Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai


Chu Hi Thánh một tay nắm tay nắm trên xe, một tay cầm quyển sách cúi đầu xem, bên cạnh hắn còn có hai người bạn, đang nói chuyện với nhau.Phùng Chi dự định lặng lẽ đi qua bên cạnh hắn, lúc đến gần, bỗng nhiên hắn nhường ra một khoảng trống đủ cho một người.Phùng Chi cũng không muốn phất thiện ý của hắn, huống hồ trong xe điện cũng rất đông người, giống như cá mòi đóng hộp vậy, một chân dẫm xuống không phải nền xe cứng nhắc mà là mềm mại, chân người khác.Thấy có người phụ nữ muốn chiếm chỗ, cô vội vàng chen vào, lại nghiêng đầu cười nói cảm ơn với Chu Hi Thánh, thấy cổ áo hắn đã bạc trắng, bề mặt vải đã bị xù lông do giặt quá nhiều lần.Chu Hi Thánh cũng không nói nhiều, đưa quyển sách trong tay cho cô, Phùng Chi ngạc nhiên nhận lấy, bìa ngoài màu đỏ mận, hình một tòa thành, hóa ra là tiểu thuyết tiếng nước ngoài, nghe hắn nhỏ giọng nói: “Có trợ giúp cho việc em học tiếng nước ngoài, mười ngày sau trả lại anh, anh mượn ở thư viện trường.”Phùng Chi muốn từ chối, lại thấy hai người bạn của hắn nhìn qua đây, có vẻ tò mò, nếu như lại đùn đẩy thì có chút khó coi, liền cảm ơn rồi thật cẩn thận bỏ vào trong bao.“Phim tối đó xem hay sao?” Cô suy nghĩ sau một lúc lâu mới hỏi ra câu, cũng không thể trách cô được, chủ đề chung của cô và hắn chỉ là một tấm vé xem phim.Chu Hi Thánh không để ý đến cô, nghiêng đầu nói chuyện gì đó với bạn học, giống như không nghe thấy.Xe điện ngừng lại, giống như cán phải một con chó, người lái xe đang tranh chấp, mơ hồ còn có tiếng khóc của phụ nữ.Phùng Chi nhìn ra ngoài cửa sổ xe, từng chiếc xe kéo trống không chạy qua, cuối cùng cũng có một vị tiểu thư ngồi lên một chiếc, mái che được kéo lên chắn ánh nắng, mặc bộ sườn xám ngắn tay san hô màu hồng phấn, hai chân khép lại bước lên xe, lộ ra nửa bàn chân đi đôi giày da trắng, cô ấy giơ tay xoa nhẹ thái dương, còn sờ sờ kẹp tóc hình hoa hải đường nạm vàng màu ngọc.Cô nhận ra là Nguyệt Mai.Nguyệt Mai xuống xe, lắc lư đi về phía Đại Thế Giới, người gác cửa vội vàng kéo cửa giúp cô, nịnh nọt tiếp đón: “Tiểu thư Mai Lan đã về!”Cô ngẩng cao đầu bước đi không thèm liếc hắn chút nào, mắt chó nhìn người thấp.Bước vào đại sảnh, sau giờ trưa, trên sân khấu là thế giới của Bình đàn gánh hát, một người ôm đàn ba dây, một người ôm tỳ bà, đang tự đàn tự hát, khách nghe phía dưới cũng không ít, phần lớn là lái buôn, kêu một ấm trà hoa cúc, một đĩa bánh, cũng không phải chú tâm nghe, ai ai cũng đều ghé năm chụp ba bàn chuyện làm ăn.Uyển Phương xách theo ấm đồng đi qua đi lại giữa các bàn, thêm nước thêm trà, hoa quả, Nguyệt Mai lấy một đĩa hạt dưa trong khay của hắn, đứng ở góc tường vừa cắn vừa nghe diễn, đang diễn bài “Thu Hải Đường”, một con hát gặp gỡ vợ bé của quan lớn, gian tình còn chưa bị phát hiện, con hát còn chưa bị hủy dung, còn chưa nghèo túng, hai người đang mặn nồng quyến luyến, giọng con hát là giọng Giang Tô mềm mại vô cùng.Nguyệt Mai ngẩn ngơ nghĩ, nếu thời gian quay ngược lại, cuộc đời có thể quay trờ lại không, con hát sẽ cùng cô vợ lẽ lại sống cuộc áo vải quần đay sao, cô nghĩ nếu cho cô lựa chọn nhất định cô sẽ không đồng ý, cuộc sống đau khổ như vậy cô chịu quá đủ rồi.Ném vỏ hạt dưa xuống đất xoay người lên lầu, lúc người làm đi ngang qua cô sẽ chào hỏi một tiếng tiểu thư Mai Lan, cô cũng không để ý tới, đi qua hành lang trải thảm đỏ thật dài, bước vào trong phòng.Phượng Tiên đang vui cười với hai cô ca sỹ khác, thấy cô vội thân thiết nói: “Ông chủ Hoàng tới tìm cô.” Một cô giúp việc trang điểm nhẹ nhàng ngồi trong góc phòng, mặt mày khôn khéo.“Có nói tìm tôi làm gì không?” Nguyệt Mai thất thần hỏi, ngồi trước bàn trang điểm, nhìn môi của chính mình, lớp son bị phai mất một chỗ, khó coi chết đi được.Kéo ngăn kéo ra, muốn bôi chút son Tangee hoặc là Max Factor, chợt nghe tiếng “Leng keng” thanh thúy giòn vang, giương mắt nhìn lại là một chuỗi chìa khóa màu cổ đồng đặt trước mặt cô, treo một nhúm lông chồn màu đen.





.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận