“Luật sư Hải, chắc ông cũng nghe được tin Bạch Tước bị công an bắt rồi phải không?!”
Luật sư Hải bên kia vừa loay hoay xem mấy bản văn kiện trên bàn vừa trả lời: “Tôi có biết.”
Hàn Nhất Vĩ không muốn tốn nhiều thời gian để luyên thuyên liền vào thẳng chủ đề chính “Tôi không muốn nói quá nhiều để làm mất thời gian của đôi bên.
Tôi muốn mời ông làm luật sư bào chữa cho Bạch Tước, ông nghĩ sao?”
“Tôi cần xem lại vụ việc của Bạch Tước.
Nếu ông ta thật sự bị oan tôi sẽ cố gắng giúp ông ta thoát tội thành công, nhưng nếu Bạch Tước hoàn toàn có tội thì tôi xin phép được từ chối vụ này.”
Sau bao nhiêu năm gặp lại luật sư Hải vẫn là một người chính trực như vậy.
Nhưng nếu ông ta biết được sự thật mười ba năm trước chính Bạch Tước đã ra tay giết người thì sẽ rất bất lợi cho họ trong việc cứu Bạch Tước ra khỏi tù.
Hàn Nhất Vĩ nói vài câu như “Phiền ông giúp đỡ.” với luật sư Hải rồi tắt máy.
*Cốc...Cốc...Cốc...*
“Vào đi.”
Bạch Khả Châu bước vào trong phòng, ngồi vào chiếc ghế xoay đối diện với Hàn Nhất Vĩ.
Cô không thể chờ thêm được nữa bèn lo lắng hỏi trực tiếp: “Sao rồi? Luật sư Hải có đồng ý bào chữa giúp cha tôi không?”
Ngón tay trỏ của anh gõ theo nhịp 2,3 lên trên cái bàn làm bằng gỗ hiếm, không nhanh không chậm đáp: “Ông ta nói cần phải xem lại vụ việc của cha em thì mới xem coi có bào chữa hay không.”
Nét mặt Bạch Khả Châu rất nhanh trùng xuống.
Hy vọng duy nhất từ phía luật sư Hải bây giờ cũng chỉ còn lại 50/50.
Hàn Nhất Vĩ trông thấy cô buồn bã cũng không nỡ sát thêm muối làm cho cô đau đớn, anh lấy trong túi quần ra một chiếc hộp, đặt ngay trước mặt Bạch Khả Châu.
Lướt mắt qua chiếc hộp Hàn Nhất Vĩ vừa đặt trong tầm mắt, Bạch Khả Châu liền nhận ra chiếc hộp này, đây là chiếc hộp đựng nhẫn cưới trước đây Hàn Nhất Vĩ từng đem ra cầu hôn cô.
“Cái này...” Cô ngập ngừng nhìn chiếc hộp màu xanh đậm, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Hàn Nhất Vĩ.
Anh ngả lưng về sau, không hề che giấu sự chiếm hữu rõ ràng nơi đáy mắt của mình “Anh muốn em lấy anh.”
“Hàn Nhất Vĩ, anh bị điên rồi!!!” - Bạch Khả Châu đứng bật dậy.
Phản ứng dữ dội này của Bạch Khả Châu anh đã lường trước sau lần gặp mặt ở quán cafe mèo.
Anh nhận ra Bạch Khả Châu đã thay đổi, cũng biết được cô khồng hề muốn lấy anh làm chồng, việc lần trước cô đồng ý chịu ra mắt Hàn gia cũng chỉ vì cô bị Bạch Tước đe dọa, cả việc cô và Âu Thiếu Thượng đang quen nhau, tất cả anh đều biết hết.
Nhưng tình cảm anh dành cho cô cũng là thật lòng thật dạ.
Hàn Nhất Vĩ nhếch mép cười chua xót, chỉ còn cách giở trò đê hèn này thì anh mới có cơ hội được ở bên cạnh Bạch Khả Châu cả đời mà thôi.
“Khả Châu, em bây giờ không có quyền lựa chọn, nếu em đồng ý lấy anh anh sẽ cứu cha em, còn không thì em cũng biết kết quả rồi đó.”
“Anh dám uy hiếp tôi sao?” Cô quát lớn.
Dù cho cô biết Hàn Nhất Vĩ rất mong chờ cuộc hôn nhân này nhưng cô không ngờ anh lại là tên đê tiện đến ghê tởm như vậy.
“Anh không hề uy hiếp em, anh chỉ đang nói để em nhận thức ra được bản thân mình nên làm gì để tốt cho gia tộc.
Dù sao chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ trở thành vợ chồng thì tại sao không nhân cơ hội lần này làm luôn một lượt.”Hàn Nhất Vĩ thản nhiên nói chẳng thèm bận tâm đến cảm xúc hiện tại của cô trông như thế nào.
Anh càng nói càng khiến cho Bạch Khả Châu cảm thấy ghê tởm muôn phần.
Trước khi rời khỏi phòng cô còn cố tình quăng cho anh ánh mắt chán ghét, sau đó tức tốc lái xe ra khỏi dinh thự Bạch gia.
Từng làn gió mát lạnh thổi tung mái tóc màu hạt dẻ bay trong không trung, cô cứ lái xe trong vô định, không biết nên đến đâu, đi về đâu.
Chạy nhiều vòng lớn quanh thành phố cuối cùng cô dừng bánh ngay trên con đường tuyến lộ C, gần biển Bicachafm, địa điểm bảy năm về trước cô và Âu Thiếu Thượng gặp nhau.
Nơi này tuy không có quá nhiều kỷ niệm giữa hai người nhưng nơi này lại là nơi đưa họ tới bên nhau.
Bạch Khả Châu bước ra ngoài, dựa hông vào cửa xe, lặng im lắng nghe âm thanh sóng biển ngoài khơi.
“Khả Châu.”
Thanh âm dịu ngọt của Âu Thiếu Thượng len lỏi vào tai.
Cô giật mình ngước mặt lên nhìn về phí trước.
Hắn đứng cách chỗ cô khoảng ba, bốn bước chân, sâu lắng ngắm nhìn cô mà không chịu nói bất cứ lời nào.
Là do hắn biết nếu bây giờ có nói thì cũng sẽ không giải quyết được gì hay hắn biết cô không muốn nghe hắn nói bất cứ lời nào.
Hiện tại, tim cô cảm thấy đau lắm, đau đến mức không thể chịu nổi thêm bất kỳ một cú đả kích nào nữa.
Bạch Khả Châu chạy tới phía trước ôm Âu Thiếu Thượng thật chặt, bật khóc nức nở.
Cô rất muốn nói cho hắn biết Hàn Nhất Vĩ đã đem Bạch Tước cha cô ra uy hiếp cô phải lấy hắn, chấp thuận cuộc hôn nhân gượng ép cô không hề mong cầu.
“Thiếu Thượng, em biết cha em có lỗi với anh nhưng anh làm ơn rút lại đơn có được không?”
Khuôn mặt kiều diễm đẫm lệ của Bạch Khả Châu hắn nhìn mà cũng thấy đau lòng theo.
Đơn đã được gửi, truyền thông cũng đã nắm bắt được tình hình, tất cả anh em của hắn đang vui mừng khôn xiết ở các bang và cả con đường rộng mở ở tương lai đang chào đón hai người họ bước tới.
Làm sao nói rút là có thể rút!!!