Sau trận cuồng phong dữ tợn từng tia nắng ấm áp đầu tiên sau cơn giông tố bắt đầu xuyên qua những tầng mây trắng trôi lững lờ.
Âu Thiếu Thượng thở hắt một hơi, day day hai bên thái dương sau đó đi tới chỗ Bạch Khả Châu xem xét tình hình.
Mặc dù đã được Lục Diễn Phong xử lý vết thương nhưng cô vẫn nằm bất động trên sofa.
Hắn ngồi xổm xuống, tay vuốt ve mái tóc hạt dẻ.
Ngay lúc này hắn đang ngồi nghịch tóc của cô như lần trước không biết cô có phát giác ra không? Liệu có còn giả vờ nhắm mắt để đó sau khi tỉnh dậy sẽ trêu ghẹo hắn tiếp?
“Tôi lại làm gánh nặng cho anh nữa rồi!”
Bạch Khả Châu từ từ nâng mi, một dòng nước mắt lăn dài ngang kẻ mắt.
Cô muốn ngồi dậy nhưng chỉ mới dùng một chút sức cỏn con cả cơ thể rất nhanh truyền tới cảm giác đau nhức thấu xương.
“Quên hết đi có được không?” - Âu Thiếu Thượng nghẹn ngào cất giọng nói.
“Cô yên tâm tôi sẽ bảo vệ cô.
Tôi hứa đó.”
Bạch Khả Châu ngạc nhiên nhìn hắn, trái tim nặng trì như có gọng sắc trong lòng dần được tháo gỡ.
Cô rất muốn ngay lúc này mình có thể bật khóc thành tiếng nhưng cô sợ khi bản thân mình khóc rồi hắn sẽ khóc theo cô luôn.
Đôi môi nhỏ cong lên nở một nụ cười thật tươi.
Âu Thiếu Thượng ngây ngốc nhìn cô, bất giác cũng nở một nụ cười theo.
Không biết là vì sao nhưng khi đi đến bước đường này cô thấy lòng mình nhẹ hơn hẳn.
Hay tại vì Âu Thiếu Thượng đang làm tốt trong việc giúp cho cô có thêm niềm tin vào hắn, có thêm hy vọng cho tương lai sắp tới.
...
Vài ngày sau, Âu Thiếu Thượng tận tay chăm sóc cho Bạch Khả Châu từng li từng tí.
Hắn dễ dàng khiến cho cô đặt niềm tin hoàn toàn vào hắn mà không hề suy nghĩ nhiều.
“Ăn xong tôi sẽ dẫn em đi chơi giảm stress mấy ngày qua.” - Âu Thiếu Thượng ngồi đối diện, thích thú nhìn cô ăn ngon miệng món nấm xào chính hắn đích thân vào bếp nấu.
“Đi đâu cơ?” - Bạch Khả Châu ngẩng đầu lên nhìn, hai bên má đầy ụ thức ăn trở nên căng tròn trông vô cùng dễ thương.
“Tới lúc đó em sẽ biết.”
Hắn búng ngón tay trỏ vào mũi cô một cái nhẹ chỉ trích cô trong việc đang nhai thức ăn thì không được mở miệng nói chuyện.
Mặt mũi Bạch Khả Châu chau lại vào nhau, cô gấp gáp vét sạch miếng nấm với nước sốt chua ngọt cuối cùng cho vào miệng thưởng thức.
Âu Thiếu Thượng đảm nhận lấy công việc thu dọn chén đĩa, cô lon ton chạy đi rửa tay rửa miệng rồi chống nạnh đứng trước mặt Âu Thiếu Thượng.
“Chúng ta đi thôi.”
Âu Thiếu Thượng dẫn cô đến một tiệm cafe mèo mới vừa mở ở thành phố Casa Blanto.
Vừa trông thấy mấy con mèo lông trắng, vàng, đen khác nhau, đôi mắt tròn xoe long lanh, tiếng meo meo nũng nịu của chúng phút chốc làm tan chảy trái tim yêu thích động vật của Bạch Khả Châu.
Cô quên mất có sự hiện diện của Âu Thiếu Thượng ngay bên cạnh liền lao vào vuốt ve mấy em mèo, còn tranh thủ đi mua một đống pate cho mèo dụ dỗ cả một đám vây kín xung quanh chân.
Đang cúi gập người cho đám mèo ăn bỗng mũi giày của ai đó xuất hiện ngay trước mắt cô.
“Thiếu Thượng, anh cũng thử một lần cho mèo ăn pate đi.
Anh xem bọn chúng dễ thương chưa kìa, sau này nếu có dịp có gì mua cho tôi một con với nha.”
Bạch Khả Châu vừa cười vừa nói, sau khi cho đám mèo ăn xong lúc nâng người lên cô đứng hình mất năm giây khi người đứng trước mặt cô bây giờ không phải là Âu Thiếu Thượng như cô nghĩ.
“Khả Châu, lâu quá không gặp em.”
Hàn Nhất Vĩ một tay yên vị trong túi quần, tay kia cầm một bịch bự thức ăn hạt cho mèo.
Bộ dạng ăn mặc đơn giản khác so với hình tượng trước đây cô hay tiếp xúc của Hàn Nhất Vĩ thật khiến cho chút nữa Bạch Khả Châu xém tí không nhận ra.
Âu Thiếu Thượng đi mua hai ly coffe muối trở lại chỗ cô mới phát hiện ra Hàn Nhất Vĩ.
Hắn bỏ hai ly coffe ở trên bàn, rồi gấp gáp đứng chắn ngang trước người Bạch Khả Châu, thẳng thừng mặt đối mặt với anh.
Cánh môi Hàn Nhất Vĩ hơi cong lên.
Từ sau lần Âu Thiếu Thượng cả gan đem vị hôn phu sắp cưới của anh đi ngay trước mặt anh đã hiểu ra tất cả mọi chuyện nhưng sâu thẳm trong trái tim của một kẻ điên cuồng vì tình yêu như Hàn Nhất Vĩ anh vẫn chưa thể từ bỏ được Bạch Khả Châu.
“Hai người là người yêu?!” - Anh lên tiếng, thanh âm nhẹ nhàng không hề có ác ý.
“Là gì cũng không quan trọng.
Tốt nhất anh nên tránh xa cô ấy ra.” - Âu Thiếu Thượng đáp trả lại gay gắt.
Cho dù lần gặp vô tình này anh không có ý đồ xấu xa nhưng hắn vẫn sẽ vùng dậy cho anh tỉnh ngộ.
Nhìn thấy bầu không khí giữa hai người họ quá căng thẳng Bạch Khả Châu bèn chen ra phía trước, lịch sự chào hỏi Hàn Nhất Vĩ.
“Anh vẫn khỏe chứ?”
Đã một tuần hơn kể từ ngày hôm đó Hàn Nhất Vĩ đã cùng Bạch gia đi tìm kiếm cô ở rất nhiều nơi.
Cho đến bây giờ anh mới gặp lại cô, vẫn là Bạch Khả Châu mà anh từng tiếp xúc những hình như tính cách của cô đã mạnh mẽ hơn trước.
“Anh vẫn khỏe.”
Khoảng thời gian đó đã qua nhưng không hiểu sao Bạch Khả Châu vẫn rất sợ.
Ngay lúc này, khi gặp lại Hàn Nhất Vĩ, dù chỉ là vô tình gặp gỡ, dù biết anh không hề muốn tranh đấu với Âu Thiếu Thượng nhưng cô vẫn sợ anh sẽ bắt cô về nơi kinh hoàng đó.
“Anh nghĩ em nên về nhà gặp cha mình một lần, ông ấy rất lo cho em.”
Bạch Khả Châu đứng bất động khi nghe anh nhắc đến Bạch Tước.
“Cậu không có tư cách kêu cô ấy về nơi đó có hiểu không?!!!”
Âu Thiếu Thượng tức giận vùng dậy, muốn tẩn cho Hàn Nhất Vĩ một trận để anh từ bỏ suy nghĩ viễn vong ấy thì giữa chừng bị cô ngăn cản..