Có gì đâu? Ịch ịch còn không làm hư nổi tóc mày.''

''.....''

Hay là mày qua đây lái xe giùm đi??

Tần Mật làm lơ lời thô tục của cô, không để ý mà hỏi: ''Khi nào lại trở về?''

''Đầu xuân năm sau.'' Thẩm Tô Khê soi gương tô son.


Nghe vậy, Tần Mật cũng không ngạc nhiên, chỉ hỏi một câu tượng trưng: ''Tết lại không về sao?''

Tay run lên, son môi lem ra ngoài.


Thẩm Tô Khê rút một tờ khăn ướt, lau vết đỏ nơi khóe miệng rồi mới nói: ''Không có tuyết thì về.''

Tần Mật nói giỡn, hóa ra là xem dự báo thời tiết.


Qua một khúc cua, xe vào cầu vượt, ánh đèn tản mạn trong màn đêm, cả thành phố chạy theo dòng xe cộ.


Đề tài đó cũng biến mất theo sự im lặng của Thẩm Tô Khê.


Tần Mật ngày thường thích đi chơi đây đó, quen biết không ít dân chơi lão luyện.


Ban đầu, nghe thấy cái tên CAT, Thẩm Tô Khê còn tưởng là cửa hàng thú cưng.


Tới mới biết được, quán bar này mới mở, việc kinh doanh cũng khá tốt.


Thẩm Tô Khê đóng cửa xe, khom người vẫy tay ra hiệu Tần Mật chờ cô ở cửa.


Nhìn Tần Mật lái xe đi đỗ, cô xoay người lại, giương mắt nhìn, tầm mắt hơi cứng lại--

Bóng lưng kia hình như hơi....
quen quen?


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận