CHƯƠNG HAI MƯƠI
Fergus MacDonnell đã cười trước cái chết bao nhiêu lần không đếm xuể, nhưng anh ta có sống lại trăm lần đi chăng nữa, anh ta cũng không bao giờ quên cảnh tượng thủ lĩnh của anh ta bế trên tay cơ thể cô dâu vỡ vụn của mình vào sân trong. Im lặng thê lương trùm lên cả đám người trong lâu đài đá cổ, và rồi xao động bởi tiếng khóc nghẹn ngào và tiếng hỉ mũi đều đều của một đứa trẻ.
Phu nhân trẻ tuổi của họ giờ đây rũ xuống, mái tóc đen dài buông thành một tấm màn héo hắt trên tay Morgan. Gương mặt xám nhợt của nàng khiến rất nhiều người trong bọn họ tin rằng nàng đã chết. Cất tiếng ai oán lịm dần, Alwyn quay mặt vào bờ vai Fergus. Anh ta kéo cô lại gần hơn, muốn làm tấm khiên che cho cô khỏi bóng ma khủng khiếp hơn cả cái chết đang bao phủ trên gương mặt của Morgan.
Những đường nét gồ ghề trên mặt anh như thể được đẽo ra từ đá. Gương mặt không đọng chút cảm xúc khiến ai nhìn vào cũng phải ớn lạnh. Không còn lại gì ngoài những vệt nước mắt cáu bẩn trên đôi má, là dấu hiệu biểu hiện anh là con người.
Bị giam chặt trong cảnh tượng đau thương ấy, những người MacDonnell thật khó mà nhận ra một hàng dài những người đàn ông Cameron theo sau Morgan, một vài người dắt ngựa, số khác đi khập khiễng, áo quần làm từ vải đắt tiền của họ tả tơi và bẩn thỉu. Fergus há hốc mồm khi những hàng người ấy tách ra, để lộ Ranal chân bước va vấp, hai tay bị trói chặt bởi một sợi dây chão xác xơ, máu tươi ngấm ướt đẫm tấm khăn quàng quấn qua vai. Tiếng rì rầm nghi ngờ lõm bõm nổi lên.
Enid xông ra khỏi đám đông để rồi nhận ra con đường điên rồ chạy tới Ranal của cô phải vợt qua Alexander Cameron. “Ranal!” Cô khóc, nhảy loi choi để nhìn anh ta qua vai Alex. “Chuyện gì vậy? Anh đã gây ra chuyện tày đình gì thế này?”
Ranal chăm chăm nhìn thẳng về phía trước như thể anh ta không nhìn thấy cô, đôi môi hằn thành một đường dữ tợn. Chỉ sau khi cánh cửa đóng lại, chấm dứt cuộc diễu hành tang tóc và tấm then cài nặng nề rơi xuống, những tiếng thì thào cùng những lời đồn thổi mới được tự do lan tràn.
*
* *
Morgan không cho bất cứ ai được chạm vào nàng. Trong khi những người đàn ông cũng yêu nàng tiếp tục những lời cầu nguyện thâu đêm khốn khổ của họ, anh cắt tấm váy tả tơi, nhẹ nhàng sắp xếp lại chân tay mềm nhũn của nàng, và rửa sạch sẽ vô số những vết xây xát cùng những vết cắt sâu phá hỏng làn da mịn màng của nàng. Anh bọc nàng trong những tấm ga trải gường sạch sẽ rồi khẽ gạt mái tóc lòa xòa rũ rượi bết trên gương mặt nàng. Nàng vẫn nằm bất động như đã chết dưới sự chăm sóc dịu dàng của anh.
Brian, người cưỡi ngựa giỏi nhất, đã được cử đi để đón thầy thuốc của Dugal từ trang viên Cameron. Không hề muốn mạo hiểm cuộc sống của vợ ông trên con đường đã gần như cướp đi con gái của họ, Dougal đã trao cho Brian những lời chỉ dẫn chính xác để nói với Elizabeth rằng thầy thuốc được đưa tới chỉ để chăm sóc ột đứa trẻ đang ốm. Dougal nhìn đau đáu qua vai Morgan để thấy gương mặt con gái ông, cố gắng chống lại tuyệt vọng đau đớn. Đứa trẻ của hai người.
Đôi mắt bỏng rát của ông quét quanh căn phòng. Con bé đã chia sẻ loại cuộc sống nào với Morgan? Liệu đó là cuộc sống tràn ngập tình yêu và tiếng cười hay chỉ đầy cay đắng và trách cứ? Liệu ông có nên đến sớm hơn, ông day dứt, hay chuyến đi này của ông chỉ đẩy nhanh tấn bi kịch này mà thôi? Không một đầu mối nào cho ông câu trả lời. Họ đã đến đây rồi và nhận ra phong cảnh một phòng ngủ đáng yêu vô cùng dễ chịu, chỉ bị phá hỏng bởi một chiếc ghế gãy nát nằm chỏng chơ. Một ngọn lửa ấm cũng cháy lách tách trong lò. Vậy vì thánh thần nào xui khiến mà Sabrina lại đâm bổ xuống con đường đóng băng đó với đôi bàn chân trần và một chiếc váy ngủ?
Đôi bàn tay Dougal nghiến chặt thành hai nắm đấm. Ông muốn lắc Morgan thật mạnh, để đòi cậu ta câu trả lời cho những câu hỏi đang dằng xé ông. Nhưng khi ông trông thấy Morgan lau nhè nhẹ một tấm vải ướt dọc theo má Sabrina thì có điều gì đó đã ngăn ông lại. Ông chưa bao giờ tin rằng, đôi bàn tay quá đỗi to lớn, mạnh mẽ đó lại có thể nhẹ nhàng đến vậy.
Alex xuất hiện ở khung cửa, ánh mắt hoang vắng cố lảng tránh chiếc giường. An tâm phần nào khi bị xao lãng, Dougal lắng nghe những điều con trai ông nói, rồi đặt một tay lên vai Morgan. Đôi mắt Morgan vẫn không một giây rời khỏi khuôn mặt Sabrina, đôi bàn tay anh vẫn tiếp tục những cử động dịu dàng.
Dougal rút tay lại. “Hai trong số những người đàn ông phục kích chúng tôi đã chết. Ba người khác tháo chạy. Anh họ của cậu bị thương. Bọn họ đã tống hắn vào ngục. Hắn sẽ cần chăm sóc đấy”.
Giọng Morgan trầm đục độc ác. “Cứ để thằng con hoang đó thối rữa ra”.
Bị lôi kéo đồng tình với Morgan, Dougal lắc đầu với Alex, hiểu rằng Morgan sẽ dịu lại khi mùi hôi thối của sự phản bội không còn quá mới mẻ với lỗ mũi của cậu ta nữa.
Bóng chiều đổ dần vào chút nắng còn lại sót, rồi cả màn đêm đen phủ xuống. Những giờ đêm mùa đông dài bất tận tích tắc trôi qua, đều đặn đếm những hơi thở yếu ớt phập phồng trong lồng ngực Sabrina, Morgan vuốt ve những đầu ngón tay dọc theo làn mi đen mượt của nàng, mong mỏi tìm kiếm trong bề dày của chúng chút dấu hiệu rằng nàng sẽ không chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng.
Nhưng khi nàng bắt đầu run rẩy và vùng vẫy, Morgan lại hối tiếc ước vọng của anh. Đôi mắt nàng trợn trừng, vô hồn bất động trước những điều khủng khiếp mà anh chưa bao giờ có thể hình dung. Một tiếng thét đau đớn những xé toang cổ họng nàng, những tiếng khác tiếp sau, rồi tiếp tục cho đến khi Dougal chôn khuôn mặt trong đôi bàn tay và Alex rùng mình lùi về phía trước mặt lò sưởi, hai bàn tay ghì chặt lấy tai. Bên ngoài phòng ngủ, Pugsley tru lên thảm thiết.
Hàm răng Sabrina cắn sâu khiến môi nàng bật máu. Khi Morgan cố gắng đổ từ từ rượu uytxki xuống cổ họng khô khốc của nàng, nàng ngạt thở, và anh vô cùng sợ hãi rằng tình thương của anh có thể giết chết nàng.
Khi anh dằn mình qua người nàng để giữ cho nàng khỏi làm tổn hại đến bản thân trong cuộc đấu tranh kịch liệt chống lại sự đau đớn, anh nghĩ man dại rằng lẽ ra anh nên bắn phát đạn đó vào đầu nàng, thay vì vào đầu của Pookah.
*
* *
Chỉ đến khi ánh bình minh nhợt nhạt rọi vào phòng ngủ, Sabrina mới đầm đìa mồ hôi đổ sụp xuống những tấm trải gường nhàu nát. Đó không phải là vì đau đớn thuyên giảm, mà nàng đã kiệt sức để rồi cuối cùng, những tiếng gào khóc nghẹn lại của nàng chỉ còn là những tiếng thút thít không chút sinh lực.
Âm thanh của những bước chân hoạt bát vọng lại ngoài cánh cửa. Dougal và Alex bật dậy.
Một giọng Anh vui vẻ cất lên. “Đừng cáu, Brian. Tôi sẽ khiến cô bé đi lại được mau thôi. Khỏe như một con dê cái ấy, cô bé con đó lúc nào chẳng vậy. Cậu có nhớ cái lần cô bé thò ngón tay mũm mĩm tí xíu vào cái tổ ong đó không? Và cái buổi sáng cô bé ngã lộn nhào khỏi...”
Trước khi cánh cửa có thể hé ra, Morgan đã ở đó. Anh ném phịch bác sĩ Samuel vào bức tường. Cặp kính mắt gọng sắt của vị bác sĩ trượt lệch hẳn xuống. Tóc mai của ông ta phất phơ.
Mụ cả người khi nhận ra mình đã trở thành nạn nhân của một cuộc tấn công, ông không thể làm gì hơn là lắp bắp một lời chào hỏi. “Ng... Ng... Ngày tốt lành, thưa ngài. Tôi đánh bạo ngài là...”
Những lời của Morgan nện thẳng vào không khí. “Dừng cơn đau lại. Ông hiểu không? Tôi không quan tâm phải làm thế nào. Chỉ đừng để cô ấy đau nữa. Nếu ông không làm được, tôi sẽ tự tay giết ông”.
Morgan nới lỏng hai nắm đấm của anh. Vị bác sĩ trượt xuống thành một đống lẩy bẩy. Ông ta chỉ đứng dậy được nhờ Brian níu lấy hai khuỷu tay. “Phải, phải. Tôi dám nói ngài sẽ làm như vậy”. Ông lầm bầm, tháo ra cặp kính mắt với đôi tay vẫn còn run bần bật, lau lại nó bằng phần đăng ten trên áo mình. “Tôi không thể trách ngài được”.
Khi Morgan lao ầm ầm ra khỏi căn phòng ngủ, Dougal đã theo sau, tăng gấp đôi bước chân để theo kịp những sải dài của Morgan. “Chết tiệt, Morgan MacDonnell, cấm cậu xông ra khỏi đây! Cậu nợ chúng ta câu trả lời đấy! Brian đã gần như giết chết cậu, cậu biết không hả? Khi nó trông thấy cậu rút súng bắn, nó đã nghĩ cậu bắn Sabrina. Nếu Alex không nhận ra cậu đang ném mình sau con bé, chính ta đã tự bắn cậu rồi. Ta chỉ chạy đến kịp lúc để ngăn cậu khỏi nhảy qua vách đá”.
Những bước chân kiên quyết của Morgan không hề chậm lại. “Đừng giúp đỡ tôi bất cứ điều gì lần sau, Cameron”.
“Mẹ kiếp! Chuyện gì? Chuyện khốn nạn gì đã diễn ra ở đây ngày hôm qua?”
Morgan quay lại. Dougal cố không giật lùi lại trước vẻ phẫn nộ như muốn giết người trong đôi mắt xanh đang nhíu chặt của cậu ta. “Tôi đang muốn tìm câu trả lời đây”.
Lúc Morgan biến mất dưới hành lang mờ tối, một đợt sóng kiệt quệ quét qua người Dougal. Ông ngả người tựa vào bức tường, không nhận ra ông đang cầu nguyện cho gã đàn ông xấu số bị nhốt trong ngục hay cho tâm hồn bất diệt của con rể ông nữa. Nhưng khi ông khép mắt lại, ông nhận ra tất cả những lời lầm rầm cầu khẩn Đức Chúa đều dành cho con gái ông Sabrina.
*
* *
Ranal che mắt trước ánh đuốc sáng lòa. Anh ta trông y như một đứa con chuột. Morgan hằn học nghĩ, một con chuột gầy gò tự mắc vào cái bẫy chính nó tạo ra.
Anh họ của anh rúc vào bức tường, hai đầu gối co lên, bàn tay tái xanh túm chặt lấy một bên vai bị thương. Để ý thấy áo choàng của anh ta thắt thành một nút băng vụng về, Morgan như cảm thấy một nụ cười nhẫn tâm chạm trên môi anh. Anh lấy làm hài lòng khi nhận ra bản năng tự bảo tồn bản thân vẫn là nét đặc trưng trước sau như một của người nhà MacDonnell.
Ranal chùn mình trước nụ cười nhếch mép không lấy gì làm vui vẻ của anh. Khi Morgan treo cây đuốc trên chân đèn hoen rỉ, đôi chân Ranal lết trên nền đá, như thể anh ta muốn bằng cách nào đó biến mình thành một phần của những phiến đá tầm thường. Bóng tối lờ mờ ẩn hiện qua gương mặt đẹp trai của anh ta.
Giọng anh ta sống sượng. “Cậu không chỉ là em họ tôi, Morgan. Tôi luôn coi cậu là em trai mình”.
“Giống như Abel và Cain[1] chứ gì?” Morgan khoanh tay trước ngực, miệng anh căng thành một nụ cười nguy hiểm. “Có một người họ hàng như anh là quá đủ, đâu cần kẻ thù là thị tộc Cameron nữa”.
Từ nơi nào đó trong nỗi sợ hãi của mình, Ranal đã gom góp lại đủ lòng tự trọng để đẩy bản thân dựa vào bức tường rồi đứng dậy đối mặt với anh.
Morgan tàn ác đè bẹp cố gắng đó bằng một ánh nhìn khinh bỉ. “Bọn chúng đã hứa những gì với anh thế, anh họ của tôi? Vàng? Một miếng thịt cừu tươi ngon? Hay là cương vị thủ lĩnh sau khi tôi chết?”
“Không! Không phải thế! Tôi thề. Cậu biết thừa tôi sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì tổn hại đến cậu. Bà ta đã nói...” Ranal chìm sâu vào im lặng, vần vò vết máu cáu lại trên áo choàng anh ta.
“Ai?”, Morgan gằn giọng.
Ranal tiếp tục giữ im lặng.
Sợi dây kiềm chế cuối cùng của Morgan đứt tung. Lờ đi tiếng kêu đau đớn của Ranal, anh túm lấy gáy anh ta và lắc mạnh hoang dại. “Sự thật, Ranal”, anh gầm lên. “Hay tôi phải bẻ gãy cổ anh đây?” Anh nỗ lực ghìm lại nắm đấm của mình.
Hơi thở ram ráp của họ trộn lẫn vào nhau, cả hai người đều biết rằng, nếu Morgan tung một cú đấm thôi, nếu anh chặt đứt sợi xích đã ghìm chặt cá tính hung dữ khủng khiếp của bản thân, anh sẽ không thể dừng lại được cho đến khi mọi việc kết thúc. Nhưng điều đáng nguyền rủa hơn chính là hy vọng bùng lên trong đôi mắt Ranal, sẵn lòng đón nhận cú đấm của Morgan, sẵn lòng để Morgan kết thúc tội lỗi của anh ta với sự trừng phạt mà anh ta xứng đáng đón nhận.
Rung chuyển đến tận sâu trong cơ thể, Morgan hạ dần nắm tay của anh xuống. Những giọt nước mắt đua nhau run rẩy trong đôi mắt đen sẫm của Ranal. “Đó không phải là ý của tôi. Tôi thề đấy. Cậu biết là tôi không bao giờ được thông minh như cậu mà. Eve đã nói rằng bọn Cameron đến để giết tất cả chúng ta ngay trên giường ngủ. Rằng chuyến viếng thăm của bọn họ chẳng qua chỉ là một trò lừa bịp. Rằng chúng ta phải ra tay trước bọn họ. Phu nhân của cậu rất tốt đối với tôi. Tôi không định làm đau cô ấy. Tôi thề tôi không muốn thấy điều đó”.
Cẩn thận để không cọ vào vết thương trên vai Ranal, Morgan vòng tay quanh anh họ mình và xiết lấy Ranal thật dữ dội, đôi mắt anh thật dữ dội và hoang vắng. “Tôi biết”. Anh thì thào. “Cả tôi cũng vậy. Chúa giúp tôi, cả tôi cũng vậy”.
*
* *
Vào ngày thứ ba sau tai nạn, Ranal xuất hiện trước thị tộc bên cạnh Morgan, mang theo nét mặt rụt rè và một dải băng đeo sạch sẽ. Trong khi những người trong thị tộc Cameron ném vào anh ta những cái nhìn khinh khỉnh, những người MacDonnell xa lánh anh ta. Chỉ duy nhất có mình Enid dám lại gần anh ta, gương mặt điềm tĩnh của cô hiện rõ nỗi sợ hãi rằng những câu chuyện khủng khiếp mà cô nghe thấy hẳn đều là sự thật. Khi Ranal bước qua cô, đôi mắt anh ta cụp xuống, cô quay lưng lại, cố gắng ngăn tiếng khóc tuyệt vọng của mình trong chiếc khăn tay.
Khi những ngày đông ngắn ngủi cùng những đêm dài bất tận trôi qua, tấm mạng của sự phản bội của Eve dần được tháo gỡ, những lời đồn chầm chậm lọt qua tấm vỉ sự thật.
Eve đã biến mất. Hai kẻ Cameron phản bội đã bị giết bởi những người Cameron khép chặt vòng vây bảo vệ quanh thủ lĩnh của họ ngay khi loạt đạn đầu tiên được bắn ra. Ba tên khác đã lẩn lên những ngọn núi ở phương bắc khắc nghiệt để chạy trốn khỏi cơn phẫn nộ của Morgan.
Khi những người Cameron đi qua, những người MacDonnell dạt sang hai bên, thù địch bị lãng quên giữa hai thị tộc giờ đang nối những niềm hy vọng cùng những lời cầu nguyện cho người phụ nữ đang nằm mê man trong cồn, thuốc phiện ở căn phòng ngay phía trên họ. Ngay cả Fergus không tin vào thần thánh cũng nghe lỏm để lầm bầm theo một lời cầu nguyện cổ lỗ.
Một buổi sáng chớm bình minh, Morgan ngồi bên cạnh giường của Sabrina, khẽ vuốt nhẹ lên vầng trán nóng hầm hập của nàng và thì thầm những lời yêu thương bằng tiếng Gaelic mà chỉ mình anh hiểu được. Bác sĩ Montjoy ngáy ồn ào từ chiếc ghế bên lò sưởi, còn Pugsley vẫn tiếp tục công cuộc canh gác của mình ở phía chân giường, với đôi mắt nâu đượm vẻ ảo não. Dougal vươn vai trên một chiếc ghế tựa, một quyển sách không hề được đụng đến nằm mở ngỏ trên lòng ông. Đôi mắt ông và Morgan chạm nhau trong nỗi đồng cảm đầy chua xót qua tấm nẹp quanh đôi chân của Sabrina.
Lời thú tội của Ranal không hề trả lời được cho câu hỏi ám ảnh cả hai người. Tại sao? Tại sao Sabrina lại lao mình xuống con đường băng tuyết đó trên lưng con ngựa đã từng khiến nàng kinh hãi? Morgan đã dành hàng giờ để quan sát từng nét mặt chùng xuống của nàng để tìm kiếm câu trả lời. Có phải nàng đã vật lộn để quay về hướng đồng cỏ, hay đó chỉ là một cố gắng liều lĩnh để ghìm lại cuộc trốn chạy điên cuồng của con ngựa? Hay nàng đã đi tìm anh để cảnh báo về sự gian dối của Eve, hay để cứu gia đình nàng khỏi sự phản bội mà nàng tin rằng đó là từ anh?
Nhìn vào đôi mắt Dougal khiến anh ớn lạnh. Hệt như khi nhìn vào tấm gương phản chiếu những cảm xúc bộc phát từ anh vậy. Anh nhìn thấy hoang mang, thịnh nộ, tội lỗi và một lời buộc tội cay đắng đã được hình thành, như thể anh đã nghe được sự thật từ chính đôi môi của Sabrina. Nàng hơi cựa mình dưới tay anh, đôi lông mày thanh tú của nàng nhăn lại vì một cơn đau nhói. Đến giờ phút này nàng vẫn còn sống đã là quá đủ đầy đối với anh rồi. Chậm chạp rê từng ngón tay dọc theo đường cong mịn như tơ của má nàng, Morgan bắt đầu dịu dàng cất tiếng hát, một bài hát ru từ trong kí ức mà anh chưa bao giờ nhận ra là anh có biết.
Ai đó đang hát.
Giọng hát hào sảng, tròn đầy của một người đàn ông, trầm bổng, trìu mến, hấp dẫn hơn cả bài hát của mỹ nhân ngư đã lôi cuốn con tàu của Odysseus hướng về bãi đá ngầm. Sabrina không thể diễn đạt thành lời, nhưng sự dịu hiền trong lời hát ấy khiến nàng không thể cưỡng lại được. Nàng gắng quay đầu về hướng phát ra lời ca ấy để rồi thấy, nàng như Odysseus, bước dần đến biên giới của sự đầu hàng.
Sự sợ hãi dâng đầy lên trong cuộc vật lộn của nàng. Nàng biết từ kinh nghiệm nghiệt ngã của bản thân rằng, đằng sau giọng hát đó sẽ là gờ lởm chởm của cơn đau. Nhưng tệ hơn cả cơn đau chính là đôi bàn tay nhẹ nhàng theo sau đó, đôi bàn tay thân thuộc mang hương thơm của long não và bạc hà, đôi bàn tay từ tuổi thơ của nàng đang trút thứ thuốc độc đặc sệt, vừa ngọt, vừa đắng, vừa tanh nồng xuống cổ họng yếu ớt của nàng. Nó khiến nàng muốn nôn, nhưng nàng đã bị cướp mất ngay cả khả năng kháng cự mờ nhạt nhất bởi vòng xoáy số mệnh để chìm vào quên lãng.
Lòng bàn tay chai sần khum lấy quai hàm của nàng. Bài hát mờ dần thành một tiếng lầm bẩm rã rời, âm sắc khàn khàn của nó va mạnh vào tâm trí nàng. Giọng của Morgan. Sự gần gũi của Morgan. Đôi bàn tay của Morgan trên người nàng. Sự khẩn nài của nàng dâng cao thành sợ hãi. Những vết cắt đen tối của kí ức ùa vào nàng. Tiếng vó ngựa nện thình thịch xuống con đường quanh co. Hình ảnh Morgan lờ mờ trên đồng cỏ vụt qua mái tóc nàng. Giật mạnh chiếc bờm của Pookah cho đến khi những sợi lông thô như những sợi cước thép của nó cắt vào lòng bàn tay của nàng. Nàng phải đến với Morgan. Cảnh báo với anh về Eve. Quả quyết với anh rằng niềm tin của nàng đối với anh sẽ không bao giờ lụi tàn.
Nàng đấu tranh với những mảnh vụn của cơn đau, đấu tranh với những lời thì thầm cám dỗ hãy buông xuôi đầy mê muội, nàng lờ đờ hé đôi mắt để rồi bị lóa bởi ánh lửa rực rỡ chiếu trên mái tóc như dệt của Morgan. Sau khi chìm vào bóng đêm của địa ngục, sắc màu của mái tóc anh như soi rọi, như tắm cho những đường nét trạm trổ trên gương mặt anh trong thiếp vàng. Nàng khẽ nâng tay lên, đau đớn muốn được chạm vào anh. Một niềm hạnh phúc cuốn lấy nàng. Nàng đã thành công! Morgan vẫn còn sống! Những giọt nước mắt biết ơn đong đầy trong đôi mắt nàng khi nàng cố gắng bật lên thành lời.
“Bác sĩ. Cô ấy lại bắt đầu cựa quậy. Tốt nhất ông nên đến đây đi.” Giọng Morgan khàn khàn và thật cương quyết.
Nàng điên cuồng quơ cào khi một ai đó như con thú to lớn, kích động lao về phía chiếc giường. Kể cả khi nàng thét lên để phản kháng trong lặng câm, ngay lập tức thức cặn đắng chát đó đã đổ lên môi, bỏng rát như axit trôi xuống cổ họng khô khốc của nàng.
Khi nàng lại chìm vào đại dương của sự lãng quên, một tiếng rên tuyệt vọng thoát ra cho sự thất bại của nàng khi muốn để mọi người hiểu rằng, cảm nhận đớn đau còn tốt hơn nhiều so với không cảm nhận được bất cứ thứ gì.
*
* *
Hai ngày sau, Sabrina hé mở được đôi mắt. Bối rối và kinh ngạc trước cảm giác dễ chịu mà bản thân đang cảm thấy, nàng liếc mắt nhìn xung quan. Phòng ngủ hiện lên lờ mờ, nhưng không đến mức không thể định hình được mọi thứ. Một dải nắng hẹp hất qua tấm mền, thông báo sáng mùa đông đã tới với sự duyên dáng thật giản đơn.
Bóng của hai người đàn ông in trên cánh cửa sổ, mái tóc rối bù của họ như được bao quanh bởi những vệt nắng. Giọng nói của họ va mạnh vào đôi tai vẫn còn lạ lẫm với âm thanh của nàng, nhưng cuối cùng, nhờ tách rời được hai chất giọng lẫn lộn ấy, nàng có thể nhận ra âm điêu Scot du dương của cha nàng, và một âm thanh lạo xạo quen thuộc của một người đàn ông luôn gắn liền với những vết thương từ thời thơ ấu của nàng cùng những chiếc kẹo bạc hà được nhét vào đôi tay mũm mĩm của nàng. Sự xuất hiện của bác sĩ Montjoy khiến nàng bối rối. Nàng không thể nhớ được đã bao lâu rồi nàng chưa ốm hay mắc một cơn cảm cúm nữa.
Quá mải mê trong kí ức hỗn độn từ ngày thơ bé, nàng giật mình khi trông thấy nét mặt nghiêng nghiêng đã già đi rất nhiều của cha nàng. Những vết hằn mệt mỏi như được tạc thêm quanh cái miệng biểu cảm của cha nàng. Màu bạc trắng vốn đã bao phủ hai bên thái dương giờ lác đác trên khắp phần tóc đen của ông. Nàng như bị cuốn phăng đi bởi sửng sốt lẫn đau đớn, rồi dịu lại bởi một chuỗi cầu nguyện tạ ơn Chúa khi nàng chợt nhận ra cuộc phục kích của Eve đã thất bại.
“Papa?” Môi nàng mấp máy, nhưng không một âm thanh nào chịu thoát ra. Lưỡi của nàng đã cứng lại bởi quá lâu chưa cử động.
Cha nàng chà chà bàn tay rã rời trên bộ râu không hề được cắt tỉa của ông. “Chúng ta đợi đủ lâu rồi. Phải nói cho cậu ta biết thôi”.
Bác sĩ Montjoy lén lút liếc trộm về phía cánh cửa. “Xin ngài làm ơn... Tôi không nghĩ cậu ta quan tâm đến tôi. Nếu cậu ta cứ đinh ninh rằng dù sao đi nữa tôi cũng gánh trách nhiệm thì...” Ông ấy ngừng lại trước một dấu hiệu chẳng lành.
“Không có chút hy vọng nào sao?”
Vị bác sĩ lắc lắc đầu buồn bã. “Chân cô ấy...”
Những từ của ông lại díu lại với nhau không hề mạch lạc như nỗi sợ hãi lạnh băng đã làm tê liệt mọi giác quan của Sabrina. Vào lúc đó đôi chân nàng dường như là thứ quan trọng nhất đối với nàng, giờ còn nặng nề với cơn nhức nhối âm ỉ. Nhưng dù thế, nàng chỉ biết có một cách thông dụng để chữa ột chiếc chân bị gãy trầm trọng. và chẳng phải nàng đã nghe chuyện kể về những chiến binh bị mất chân họ trên chiến trường vẫn còn sống để ca thán về những cơn đau hay kể cả vì ngứa ngáy sao? Nuốt khan, nàng tập trung mọi sức lực để trộm nâng chiếc mền lên từng chút một. Một tiếng thở phào nhẹ thoát ra khi nàng nhận thấy chân nàng vẫn còn đó, được bó nẹp nhưng vẫn hoàn toàn nguyên vẹn. Nàng không thể nén nụ cười hớn hở thấp thoáng.
Bác sĩ Montjoy tiếp tục. “...Gờ đá đã ngăn cú ngã, nhưng trọng lượng của con ngựa đã đè nát những chiếc xương trên ống chân cô ấy. Vì chồng cô ấy đã không cho tôi cắt cụt chúng đi...”
Cảm ơn anh, Morgan, Sabrina thì thầm trong câm lặng. Tạ ơn Chúa.
“... Những thanh nẹp vẫn tiếp tục được dùng thử ở London vì công dụng cố định xương của chúng, nhưng không ai thật sự biết chúng có giúp ích được chút nào trong trường hợp này không. Theo tôi thì cô bé sẽ sống sót, nhưng tôi sợ là cô ấy không thể đi được nữa”.
Nụ cười của Sabrina lụi tàn.
Hai người quay khỏi cửa sổ đối diện với nàng. Không còn thời gian để hành động nữa, cũng không còn thời gian để suy tính nữa. Nàng nhắm nghiền đôi mắt, cố mua cho nàng thứ duy nhất còn nằm trong khả năng của nàng – thời gian.
*
* *
Sabrina cố giữ mình bất động khi Morgan lao ào ào qua chiếc giường, sải chân qua ranh giới của phòng ngủ như một con sư tử bị giam cầm. “Không phải giờ đáng lẽ cô ấy phải tỉnh rồi sao, bác sĩ? Ông đã bỏ không cho cô ấy dùng cồn thuốc phiện ba ngày chết tiệt trước rồi còn gì?”
Khi những bước chân của chồng nàng nhỏ dần, Sabrina lén hé một bên mắt. Tấm áo choàng xòa rộng quanh bờ vai vững chãi của anh. Anh đã bước vào một căn phòng ẩm mốc bốc mùi của người ốm trong luồng gió trái nghịch đượm mùi cây cối và ánh nắng mùa đông. Luồng sinh khí tràn trề của anh làm đau đôi mắt của nàng.
Trao một ánh nhìn lo âu cho cha nàng, vị bác sĩ lắc đầu. “Tôi đã gặp trường hợp như thế này trước đây rồi, con trai. Cơ thể đơn giản chỉ ngừng hoạt động, giữ tất cả năng lượng của nó để tự chữa lành các vết thương. Cô ấy sẽ tỉnh lại khi nào cô ấy sẵn sàng”.
Sabrina nhắm vội mắt khi Morgan lại gần chiếc giường. Nàng có thể cảm nhận được làn sóng ngờ vực lơ lửng quanh anh. “Tôi tự hỏi...”, anh lầm bầm. Nàng nghe thấy khoảng lặng của anh, tiếng lạo xạo của những trang giấy to dần. “Tôi thề quyển sách này đã ở chân giường vào sáng nay”.
Chiếc gối lún xuống dưới sức ép khủng khiếp từ hai lòng bàn tay Morgan ở hai bên đầu nàng. Sức nóng từ ánh nhìn chằm chằm của anh như muốn thiêu đốt nàng. Nàng sợ cử động, sợ cả thở. Mái tóc anh cù vào mũi nàng và nàng gắng gượng kiềm chế để không hắt hơi một cái.
Cha nàng đã mang lại cho nàng lệnh ân xá, chất giọng lý trí, điềm tĩnh của ông không cho phép có thêm bất cứ sự tranh cãi nào. “Enid đã đến thăm từ lúc sớm. Có thể con bé đã đọc cho Sabrina nghe”.
Morgan khịt mũi. “Phải rồi. Hoặc có thể là Pugsley đã đọc mải miết mà quên mất cả thời gian”.
Vẫn lúc lắc cái đầu, anh bước dài ra khỏi phòng ngủ. Sự vắng mặt của anh còn được cảm nhận rõ nét hơn cả lúc anh hiện diện. Những người đàn ông khác bước theo anh, bác sĩ Montjoy lầm bầm những lời vô nghĩa, cha nàng im lặng một cách kì lạ.
Sau khi họ đã đi khỏi, Sabrina nhấc đầu lên, khoanh chéo hai tay và nhìn trừng trừng giận dữ vào hai chân nàng.
Tao căm thù mày, đồ vô dụng.
Giọng nói của Morgan như quay lại để nguyền rủa nàng. Thị tộc MacDonnell sẽ không chịu nổi bất cứ một biểu lộ yếu đuối nào đâu. Họ không chút khoan dung nào với những người què.
Sabrina biết nhờ nghe trộm cuộc nói chuyện của cha nàng với Alex, rằng Eve đã vội vàng tháo chạy như một kẻ nhát gan. Nhưng dường như cuối cùng thì người đàn bà đầy thù hận đó đã thắng. Thật đáng tiếc khi bà ta không nấn ná lại chút thời gian để thưởng thức thành quả của bà ta. Chẳng phải bà ta đã từng trải qua tất cả những cay đắng này rồi sao?
Nàng như thể nghe thấy tiếng của Fergus, lè nhè đầy khinh bỉ. Vì sao ấy à? Tôi thà săn đuổi bà què Eve còn hơn lên giường với một đứa Cameron! Giờ thì nàng đã là cả hai, Sabrina nghĩ, vừa là một người què, vừa là một người Cameron.
Nàng nhặt cuốn sách lên và quăng mạnh nó về bức tường phía xa. Nó trượt xuống sàn nhà, những trang sách cuộn lên tung tóe. Cứ để Morgan hình dung làm sao nó bay ra được đến đấy nếu anh dám đoán.
Đôi mắt nàng bỏng rát và ráo hoảnh. Đôi chân nàng đau rộn lên, nàng chào đón biểu lộ tự nhiên của cơn đau trong cơ thể nàng, cùng lúc biết rằng nó không đủ nhói buốt để khiến nàng quên đi sự bấn loạn trong trái tim.
Nàng đã có dư thời gian để suy nghĩ trong hai ngày qua. Quá nhiều thời gian, thời gian đủ để biết rằng từ giây phút này nàng đã không còn là gì ngoại trừ một chiếc gông cùm lấy cổ chồng nàng. Anh xứng đáng với một người phụ nữ với đôi chân khỏe mạnh để có thể quán xuyến công việc trong thị tộc giúp anh.
Một người phụ nữ có thể trao cho anh đứa con trai mà anh khao khát. Bàn tay nàng run run đặt lên bụng, từ chối đặt tên ột niềm hy vọng nàng vẫn mãi không buông.
Bằng việc giữ vững những lời thề giữa hai người, Morgan sẽ phải đánh đổi lòng kính trọng của những người trong thị tộc. Nàng có thể chịu đựng sự căm thù từ những người MacDonnell bởi xuất xứ của nàng, nhưng lòng thương hại của bọn họ sẽ giết chết tâm hồn nàng. Và còn tệ hơn tất thảy chính là sự thương hại nàng sẽ nhìn thấy trong đôi mắt của Morgan mỗi lần anh nhìn nàng, mỗi lần anh chạm vào nàng. Chính là sự thương hại anh đã thể hiện với chú chim sẻ với chiếc cánh bị gẫy, hay một đứa trẻ bị ngã trầy đầu gối. Đôi tay nàng xiết lấy tấm mền. Không phải chỉ những người MacDonnell mới có lòng kiêu hãnh.
Nàng cố khép mắt lại, bị tấn công dồn dập bởi kí ức về đêm cuối họ ở bên nhau trên chiếc giường giờ đã trở thành ngục tù của nàng. Nàng như vẫn nhìn thấy thân thể cường tráng của Morgan nằm dài dưới nàng, làn da lấp lánh bởi ánh sáng đổ tràn từ những cây nến anh khăng khăng thắp sáng mỗi lần hai người ân ái. Nàng đã nhìn thấy gương mặt tuyệt đẹp của anh căng lên với khoái cảm khi nàng từ bỏ kiềm chế dâng hiến đến tận cùng cho anh với buông thả mạnh liệt và cảm nhận trọn vẹn cơn sóng cồn dâng lên trong giây phút khi Morgan gầm lên tiếng hân hoan, lạc mất sự kiềm chế mà anh rất lấy làm tự hào.
Nàng mở choàng mắt, nhận ra mình phải làm gì.
Khi Dougal và vị bác sĩ quay trở lại, nàng đã tựa lưng vào những chiếc gối, hai bàn tay khoanh gọn lại trước ngực.
“Công chúa nhỏ của cha, con tỉnh rồi!” Cha nàng vội vã lao đến bên nàng, quỳ xuống ôm ghì lấy đôi bàn tay nàng. Đôi tay ông như lên cơn sốt trước cơn lạnh giá vô cảm của chính nàng.
Một nụ cười vui sướng rạng rỡ trên khuôn mặt của bác sĩ Montjoy. “Cảm tạ Đức Chúa! Tôi biết người sẽ giúp chúng ta vượt qua mà. Ở lại với cô bé đi, ngài Dougal, tôi sẽ đi gọi cậu ấy vào đây”. Một tiếng cười gòn tan thoát ra khỏi ông. “Thực dễ chịu biết bao khi có tin tốt lành để chia sẻ với cậu ta”. Ông lon ton chạy về phía cửa, xoa xoa đôi bàn tay béo mập trong phấn khích.
Sabrina ngăn ông lại với một lời giản đơn. “Đừng”. Dougal nhíu mày. Dù vẫn khàn khàn vì đã lâu chưa nói, giọng Sabrina vẫn nhỏ đều đều như băng phủ. “Cháu không muốn gặp chồng cháu ngay lúc này đâu”.
Nụ cười của bác sĩ tắt hẳn. “Nhưng cô bé à, giá như cháu có thể trông thấy cậu ấy trong hai tuần qua. Cậu ta gần như có sức mạnh siêu nhiên ấy. Tôi chưa từng gặp bất kì một người đàn ông nào lại có thể sống mà không cần ăn hay ngủ quá lâu như vậy cả”.
“Cháu đã bảo là cháu không muốn gặp anh ta”, nàng đáp lại. “Nếu anh ta phản đối, bác hãy nhắc anh ta rằng anh ta nợ cháu quá nhiều”.
“Nhưng, con à...” Dougal bắt đầu, kinh ngạc trước những lời nhẫn tâm của nàng.
“Hãy nói với anh ta như vậy”.
Vị bác sĩ quay đi, hai má xìu xuống như một chú chó săn sầu muộn. Sabrina nhìn chằm chằm xuống đôi bàn tay của cha nàng. Chúng vẫn đặt nhẹ nhàng trên những ngón tay lạnh buốt của nàng. Đôi mắt hiểu nàng quá rõ đang tỉ mẩn ngắm nhìn khuôn mặt chai cứng của nàng.
“Chúng ta sẽ nói về điều đó chứ, con gái?” Ông hỏi nhẹ, nâng tay ôm lấy má nàng.
Không chịu nổi sự an ủi của ông, nàng vùi mặt vào gối. “Không, Papa. Con mệt lắm. Con chỉ muốn ngủ thôi”.
Khi tay ông rụt lại trong im lặng tổn thương, đau đớn trên đôi chân không còn lành lặn của nàng không còn là gì khi so sánh với nỗi thống khổ trong trái tim nàng.
*
* *
Nuốt lấy một ngụm không khí trong lành, Morgan xiết chặt tay lên hòn đá góc cạnh của ngọn tháp canh. Anh không thể giũ nổi mối nghi ngờ nhỏ nhặt, song thật khủng khiếp rằng Sabrina đã tỉnh dậy. Anh thề rằng nàng đã quan sát anh khi anh thiếp đi bên cạnh giường nàng đêm hôm trước. Nhưng khi anh giật mình ngó nghiêng, hàng lông mi cong vút của nàng đã nằm im lìm trên đôi má ngây thơ như một nàng cừu.
Nhưng còn đôi môi cong lên như hờn dỗi của nàng thì sao? Anh tự hỏi. Liệu nó đã như thế từ trước chăng? Anh đã phải vật lộn vất vả với thèm muốn ngớ ngẩn nhất của anh là ôm lấy đôi má nàng và hôn đôi bờ môi cong mềm mại ấy. Có lẽ cảm giác tội lỗi cùng sự thiếu ngủ khiến anh đang dần trở nên điên rồ.
Cơn gió thổi vào đôi mắt anh và cuốn lấy mái tóc anh, tiếp cho anh thêm sức mạnh bằng sự băng giá thanh khiết của nó. Chắc chắn không có gì có thể chữa bệnh tốt hơn hơi thở của thiên đường thổi xuống từ triền núi. Ngay khi nàng đủ khỏe, anh sẽ bọc nàng trong tấm áo choàng của mình và mang nàng đến ngọn tháp này để thưởng thức hương vị trong lành của nó. Anh sẽ mang nàng đi thật nhiều nơi kể từ giờ phút ấy. Cả phần còn lại của cuộc đời anh, nàng sẽ là gánh nặng mà anh sung sướng được mang trên mình.
Anh đã cố xoay sở để ngồi thật bình tĩnh, bác sĩ Montjoy thì bồn chồn lượn lờ ở phía sau, trong khi Dougal giải thích rằng Sabrina sẽ không bao giờ có thể đi lại được nữa. sẽ không bao giờ nhẹ nhàng bay nhảy xuống những bậc cầu thang trong đôi dép đi trong nhà bé tí xíu đến buồn cười của nàng được nữa. Sẽ không bao giờ nàng có thể nhảy theo điệu nhảy hoang dã trước sự thúc giục của Fergus được nữa. Sẽ không bao giờ nàng có thể chạy đuổi theo anh dọc theo đồng cỏ nở rộ khi mùa hè đến, cho đến khi anh nhìn thấy nàng ngã sụp xuống con đường thơm ngát hương thạch nam và những bụi hoa chuông.
Và nàng sẽ không bao giờ chạy ra đón anh vào cuối mỗi ngày, với một đứa trẻ trên hai tay và đứa khác níu chặt lấy váy nàng.
Đó là cú đòn nặng nề nhất mà Morgan phải hứng chịu. Nhưng anh không cho phép bản thân được nao núng. Anh đã không nguyền rủa hay rống lên, hay đập phá bất cứ thứ gì. Anh đã bóp cổ vị bác sĩ khi anh thực sự muốn làm việc đó. Anh đơn giản cảm ơn Dougal vì sự ngay thẳng của ông và mong ông thứ lỗi để trèo lên những bậc thang đổ nát của ngọn tháp này, nơi anh có thể day dứt bất tận về khoảnh khắc Sabrina bị hủy hoại.
Giá như anh có thể chạy nhanh hơn, ném mình khỏi bờ đất sớm hơn vài giây thôi, hoặc nghĩ đến việc hy sinh con Pookah ngay lập tức trước khi nó chạy đến gần vách đá... Giá như anh lờ Ranal đi và để mặc con cừu chết tiệt đó chìm xuống. Giá như anh có thể nhìn thấy sự ác nghiệt và tham vọng xoắn xuýt lại trong đôi mắt như thủy tinh của Eve...
Tại anh mà Sabrina đã bị đập vỡ và giờ không thể chữa lành được nữa. Anh không thể nẹp lại cánh cho nàng, anh không thể bó lại cánh cho nàng như anh đã làm cho con đại bàng vàng rộm ngớ ngẩn lao qua cửa kính của tòa tháp. Anh không thể nhỏ từng giọt sữa xuống cổ họng nàng như anh đã từng làm đối với chú chim non thình lình nhào ra khỏi tổ rớt xuống chân anh. Anh cũng không thể nhét nàng vào trong áo choàng của anh và ủ ấm cho nàng bằng cơ thể mình như anh đã làm với con chuột gần như đóng băng mà anh tìm thấy bị chôn vùi trong đống tuyết lạnh.
Đôi mắt tuyệt vọng của anh lục soát quang cảnh không thể tha thứ của những đá và tuyết. Đáng lẽ anh không nên mang nàng đến nơi đây. Đáng lẽ anh nên để nàng lại trong nhung lụa của Dougal và yêu nàng, tôn thờ nàng từ xa mà thôi.
Tiếng bước chân vang lên bên cạnh anh. Morgan quay lại, tự hỏi người nào liều lĩnh bước lên những bậc thang vỡ nát nhường ấy. Bác sĩ Montjoy đứng đó, vẫn còn giận dỗi với những bậc thang dốc ngược, vẻ khốn khổ xác xơ hiện lên trên gương mặt ông.
Tâm trí Morgan quay cuồng trong rồ dại. Liệu có phải tình hình của Sabrina trở nên xấu hơn? Nàng... Chết rồi ư?
Anh bước về phía người đàn ông mà bản thân không hề nhận ra.
Như bị héo đi bởi luồng gió lạnh quay quắt, Montjoy nắm lấy tay anh. “Tôi có tin tốt cho cậu đây, chàng trai. Sabrina lấy lại được toàn bộ ý thức rồi. Cô ấy tỉnh rồi.”
Morgan chạy như bay đến những bậc cầu thang, không thể nén được hạnh phúc đang vỡ òa trong người anh. Nó gạt sang một bên tất cả những tội lỗi lẫn đau khổ dằn vặt anh bất lâu.
Với lòng can đảm hơn tất cả những gì Morgan từng nghi ngờ, vị bác sĩ bước nhanh để chặn đường anh. Ông ta hấp háy mắt qua đôi kính mờ hơi nước. “Tôi xin lỗi, nhưng vợ cậu lúc này không muốn gặp cậu đâu.” Đôi mắt ông nhìn sang hướng khác. “Cô ấy bảo tôi nhắc cậu rằng cậu nợ cô ấy quá nhiều”.
Sự thẳng thắn chân thật của Dougal về tương lai của con gái ông không hơn gì một cái tát nhẹn so với cú đòn Sabrina giáng cho anh. Nắm đấm xinh xinh của nàng đã khiến cho anh lảo đảo. Gắng gượng kiềm chế, Morgan cố giữ cho bản thân khỏi quay cuồng dưới sức nặng của nó.
Anh đờ đẫn tiến về phía bức tường. Thứ hồ trát lâu đời bở ra dưới sức nặng của cái ghìm tay của anh. “Cảm ơn ông, bác sĩ”, anh nghe thấy bản thân lên tiếng, lại còn thêm vào chút lịch thiệp hiếm gặp. “Vì tất cả những gì ông đã làm. Tôi sẽ không bao giờ quên”.
Khi những bước chân chán nản của vị bác sĩ mất hút, Morgan bắt đầu mò mẫm trên tột đỉnh của sự phũ phàng.
Anh nợ tôi quá nhiều.
Anh nợ nàng mọi thứ. Dù anh có ăn năn cả đời về tội ác có lẽ cũng không bao giờ chuộc được.
Ở nơi nào đó trong khu rừng bên dưới, một nhành cây sụp xuống trước sức nặng của những mảng băng. Morgan ngần ngừ trước tiếng gãy vụn, gắng sức chống lại thứ âm thanh quen thuộc của nỗi thống khổ cứ mãi bám riết lấy tâm trí của anh. Tiếng thét của Sabrina. Tiếng thét của mẹ anh khi bà từ giã cuộc sống vì cuộc sống của chính anh. Âm thanh vang dội đó sẽ ám ảnh anh trong tất cả những ngày khắc nghiệt và những đêm cô đơn sắp tới – những chiếc xương mảnh dẻ của Sabrina đã gãy nát y hệt như chiếc cuống của đóa hồng Belmont trong đôi bàn tay vụng về của anh.
[1] Abel và Cain: trong kinh Cựu ước, Abel là con trai thứ hai của Adam và Eve và bị giết bởi anh trai Cain của mình.