Thẩm Tô Khê bội phục kỹ năng nói dối không chớp mắt của anh, cô thủ thỉ: "Nhưng mà tay em có hơi đau một chút."
Giang Cẩn Châu dịu dàng xoa bàn tay cô: "Vậy lần sau đừng dùng tay."
Xe Giang Cẩn Châu đỗ ở bên đường.
Sau khi lên xe, Thẩm Tô Khê hỏi: "Anh không thắc mắc vì sao em đánh cô ta à?"
Giang Cẩn Châu cảm thấy người kia có hơi quen mắt, nhưng lại không nhớ ra được.
Anh nói: "Em sẽ không tùy tiện đánh người, nếu có đánh thì cũng do lỗi của bên kia."
"......"
"Cho dù không phải vậy thì em muốn đánh cứ đánh." Lúc dừng đèn đỏ, anh nhìn cô nói thêm: "Có anh ở đây, nhất định sẽ không để em xảy ra chuyện."
Thẩm Tô Khê cong cong khóe miệng.
Bạn trai mình hôm nay dẻo miệng thế nhỉ.
"Cho nên, vì sao em lại đánh cô ta?"
Thẩm Tô Khê: "?"
Sao lại vòng về đề tài này rồi?
Chẳng lẽ anh chỉ thừa cơ hội thả cho cô chút thính rồi thuận tiện tìm hiểu chân tướng mọi việc sao?
Thẩm Tô Khê mím môi, đột nhiên có chút hối hận vì đã đề cập tới chuyện này trước.
Thấy anh lần này không có ý định xuống nước, cô đành phải nói: "Không có gì, chút ân oán cá nhân thôi.
Con gái mới lớn mà, không tránh được vài xích mích nho nhỏ."
"Nhưng không sao đâu." Cô nhún vai: "Sau này sẽ không bao giờ nhìn thấy gương mặt giả tạo đó nữa."
Cô thoát khỏi nhóm chat lớp, cắt đứt quan hệ với tất cả những người đó.
Giọng nói của cô nhẹ nhàng, nhưng Giang Cẩn Châu lại nghe ra ý vị khác: "Tô Khê."
Thẩm Tô Khê ngắt lời anh: "Anh cho em chút thời gian, rồi em sẽ kể cho anh."
Ánh mắt Giang Cẩn Châu hơi lập lòe, anh không nói thêm gì nữa.
-
Đoạn nhạc đệm với Diệp Tuyết kết thúc, sinh hoạt của Thẩm Tô Khê trở về như bình thường.
Nhờ hưởng ké ánh sáng của Giang Cẩn Châu, cô được mời đến mấy buỗi diễn thời trang, xem như cũng có chút danh tiếng trong giới.
Ngày trời bắt đầu chuyển lạnh, Tần Mật dìu già dắt trẻ chuyển đến Bắc thành.
Thẩm Tô Khê hớn hở: "Mày dắt cả nhà tới đây thăm tao sao, xúc động quá."
Nói xong, cô còn vươn hai tay hướng Tần Mật.
Tần Mật làm như không thấy, thuận tiện dập tắt suy nghĩ hoang tưởng của cô: "Đừng có nghĩ nhiều, tao đi cùng em trai nhà tao thôi.
Quê quán em ấy vốn ở Bắc thành, hiện tại bị người nhà gọi về thực tập ở một tòa soạn nhỏ trong thành phố."
"......"
Có tiếng thông báo wechat vang lên.
Tần Mật trả lời tin nhắn xong rồi nói: "Đi đây, hẹn mày lần sau."
Thẩm Tô Khê nhìn đồng hồ: "Mày mới tới bao lâu đâu?"
"Tao phải dẫn em người yêu đi phỏng vấn."
"......"
"Cậu ta không có tay hay là không có miệng mà cần mày dẫn đi?"
Tần Mật liếc cô một cái: "Tính cách em trai nhà tao quá mềm mỏng, tao sợ bị người ta bắt nạt, cho nên phải đi theo bảo hộ."
Tần Mật vừa mới rời đi, Hà Lương liền đến cửa.
Cậu giơ điện thoại lên: "Chị, vào vòng bạn bè bình chọn cho bài đăng đầu tiên của em đi, nếu được thì chia sẻ lại nữa."
Thẩm Tô Khê bấm vào vòng bạn bè của Hà Lương.
- - "Cuộc bình chọn giáo viên tuyệt vời nhất ở Nhất trung Bắc thành lần thứ 28 chính thức khởi động".
Hà Lương: "Chọn giúp em số 38 nha."
Tầm mắt Thẩm Tô Khê di chuyển xuống, nhìn thấy ba chữ "Ngô Phúc Lộc" ở vị trí số 38.
"......"
Thằng nhóc này mới hai ngày trước còn cùng cô nói xấu thầy ta, sao hôm nay lại rủ cô bình chọn?
Tâm tư học tra quả nhiên sâu không thấy đáy.
Thẩm Tô Khê: "Thầy Ngô Phúc Lộc kề dao lên cổ cậu hả?"
"Sao có thể?" Hà Lương hùng hổ lên tiếng như đang bảo vệ thần tượng: "Lão Ngô của chúng ta vừa đáng yêu vừa thiện lương, hoàn toàn xứng với danh xưng giáo viên tuyệt vời nhất."
"Nói tiếng người đi."
"......"
Hà Lương hậm hực sờ mũi: "Tuy rằng thầy ấy lắm lời rất phiền, nhưng thầy ấy giao ít bài tập về nhất trong số các giáo viên."
"......"
Thẩm Tô Khê trừng mắt khinh thường nhìn cậu, ngón tay không cẩn thận bấm nhầm nút thoát khỏi bài đăng.
Lúc ấn vào lại, không biết tại sao, màn hình bị lag một lúc, tốc độ lướt cũng chậm hơn ban nãy.
Bỗng nhiên, ánh mắt cô dán chặt ở vị trí số 12.
Mây trên trời dồn lại thành tảng lớn.
Cửa ngoài không đóng, cơn gió lùa qua những cành cây trơ trụi, thổi cái lạnh buốt giá vào trong nhà.
Ngón tay cô đông lạnh đến cứng đờ, tưởng chừng chẳng thể giữ được điện thoại trong tay.
Hà Lương kêu mấy lần nhưng không thấy Thẩm Tô Khê đáp lại, cậu quay sang xem thử, chợt thấy sắc mặt cô trầm xuống, không biết đang nghĩ cái gì.
Vừa định mở miệng, liền nghe thấy Thẩm Tô Khê mỉa mai: "Sao chị không biết, Nhất trung bây giờ còn có cả thứ không bằng heo bằng chó đề cử trong danh sách giáo viên tuyệt nhất?"
Hà Lương ngẩn người: "Cái gì cơ?"
Thẩm Tô Khê hoàn tất bình chọn rồi ném điện thoại lên sofa: "Không có gì, cũng bình thường thôi."
Hà Lương không phát giác ra sự khác thường của cô, chỉ nghĩ chị mình đang tiến vào thời kỳ mãn kinh.
Cậu thu hồi ánh mắt, lo cúi đầu mở bảng bình chọn lên xem, thấy số phiếu của Ngô Phúc Lộc dần tăng, cậu mừng như thể mình mới là người nhận được danh hiệu.
Sau đó Hà Lương lại nhắn vào lớp xác nhận lần nữa: "Mọi người đã bình chọn hết chưa?"
"Đã bình chọn!"
"+1"
"+2"
...
"+46"
Hà Lương: "Sao trong nhóm chỉ có 47 người vậy?"
"Thiếu mất Lục Lễ."
Hà Lương: "Ai có số liên lạc của Lục Lễ không, thêm cậu ấy vào nhóm đi."
Sau đó cậu liền nhận được 46 tin nhắn vô cùng đồng nhất.
"Không có".
"......"
Hà Lương vội vàng ngẩng đầu kiếm Thẩm Tô Khê: "Chị có phương thức liên hệ của Lục Lễ không á?"
Thẩm Tô Khê hơi ngừng lại, rồi lắc đầu: "Không có."
Hà Lương không tin được: "Em thấy hai người có vẻ thân thiết mà."
Thẩm Tô Khê không trả lời mà chỉ nói: "Muốn tìm cậu ta thì đến tiệm đồ nướng là được mà."
Ừ nhỉ.
Quả nhiên đầu óc của học bá mau lẹ!
Hà Lương nhanh chóng rủ rê: "Vậy chúng ta cùng đi đi, thuận tiện đến ăn luôn."
Thẩm Tô Khê còn nhớ rõ mối thù lần trước, cô cười lạnh: "Dạ dày bà đây không tốt, không xứng với đồ nướng."
"......"
Hà Lương có chút chột dạ: "Tuy rằng anh rể dặn em giám sát chị nhưng chính anh ấy cũng nói, quan trọng là chị vui vẻ."
Thẩm Tô Khê lập tức nhớ tới lúc trong phòng tắm: "......"
Rõ ràng là anh vui đó chứ.
Cuối cùng, Thẩm Tô Khê không chịu nổi tài ăn nói chẳng khác gì bà mối của Hà Lương, cho nên đồng ý đi cùng cậu nhóc.
Đến nơi, cửa tiệm đồ nướng đóng chặt, phía ngoài dán bảng "Trong nhà có việc".
Hà Lương nhỏ giọng nói thầm: "Việc gì mà đóng cửa tận một tuần vậy nhỉ."
Thẩm Tô Khê nghe được, cô hỏi: "Đã đóng cửa một tuần rồi sao?"
Hà Lương gật đầu.
Sắc mặt Thẩm Tô Khê thay đổi, không hiểu sao trong lòng có dự cảm khác thường.
Cô không biết đây có phải là điềm báo gì không, chỉ biết rằng cảm xúc lúc này hệt như buổi tối Lâm An qua đời.
Bất an chồng chất.
-
Giang Cẩn Châu vừa đàm phán xong hợp đồng, lúc đi ngang qua trung tâm thương mại, anh nhớ tới tin nhắn Thẩm Tô Khê mới gửi ban sáng.
Anh đỗ xe ở gara ngầm, lên tầng mua bánh su kem, lúc trở lại chợt thấy có người đứng bên cột hành lang.
Anh thu hồi tầm mắt, đi được nửa đường thì bị gọi lại: "Anh Giang."
Bước chân Giang Cẩn Châu dừng lại.
Diệp Tuyết cong môi cười: "Tôi có chút lời muốn nói với anh." Cô ta cố tình nói thật chậm rãi: "Về bạn gái Thẩm Tô Khê của anh."
Giang Cẩn Châu lần nữa nhấc chân lên đi, thẳng tới chỗ xe, không quay đầu lại.
Nụ cười của Diệp Tuyết lập tức cứng đờ, cảm giác giống như đấm một cú vào mớ bông.
Cô ta không ngờ Giang Cẩn Châu sẽ có thái độ như vậy khi nghe ba chữ "Thẩm Tô Khê".
Cũng không biết nước cờ này của mình đánh đúng hay sai.
Nhưng đã tới đây, cô ta không còn cơ hội để hối hận nữa.
Chờ Giang Cẩn Châu khởi động xe xong, Diệp Tuyết đột nhiên xông ra phía trước, chặn đầu xe lại.
Bánh xe dừng lại trước đầu gối cô ta 3cm.
Thấy anh không có ý định khởi động xe lần nữa, Diệp Tuyết thở phào, rồi đi qua gõ cửa sổ xe.
Cửa xe hở ra một khe nhỏ, vừa đủ truyền lời nói của cô vào: "Anh Giang, chắc anh không biết bạn gái anh là loại người thế nào."
Giang Cẩn Châu nhướng mày, bình thản trả lời tin nhắn của Thẩm Tô Khê, suốt quá trình không ngẩng lên nhìn cô ta lấy một cái.
Diệp Tuyết hít một hơi sâu, tiếp tục nói: "Lúc học cấp III, cậu ta..."
Điểm mấu chốt còn chưa kịp nói ra, giọng nam lạnh lẽo đã vang lên ngắt lời cô: "Nếu cô biết tôi là ai, chắc ít nhiều gì cô cũng biết tôi là loại người gì."
Anh hạ cửa sổ xe xuống, liếc mắt sang nhìn cô ta, cười nhạt: "Tính tình tôi không tốt lắm, ghét nhất những kẻ khua môi múa mép sau lưng người khác, cho nên tôi không muốn nghe bất cứ chuyện gì về bạn gái tôi từ miệng cô."
"Đó là sự sỉ nhục đối với cô ấy."
Khi anh nhìn người khác, đôi mắt sâu hun hút, ẩn chứa khinh thường trào phúng.
Ánh mắt thế này Diệp Tuyết đã từng nhìn thấy ở Thẩm Tô Khê.
Cao ngạo, khinh người.
Như muốn giẫm nghiền người khác dưới lòng bàn chân.
"Hơn nữa, tôi không biết quá khứ giữa cô và cô ấy thế nào." Anh nhàn nhạt nói tiếp: "Nhưng nếu cô còn xuất hiện trước mặt cô ấy thêm lần nào nữa, tôi không dám đảm bảo mình sẽ gây ra chuyện gì đâu."
-
Lúc Giang Cẩn Châu về khách sạn, Thẩm Tô Khê đã ôm gối ngủ thiếp đi trên sofa.
Anh bước tới, vén mái tóc lộn xộn của cô sang một bên.
Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, anh đột nhiên nhớ những lời người phụ nữ điên khùng đó nói với anh ban nãy.
Không phải anh không để ý, anh tò mò chết đi được.
Nhưng anh muốn nghe chính miệng cô nói ra.
Chứ chẳng phải thông qua bất cứ người ngoài nào.
Một giấc này Thẩm Tô Khê ngủ cực kỳ khó chịu, cô mơ thấy Diệp Triệu.
7 năm trôi đi, ông ta dường như chẳng thay đổi gì, vẫn văn nhã lịch sự, ngay cả vết chân chim ngay khóe mắt vẫn như cũ.
Giấc mộng này không dài, phần lớn thời gian đều là cảnh tĩnh, thế nên Thẩm Tô Khê đặc biệt nhớ rõ câu nói âm u kia.
"Mày trốn không thoát đâu."
Cảm giác lạnh lẽo trượt vào nhân tâm không lưu lại dấu vết.
Chỉ có cơn đau ê ẩm làm cô tỉnh giấc.
Giữa lúc ngái ngủ, nhìn thấy bóng trắng bên cạnh, cô giật mình.
"Anh về rồi à."
Giang Cẩn Châu đáp một tiếng, chỉ hộp bánh su kem trên bàn: "Em ăn một cái lót dạ đi, chút nữa anh chở em ra ngoài ăn."
"Ăn cái gì?"
"Em muốn ăn gì?"
Thẩm Tô Khê bĩu môi.
Làm như anh sẽ cho cô ăn thứ mình muốn ấy.
Giang Cẩn Chấu nhìn thấu ý đồ của cô, anh chần chừ hai giây rồi thỏa hiệp: "Ăn một chút thì vẫn được."
Thẩm Tô Khê vô cùng hài lòng, bỗng nhiên cảm thấy việc dâng hiến thân mình cũng không có hổ thẹn như trong tưởng tượng.
Cô câu lấy cổ Giang Cẩn Châu, hai chân kẹp bên hông anh, nhẹ nhàng c4n vành tai anh: "Vậy buổi tối anh có muốn cùng nhau tắm rửa không?"
Không đợi được tới buổi tối, Thẩm Tô Khê lập tức được đi tắm.
Cuối cùng vẫn là Giang Cẩn Châu ôm cô về sofa.
Thẩm Tô Khê giống như chất lỏng, mềm nhũn trên người anh không động đậy: "Em đói bụng rồi."
Giang Cẩn Châu đút bánh su kem cho cô: "Em ăn cái này trước đi."
Cô c4n một miếng to, rồi đẩy nhẹ bàn tay anh ra.
Sau đó lại ngẩng đầu trét kem bánh lên môi anh.
Giang Cẩn Châu dĩ nhiên nhìn thấu ý đồ của cô, anh mím môi, khàn giọng nói: "Ngọt."
"......"
Ánh mắt của anh đứng đắn quá mức, cho nên Thẩm Tô Khê không biết anh đang nói kem ngọt hay nói cái gì 18+.
Giang Cẩn Châu không tiếp tục đề tài này, anh hơi khom người, rút một tờ khăn giấy.
Thấy thế, Thẩm Tô Khê thò mặt lại gần, quệt lớp kem trên môi mình vào tay anh, hai mắt cong lên như vầng trăng non.
Bộ dạng này chính là được hầu hạ đến lâng lâng.
Cô nhìn vào mắt anh, một lần nữa nói: "Giá mà em gặp được anh sớm một chút."
Sớm được hưởng thụ cảm giác được sủng nịch.
Cũng không cần phải lo sợ bản thân chỉ có một mình.
Giang Cẩn Châu thấp giọng đáp một tiếng.
?
Chỉ như vậy?
"Lần này anh không khen ánh mắt em tốt nữa à?"
"Anh muốn khiêm tốn một lần."
".....?"
-
Thứ hai, Thẩm Tô Khê đến bệnh viện để kiểm tra lại, vô tình gặp được Lục Lễ ngoài sảnh lớn.
Hỏi qua mới biết cậu ở đây chăm sóc Hạ Hòa thay mẹ Hạ.
Trái tim Thẩm Tô Khê lập tức lỡ nhịp, cô vội hỏi: "Hạ Hòa bị làm sao?"
Lục Lễ không biểu tình gì, chỉ có bàn tay bất giác nắm chặt căng thẳng: "Ngã lầu ngoài ý muốn, xương sườn gãy nhiều chỗ."
Thẩm Tô Khê ngây người: "Chuyện khi nào rồi?"
"Một tuần trước."
Cô hơi im lặng, trong đầu cứ luẩn quẩn ba chữ "ngoài ý muốn": "Sao có thể xảy ra chuyện này?"
Không biết vì sao, cảm giác khủng hoảng dần khuếch tán trong lòng cô.
Nhưng chính cô cũng không biết mình đang sợ hãi điều gì.
"Tình huống cụ thể em cũng không rõ lắm." Lục Lễ chậm rãi nói: "Em hỏi thì cậu ấy chỉ nói không cẩn thận nên ngã."
Bầu không khí trầm mặc kéo dài.
Cuối cùng, Thẩm Tô Khê c4n môi, nói: "Chị muốn gặp em ấy."
-
Làn da Hạ Hòa trắng bệch khác thường, nhìn vô cùng ốm yếu.
Cô bé nằm trên giường, đắp lớp chăn trắng, an tĩnh đến mức vô hồn.
Nhìn thấy Thẩm Tô Khê, Hạ Hòa cũng không nói gì, sau đó liền khép mắt lại.
Thấy trạng thái của Hạ Hòa như vậy, Thẩm Tô Khê cũng không tiện ở lại quấy rầy, không bao lâu cô rời đi.
Năm ngày tiếp theo, ngày nào cô cũng đến thăm, nhưng bộ dạng của cô bé vẫn như cũ.
Thanh tỉnh nhìn ra ngoài cửa sổ, hai mắt trống rỗng, chẳng vui chẳng buồn.
Thời điểm Thẩm Tô Khê chuẩn bị rời đi, cô bỗng nghe thấy một tiếng "chị Tô Khê".
Cô lập tức sửng sốt, đầy là câu đầu tiên Hạ Hòa nói với cô suốt mấy ngày qua, thanh âm khản đặc đến đáng sợ.
Thẩm Tô Khê ngẩng đầu lên.
Cô nhìn thấy những giọt nước trong suốt lặng lẽ chảy dài trên khuôn mặt thiếu nữ yếu ớt.
"Em nên làm gì bây giờ?" Hạ Hòa nói..