Thẩm Tô Khê cho rằng cảm xúc tiêu cực của Giang Cẩn Châu còn kéo dài một thời gian, ngờ đâu sáng sớm hôm sau, tinh thần anh liền phấn chấn trở lại.
Giống như chưa hề có gì xảy ra.
Thế nhưng Thẩm Tô Khê cứ nhớ tới dáng vẻ của mình tối hôm qua, trong lòng có chút khó nói.
Sống đến 25 tuổi rồi, đã bao giờ cô nói mấy lời yêu đương sến súa thế này đâu.
Ngay cả bà Thẩm còn chưa được nghe cô nói lần nào.
Giang Cẩn Châu đúng là quá tốt số!
Thẩm Tô Khê khẽ đánh mắt nhìn anh.
Anh đang đứng ở mép giường, người hơi nghiêng về phía cô.
Ánh sáng xuyên qua khe hở giữa bức màn, soi lên da thịt của anh, nửa sáng nửa tối, phác họa ra đường nét gợi cảm.
Bây giờ nhìn anh đã có khí chất trưởng thành, chững chạc hơn nhiều, không hiểu sao chỉ có khuôn mặt vẫn trẻ trung như thuở nào.
Khiến người ta nhìn nhiều một chút liền mặt đỏ tim đập.
Thảo nào lại tốt số như vậy.
Cảm nhận ánh nhìn chăm chú của cô, Giang Cẩn Châu quay đầu lại.
Bị bắt tại trận, Thẩm Tô Khê chưa kịp phản ứng, cô ngây người nhìn mấy tầng ý tứ trong mắt anh, "Bây giờ đã biết bạn trai em soái như thế nào chưa?", "Yêu đương với anh không hề lỗ chút nào".
"......"
Đàn ông mà, quả nhiên tự tin đầy mình.
Thẩm Tô Khê đáp trả: "Bây giờ mới biết bạn gái anh xinh đẹp thế nào à?"
Vốn dĩ cô chỉ muốn che giấu cảm xúc xấu hổ sau màn thổ lộ hôm qua mà thôi.
Nào ngờ Giang Cẩn Châu cũng thuận đà nịnh hót cô bằng mấy câu kiểu như "Tiên nữ từ nơi nào giáng xuống", "Mới sáng sớm đã bị nhan sắc của em làm cho lóa mắt".
Mấy lời này không khiến Thẩm Tô Khê thấy chột dạ chút nào, dù sao cũng là sự thật mà.
Chỉ có ánh mắt sâu hun hút kia mới làm cô càng nghe càng ngượng ngùng.
Thẩm Tô Khê kéo chăn đắp lên mặt, chỉ chừa đôi mắt ló ra ngoài.
Một lúc sau cô mới nghe anh nói sang chuyện khác: " Em dậy chuẩn bị được rồi, đám Trần Kỳ bọn họ đã đến khu nghỉ mát."
Anh không nhắc, cô cũng quên béng mất.
Sau hôm ở quán bar đó, Trần Kỳ mới biết hóa ra cô và Giang Cẩn Châu đã tái hợp.
Trần Kỳ rầu rĩ mất một lúc, sau đó đột nhiên hưng phấn chúc mừng thay bọn họ, còn hẹn du lịch nghỉ mát ở khu Cảnh Hồ.
Không quá thân nhau nên Thẩm Tô Khê cũng rủ Tần Mật theo cùng, tránh để bầu không khí quá ngại ngùng.
Tiện thể chia đều một chút cảm giác sượng trân.
Vốn dĩ cô còn đang mong chờ chuyến đi chơi này, nhưng hôm qua bận dỗ dành vị này suốt một đêm, bây giờ cô cạn kiệt hết sức lực, chỉ muốn nằm lì trên giường.
Thẩm Tô Khê lười biếng nói: "Em mệt, chân cũng đau nữa."
Giang Cẩn Châu nhìn cô rồi nói: "Đêm qua anh đâu có động đậy, chân em sao lại đau được?"
".....?"
Chắc do Thẩm Tô Khê có quỷ theo sau nên cô vừa nghe liền biết anh ám chỉ cái gì.
Đàn ông mà, mới đêm qua còn nằm khóc huhu, bây giờ đã làm trò chọc ghẹo cô.
Chỉ kịp ngây người mấy giây, trước mắt cô đã bị thân ảnh cao lớn bao trùm.
Hai tay anh chống bên người cô: "Tối hôm qua anh thật sự muốn cùng em đón giao thừa, chỉ không ngờ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Lời nói chứa đầy ý vị tiếc hận của anh lọt vào tai Thẩm Tô Khê tự động biến thành "Vốn dĩ muốn cùng em vui vẻ trên giường, nào ngờ giữa đường lại xuất hiện Lâm bóng đèn".
"......"
Thẩm Tô Khê duỗi tay đẩy anh: "Không muốn nhúc nhích."
"Vậy thì đừng nhúc nhích."
".....?"
Ngay lập tức, anh cúi đầu hôn cô.
Nụ hôn này không còn ngây ngô trúc trắc, nó ẩn chứa cám dỗ hung hăng, giống như muốn bù đắp những gì đã bỏ lỡ đêm qua, không chút khắc chế.
Thẩm Tô Khê dần ngơ ngác theo tiếng thình thịch trong lồng ngực, theo bản năng cô vòng tay qua cổ anh.
Sức lực của cô dần cạn kiệt, ý thức cũng dẫn mơ hồ.
Chỉ sợ lần này cô không dậy được thật.
.
Lúc hai người ra khỏi nhà đã gần 1 giờ chiều.
Bọn họ lái xe đến chỗ đón Tần Mật, sau đó tiếp tục khởi hành đến Cảnh Hồ, xe chạy hơn một tiếng đồng hồ.
Khu nghỉ mát được bao bọc bởi sông suối, không khí sạch sẽ trong lành.
Trời sắp vào đông, gió lạnh buốt thấu xương, mọi sinh khí đều điêu tàn cùng cỏ cây khô héo, cả một vùng không gian dương như trở nên ủ rũ.
Hứng thú của Thẩm Tô Khê dần tan hết.
Nhưng nghe Giang Cẩn Châu nói trong khu này có trường đua ngựa rất lớn, cô liền hào hứng trở lại.
Đột nhiên eo không thấy mỏi, chân cũng không thấy đau nữa!
Bởi vì đến trễ, ngoại trừ ba người bọn họ, những người còn lại đều đã có mặt tại biệt thự.
Trong đó có mấy người là Thẩm Tô Khê từng gặp qua ở CAT.
Mà cảnh tượng phát sinh ở CAT ngày đó vẫn còn rõ mồn một.
Thế nên vừa nghe thấy động tĩnh ngoài của, bọn họ lập tức đồng thanh hô "Chị dâu" thật lớn.
Một tiếng hô đinh tai nhức óc, đánh thẳng vào tim phổi.
Thẩm Tô Khê suy nghĩ một lúc, không biết nên đáp lại thế nào, cuối cùng cô chỉ cười điềm đạm với bọn họ một cái.
Nhưng cô vẫn không quên ném cho Tần Mật ánh mắt "Mệnh giàu sang phú quý không đỡ nổi", sau đó mới giả vờ bình thản bước tiếp.
Lúc Tần Mật nhận được tín hiệu từ bạn tốt truyền tới, Thẩm Tô Khê đã thu hồi ánh mắt.
Tần Mật không bắt gặp ánh mắt Thẩm Tô Khê, chỉ bắt gặp vết đỏ đáng ngờ trên cổ cô, vừa vặn bị che đi một nửa bên dưới cổ áo, rõ ràng có ý vị giấu đầu lòi đuôi.
Lúc đi toilet, Tần Mật lập tức chỉ điểm dấu vết kia: "Xin tốt bụng nhắc nhở, có bị chó gặm thì nhớ che kỹ một chút."
Chắc do có tật giật mình, Thẩm Tô Khê phản ứng rất nhanh, cô đứa tay che cổ, rồi lại thả tay xuống, đứng ngắm nghía trước gương một hồi.
Nhìn mấy góc khác nhau cũng không thấy dấu vết gì, Thẩm Tô Khê mới hỏi lại: "Nhìn rõ lắm sao?"
Đều tại Giang Cẩn Châu, ban ngày ban mặt tuyên dâʍ cái gì?
Tần Mật châm chước dùng từ: "Cũng không đến nỗi nào."
Thẩm Tô Khê vừa mới thở phào được nửa hơi đã bị Tần Mật chặn lại.
"Nhưng tao có chút thắc mắc."
"?"
"Miệng Giang Cẩn Châu là đồ giác hơi sao?"
"......"
Vậy miệng mày là do Hạc đỉnh hồng ngưng tụ thành hã?
.
Thẩm Tô Khê ý thức được hôm ở quán bar mình biểu hiện có hơi không giống con người, thế nên để giữ thể diện cho Giang Cẩn Châu, cô đành diễn nét đoan trang thục nữ.
Ngay cả lúc được mời tới trường đua ngựa, cô cũng chỉ vẫy tay cười từ chối.
Dù trong lòng lại nghĩ: Chờ các người đi rồi, trường đua ngựa này sẽ là của chị đây!
Giang Cẩn Châu tưởng cô sợ hãi, anh giống như hướng dẫn viên du lịch, rất kiên nhẫn dẫn cô đến phòng thay đồ cưỡi ngựa, sau đó lại nắm tay dẫn cô đến trường đua, cuối cùng còn đỡ cô lên ngựa.
Mấy chuyện này đều không sao--
Cho tới khi phía sau đột nhiên nhiều thêm người, Thẩm Tô Khê bắt đầu cạn lời.
"Anh lên làm gì?"
"Để anh đưa em đi dạo vài vòng."
"......"
Không cần đâu.
"Em biết cưỡi ngựa mà."
"Nhưng em sẽ sợ."
Thẩm Tô Khê: "......"
Giang Cẩn Châu vòng hai tay qua người cô, giữ chặt dây cương, rồi sau đó gác cằm lên đỉnh đầu cô.
Cách lớp nón cưỡi ngựa, Thẩm Tô Khê vẫn có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh, từ từ thấm nhập vào da thịt cô.
Thẩm Tô Khê hít một hơi sâu, nỗ lực áp chế những suy nghĩ không phù hợp, xua chúng khỏi tâm hồn thuần khiết trong sáng của cô.
Thật vất vả mới bình tĩnh lại, cô liếc mắt nhìn sang hai bên, chợt phát hiện bảng hiệu chỗ cô xuất phát hình như vẫn ở đó, chỉ cách cô có mấy chục cm.
Đây mà là tốc độ ngựa chạy hả?
So với ốc sên sợ rằng còn chẳng nhanh bằng.
Trường đua ngựa và biệt thự chỉ cách nhau một hàng rào dẫn điện và lớp cửa kính, cho nên từ chỗ cô hoàn toàn có thể nhìn rõ phía bên kia.
Qua chừng nửa giờ đồng hồ, thấy người trong đại sảnh đã đi hết, cô rốt cuộc không nhịn được nữa: "Em cảm thấy không ổn lắm."
"Không phải em thích cưỡi ngựa sao?"
Giang Cẩn Châu chậm rãi nói, thanh âm trầm ấm như đang dụ hoặc cô cưỡi lâu thêm chút nữa.
Nhưng Thẩm Tô Khê không bị dụ bởi mỹ nam kế của anh: "Ý em là..."
Cô cắn môi, đột nhiên không biết nên "mời" anh xuống ngựa như thế nào cho lịch sự.
Thấy cô không nói gì, Giang Cẩn Châu hỏi lại: "Hửm?"
Thẩm Tô Khê: "Anh làm ảnh hưởng đến tốc độ nhanh như chớp của em."
"......"
Giang Cẩn Châu thầm nghĩ, có lẽ anh cầm nhầm kịch bản với người phụ nữ lãnh khốc vô tình này rồi.
Anh không còn cách nào khác, đành phải xuống ngựa, trả lại không gian riêng tư cho cô.
Đi được nửa đường, anh dừng bước quay đầu nhìn lại.
Dưới ánh sáng trong vắt của ngày đông, dịu dàng đậu trên khuôn mặt cô, đôi mắt của cô càng sáng hơn bao giờ hết, như hai viên ngọc đen tinh khiết.
Suy nghĩ của anh dần bị kéo về ngày hôm qua.
Sau khi bộc lộ tất cả trước mặt cô, thật ra anh có chút hối hận.
Chân tướng trong miệng Lâm Diệp Thư vốn đã ghim sâu trong lòng anh, thiêu cõi lòng anh thành tro bụi dưới đáy nồi.
Phủi đi là có thể tiếp tục dùng, nhưng dấu vết sẽ không bao giờ sạch được.
Anh đã từng đau, anh biết cảm giác đó như thế nào, cho nên anh không muốn cô thay anh đau thêm lần nữa.
Nhưng anh đột nhiên nhớ tới lời cô từng nói.
"Em có một chuyện muốn nói cho anh biết, nhưng bay giờ em chưa biết phải nói như thế nào, anh hãy cho em thêm chút thời gian."
Có một khắc như vậy, anh mới tham lam mà hy vọng giữa hai bọn họ không giấu diếm điều gì.
Nếu anh đi trước một bước, cô có thể bước theo anh chứ?
Tiếng vó ngựa lộc cộc vang dội, Giang Cẩn Châu chậm rãi hoàn hồn.
Anh chỉ thấy đóa hồng của anh đang túm chặt dây cương, mạnh mẽ hoang dại, nở rộ giữa quang cảnh đất trời.
-
Trước giờ ăn tối, có người đề nghị chơi trò "Never have I ever".
Nhưng có Giang thiếu cùng bạn gái ở đây, bọn họ cũng không dám làm càn, chỉ có thể linh động đổi luật chơi: Tùy tiện chọn một người, người đó sẽ nói một việc bất kỳ, ngoại trừ người đó, nếu có ai trái ngược với lời của người nói sẽ bị phạt uống một ly.
Người được chọn nói: "Giữa những người ngồi ở đây có mối tình đầu của tôi."
Đây rõ ràng là muốn bỏ qua Giang Cẩn Châu.
Anh cũng nể tình cười đáp lại.
Không ngoài dự đoán, đôi tình nhân duy nhất ở đây không bị phạt rượu, chỉ là--
Ánh mắt mọi người lập tức dồn về phía Trần Kỳ.
Trần Kỳ chỉ lắc đầu, toát đầy vẻ "Đừng nhìn tôi, ai mà không có lúc khờ dại".
"......"
Trần Kỳ là trai thẳng, ở đây chỉ có hai người là nữ.
Mà với tính cách của Trần Kỳ, có được buff thêm 10 cái lá gan cũng không dám cạy góc tường, vậy chỉ có thể là...
Nghĩ tới đây, mọi người dần dần chuyển từ trạng thái tò mò sang đồng tình.
Vật họp theo loài, người chia theo nhóm.
Bạn gái Giang thiếu như vậy, bạn thân của cô sao có thể thùy mị nết na được?
Thẩm Tô Khê không phản ứng gì nhiều, cô chỉ nhớ lại thái độ của Trần Kỳ mỗi khi gặp Tần Mật.
Đây là yêu mà không có được nên sinh hận sao?
Nếu cô nhớ không lầm, Tần Mật nói trước kia lỡ chọc cậu ta khóc một hồi.
Không ngờ, Trần Kỳ thế mà có máu M.
Đoạn nhạc đệm này nhanh chóng trôi đi.
Vòng tiếp theo, người được chọn nói: "Những người ngồi ở đây đang cất giấu một bí mật kinh thiên động địa", người nọ bổ sung: "Nói trước, mấy chuyện cỡ như tám tuổi lỡ tè dầm ướt giường thì không được tính đâu."
Thẩm Tô Khê ngừng lại vài giây, rồi mới chậm rãi cầm ly rượu, nhưng Giang Cẩn Châu ngăn cô lại: "Để anh."
Cô sững sờ một lúc rồi mới vô thức gật đầu.
Tần Mật ngồi gần đó, cho nên quan sát được tất cả, cô hơi rũ mí mắt, trầm tư như suy tư chuyện gì.
Sau khi ăn xong, Giang Cẩn Châu có việc bị gọi đi.
Thẩm Tô Khê liền cùng Tần Mật đi dạo ven hồ .
Trên đường đi, Thẩm Tô Khê thuận miệng nhắc tới chuyện Lâm Diệp Thư.
Chuyện này có liên quan đến quá khứ của Giang Cẩn Châu nên cô cũng chỉ kể qua loa.
Nghe cô nói xong, Tần Mật im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: "Cậu ta xem như đã bộc lộ hết với mày, vậy còn mày?"
Thẩm Tô Khê có chút không hiểu.
Tần Mật thành thật: "Tuy tao chưa bao giờ hỏi mày, nhưng thật ra tao rất tò mò.
Năm lớp 12, vì sao mày đột nhiên tới Việt thành tìm tao?"
Ánh mắt Thẩm Tô Khê khẽ lóe lên, cô ậm ờ: "Thì nhớ mày thôi."
Tần Mật biết Thẩm Tô Khê vẫn đang trốn tránh, nhưng cô quyết định không truy hỏi đến cùng: "Vậy mày chỉ cần nói cho tao biết, có phải chuyện này khiến mày tổn thương không?"
Gió luồn qua những cành cây trơ trọi, cái lạnh như ăn mòn xương cốt.
Thẩm Tô Khê xoa xoa đôi mắt: "Cứ xem là vậy đi."
Sắc mặt Tần Mật lập tức nghiêm trọng.
Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
Thẩm Tô Khê không tự ý thức được, nhưng cô nhìn thấy tất cả.
Thẩm Tô Khê có hạnh phúc không?
Có.
Nhưng loại hạnh phúc này rất khó nói, giống như Tô Khê cố ý nói với mọi người rằng mình đang hạnh phúc mà thôi.
Tần Mật cuối cùng nói: "Đây là chuyện của mày, nói hay không nói, mày cứ suy nghĩ kỹ càng rồi hãy quyết định."
-
Tần Mật cũng xuất phát từ lòng tốt mới nói một phen, thế nhưng khiến Thẩm Tô Khê thất thần một lúc lâu.
Lúc trở về Bích Hải Loan, cô vẫn còn ngây ngẩn.
Giang Cẩn Châu bước vào phòng tắm một lúc thì Thẩm Thanh gọi điện tới.
"Chừng nào con về Bắc thành?"
Thẩm Tô Khê đáp cho có lệ: "Để con tính đã."
Bà Thẩm cười lạnh: "Con định tính cả đời sao?"
"......"
Thẩm Tô Khê nói ngọt mấy câu, Thẩm Thanh mới tạm bỏ qua vấn đề này.
Nhớ tới cái gì, Thẩm Thanh mới nói: "Hôm nay mẹ gặp được chủ nhiệm hồi cấp III của con."
"Mẹ nói ai?"
"Diệp Triệu, chủ nhiệm lớp của con."
Bà vừa dứt lời, Thẩm Tô Khê liền cảm thấy dạ dày khó chịu.
Muốn nôn.
Cô cầm điện thoại đi ra ban công, gác cằm lên lan can, xúc cảm lạnh lẽo áp chế bực bội trong cô.
Sau khi Thẩm Thanh nhắc tới cái tên Diệp Tuyết, cơn buồn nôn ghê tởm lần nữa ập đến.
"Hôm nay lúc mẹ gặp Diệp Triệu, con gái của thầy cũng ở đó.
Nghe nói lớp con sắp tổ chức họp mặt, nhưng con bé làm mất số điện thoại của con nên không liên lạc được, mẹ đưa wechat của con cho Diệp Tuyết rồi."
Cho nên người vừa kết bạn với cô là Diệp Tuyết?
Thẩm Tô Khê đột nhiên thấy buồn cười: "Mẹ có thể đừng tùy tiện đưa wechat của con cho người khác được không?"
Ngữ khí của cô có vẻ gắt gỏng.
Thẩm Thanh hơi ngừng lại, bà không trách cứ thái độ của cô mà chỉ hỏi: "Không phải hồi đó hai đứa con thân nhau lắm sao?"
"Mẹ."
Giọng nói Thẩm Tô Khê nặng nề: "Con người đều sẽ thay đổi."
Trở lại phòng ngủ, Thẩm Tô Khê tùy tiện ném điện thoại lên đầu giường.
Đột nhiên, cô bật cười ra tiếng.
Ngọn lửa trong lòng càng lúc càng ngùn ngụt.
Qua một lát, tiếng chuông điện thoại lại reo lên.
Cô nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình: "Mẹ, có thể để con yên tĩnh một lúc được không?"
Đầu kia trầm mặc nửa ngày rồi mới vang lên giọng nói mềm mại: "Xin hỏi cháu là ai vậy?"
Thẩm Tô Khê ngơ ngác thoát ra màn hình chính.
"......"
Cứu.
Đây không phải điện thoại của cô.