Nguyệt Mai ngồi xổm trên mặt đất lau chân bàn, chậm chầm dây dưa kéo dài thời gian.
Cô mua năm hộp thuốc lá Cáp Đức Môn để Uyển Phương đi dàn xếp, cuối cùng mới được ở lại Đại Thế Giới làm tạp vu, miễn phí ăn ở.Ban ngày nơi này đóng cửa không tiếp khách cũng là lúc tạp vụ khổ mệt nhất.Khắp mặt đất là vỏ hạt dưa đầu thuốc lá, xương gà bị nhai nát vo viên trong giấy….
Cái gì cũng có, mọi người lại đều làm đến vui vẻ, có khi không sợ bẩn còn dùng ngón tay đi gạy ra, có thể bất ngờ phát hiện tiền đồng hoặc tiền giấy, lại cao hứng như trúng vé số vậy.Tuy có thể nói đó là chuyện ngàn năm mới có một lần nhưng có may mắn là có thể gặp được, so với việc lau chân bàn còn có hi vọng hơn.Nguyệt Mai thờ ơ lạnh nhạt, lại nhìn về phía cửa sổ pha lê đang mở rộng, ánh mặt trời xuyên qua lớp lá ngô đồng rậm rạp tiến vào, chiếu trên mặt đất, giống như phím đàn dương cầm, một trắng một đen, có cơn gió thổi qua phiến lá như phím đàn tấu lên bản hòa âm của vận mệnh.Nguyệt Mai nhớ câu nói của Phùng Chi, cô làm sao không có dã tâm, hư vinh và hướng tới tự do chứ, huống chi cô tuổi trẻ và mĩ như thế lệ.Lấy tấm danh thiếp từ tay áo ra giơ lên chỗ sáng, ngây người một lát, chợt nghe thấy âm thanh nói chuyện của nam và nữ, tiếng giày cao gót từ trên lầu bước xuống bậc thềm, thu lại danh thiếp quay đầu rình coi, người đàn ông mặc áo dài tơ lụa màu vàng nhạt, áo khoác ngoài vạt chéo màu xanh nhạt, giày da đen bóng, mày rậm mắt híp, mũi cao miệng rộng, nhưng thật ra bộ dạng cũng không tồi, người phụ nữ kia Nguyệt Mai nhận ra là Tiểu Kim Bảo, tóc uốn lượn hình sóng giống như mây đen từ đỉnh đầu chảy tới bả vai, không trang điểm, trong miệng ngậm một điều thuốc lá thon dài dành cho phụ nữ, đầu thuốc là còn loang lổ màu son môi đỏ rực.
Cô ấy mặc bộ sườn xám xanh tím thêu hoa bách hợp, hai cánh tay trắng nõn lộ ra ngoài, ngoài phố không ai mặc như thế nhưng nhanh thôi, Tiểu Kim Bảo luôn là người đi đầu trào thời trang.Bất quá hai người bọn họ sắc mặt lại không dễ nhìn, Tiểu Kim Bảo tự kéo ra ghế dựa ngồi xuống, người đàn ông kia cũng ngồi bên cạnh cô vắt chéo hai chân, trầm mặc một lúc, hắn nhìn xung quanh hỏi: “Sao không thấy ai châm trà rót nước?”Hắn vừa nói xong thì nghe thấy có giọng nói thanh thúy vang lên: “Tới liền.” Nguyệt Mai cầm cái khay vuông sơn đen trong đó có hai chén trà Long Tĩnh mới pha hơi nóng bốc lên lượn lờ, đặt trong tầm tay của hai người bọn họ, lại lui ra sau vài bước chờ phân phó.Người đàn ông liếc cô một cái, bưng chén cúi đầu dùng trà, Tiểu Kim Bảo phun ra một vòng khói, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: “Mấy năm nay tôi kiếm cho ngài cũng đủ trả lại cho ngài lúc trước bồi dưỡng tôi rồi, từ đầu năm ngài đã âm thầm nâng Tiểu Phượng Tiên để thay thế tôi, lúc đó tôi còn không hiểu sao, tôi cũng là người tân tiến, chỉ nghe người mới cười đâu quản người xưa khóc, tôi lau khô nước mắt tự tìm đường ra, ông chủ Hoàng lại không vui sao?”Người đàn ông nhíu mày: “Cô đừng nghe người khác gièm pha châm ngòi, tôi cũng là suy nghĩ cho sức khỏe của cô, trường hợp không quan trọng gì mới người khác đảm đương, hễ là quan lớn phú thương tới, lần nào mà không phải do cô lên sân khấu, làm sao lại nói lời vô lương tâm thế.” Dừng một chút: “Cô cho rằng đi Tân Thế Giới thì tốt hơn sao, kinh nghiệm mấy năm nay cho hay những người hay đứng núi này trông núi nọ cuối cùng đều ngã rất thảm.”Tiểu Kim Bảo bĩu môi cười: “Ông chủ Hoàng nói dối tựa thần, cũng chẳng phân biệt ngài, nhưng tôi cũng có nỗi khổ riêng, bây giờ giá cả tăng cao, cái gì cũng đắt đỏ, nhưng ở đây tiền lên đài lại không tăng, tôi cũng phải mặc quần áo ăn cơm không phải sao, hôm nay ông chủ Hoàng nói một lời thống khoái đi, nếu ngài có thể ra cái giá mà Tân Thế Giới cho tôi, tôi sẽ lưu lại.
Nếu không thể, tôi đi cầu độc mộc của tôi, ngài đi cầu dương quan của ngài.”Sắc mặt người đàn ông phút chốc sầm xuống mới lạnh lùng nói: “Tiểu Kim Bảo cô cho rằng không có cô, Đại Thế Giới liền tiêu đời sao?” Hắn nghiêng đầu liếc ngang Nguyệt Mai: “Cô lại đây.”Nguyệt Mai ở phía sau đã dựng tai nghe lúc lâu rồi, biết người đàn ông này là ông chủ của Đại Thế Giới Hoàng Phượng Minh, nghe thấy ông ta gọi cô liền vội vàng bước đến gần: “Không biết ông chủ Hoàng có gì phân phó?”Hoàng Phượng Minh cẩn thận đánh giá cô từ đầu đến chân, lại từ chân lên đến đầu, âm thầm có chút kinh ngạc, hỏi: “Cô biết hát không?”Nguyệt Mai vội vàng đáp: “Biết, bởi vì thích nên vẫn luôn trộm nghe và học theo.”Cô quả thật không nói dối, mấy năm nay ở yên hoa quán trong ngõ hẻm đường Tứ Mã, không có việc gì liền đám kỹ nữ đánh đàn hát hò, thật đúng là không có gì là không biết.“Cô hát nghe xem nào!” Hoàng Phượng Minh nổi lên hứng thú, Tiểu Kim Bảo liếc mắt sang nhìn, cười như không cười.Nguyệt Mai thanh thanh giọng hát khúc [ Ngọc Đường Xuân ]: “Tô Tam rời khỏi huyện Hồng Động, chuyển tới thành phố lớn.
Chưa từng mở lời tâm tính thiện lương bi thảm, quân tử tới ui nghe ta nói….” (đầu hàng chả hiểu gì luôn)Hoàng Phượng Minh xua tay ngăn cô lại, Tiểu Kim Bảo phụt cười ra tiếng: “Cho rằng chúng tôi chưa từng nghe Ngọc Đường Xuân mà lừa gạt sao.”Khuôn mặt Nguyệt Mai quẫn bách đỏ bừng, cô khẽ cắn môi, lấy lại hơi muốn làm lại: “Tôi sẽ hát Dạ Lai Hương.”Cũng không hỏi Hoàng Phượng Minh muốn nghe hay không, tự hát lên.Hoàng Phượng Minh càng nghe càng giãn chân mày, trong mắt xuất hiện một tia sáng, nét mặt của Tiểu Kim Bảo như lạc trong sương khói lượn lờ, có chút mơ màng.“Tốt.” Hoàng Phượng Minh lại cười chặn cô lại, Nguyệt Mai càng thêm vội vã: “Không dễ nghe sao? Tôi còn biết hát “Ngày nào quân lại tới”!”“Không cần hát nữa.” Hoàng Phượng Minh trấn an cô: “Cô hát không tồi.” Lại hỏi: “Cô tên là gì?”Nguyệt Mai suy nghĩ một lúc, giảo hoạt nói: “Ta kêu Mai Lan trong “mai lan mai lan anh yêu em”.”Hoàng Phượng Minh nhất thời nghẹn họng, không khỏi vỗ tay cười to.Tiểu Kim Bảo liếc mắt nhin cô nhóc bừng bừng dã tâm, phảng phất thấy chính mình khi còn trẻ, đột nhiên có một luòng khí lạnh chạy khắp toàn thân, cô tàn nhẫn hút một hơi cuối cùng, ném mẩu thuốc lá vào gạt tàn pha lê.Hoàng Phượng Minh lơ đãng nói: “Thân thể của cô nên tự mình bảo trọng, thuốc hoa liễu kỵ nhất là dừng lại đó.”Tiểu Kim Bảo không để ý đến hắn, đứng thẳng dậy lả lướt bước đi.
.