Đoá Sơn Chi E Ấp


Cô bước vào vườn hoa sơn chi nhỏ của ông nội, bước qua thềm đá đi theo vào đình viện, dọc đường đi mùi hoa thơm phả vào mặt cô, hòa lẫn với mùi mực thoang thoảng từ phòng sách.

Lối vào sân, ở trước mái vòm tối màu có trồng một luống hoa tường vi, giống như một người hâm mộ sắc đẹp muốn nói gì đó lại thôi.

Khi cô bước vào, mọi người đều đã ngồi vào bàn ăn, người lớn người nhỏ đều có mặt cả, cô không ngờ lại long trọng như vậy, bèn lần lượt chào hỏi từng người một.

Gia tộc lớn nhiều đời làm tư bản, quan hệ trong gia đình luôn rất phức tạp, chỉ trong một bữa cơm này cô không thể làm rõ được, đành không để ý đến, chỉ thỉnh thoảng lễ phép đối đáp vài câu.

Ông cụ về cơ bản là không để bầu không khí trầm xuống, cứ một lúc lại quay sang thổi râu trừng mắt với Phó Ngôn Thương, ba hồi lại như tắm mình trong gió xuân mà gắp đồ ăn cho cô.

Vừa nói, cô vừa nghiêng đầu nhìn sang, có thể nhìn ra ông nội thực sự rất thương anh.

Trước đó, ấn tượng của cô về anh giống như một trang giấy mỏng, phẳng lì, toàn là phỏng đoán, nhưng tới nơi mà anh lớn lên, nhìn thấy anh trong suốt cả bữa tối chỉ bình thản không một gợn sóng mà chọc cho ông cụ á khẩu không đáp được câu nào, trang giấy mỏng kia dường như đã dày hơn một chút.

Hoá ra anh cũng có lúc như thế này, cô nghĩ.




Ăn xong bữa tối đã là mười một giờ.

Nếu không phải cô ngáp liên tục năm cái, ông nội còn định dẫn cô đến phòng sách của Phó Ngôn Thương tham quan nữa.

Khi họ quay trở lại vịnh Chẩm Nguyệt, trời đã rất khuya.

Lộ Chi đi tắm trước, tổng kết lại biểu hiện của mình trong bữa tiệc gia đình, hẳn là vẫn rất tốt.

Biết mình có cái não cá vàng, cô bèn gấp không chờ nổi mà quấn khăn tắm đi ra ngoài trước, Phó Ngôn Thương đang ngồi xổm ở trước bàn đầu giường, giống như đang tìm kiếm gì đó.

Cô lên tiếng trước: “Đúng rồi, tôi phải nói với anh chuyện này trước…”

Giây tiếp theo, có thứ gì đó được rút ra, Phó Ngôn Thương quay người lại, tạm dừng một giây: “Em mua à?”

Cô tập trung nhìn, trên ngón tay anh đúng là một hộp bαo ©αo sυ màu xanh đậm, bên trên còn viết mấy câu ngượng ngùng cấm người dưới mười tám tuổi.

...!Không phải, tại sao anh lại lấy cái này ra?!

Cô xua tay, máu dồn lên não, cô đang định giải thích với anh chỉ là hiểu lần thì giây tiếp theo, người đàn ông lật mặt sau lại, nhìn hai lần rồi nhẹ nhàng nói: “Tuy mục đích ban đầu là tốt."

"Nhưng mà." Ngừng một chút, anh nói "Em có biết là em mua size S không?"

Những lời Lộ Chi định nói đã ra tới cổ họng rồi phải nghẹn lại.

Phải không? Loại đồ này còn có size à?

Đều do Lý Tư Di… Ngày đó đi dạo siêu thị, lúc đi ngang qua mấy cái tủ trưng bαo ©αo sυ muôn hình vạn trạng, Lý Tư Di khuyến khích cô thử vài cái thay cô ấy nhưng lại bị cô kéo đi.

Kết quả lại bị cô ấy kéo trở về, nghiêm túc nói phải học cách bảo vệ bản thân có biết không? Thế là cô đành lấy đại hai hộp cho qua chuyện.

Lúc đó cô định nhân lúc Lý Tư Di không để ý rồi lấy nó ra, nhưng sau đó quên béng đi mất.

Đến khi về nhà mở túi xách ra mới phát hiện hai chiếc cái hộp cô lấy đại đang lặng lẽ nằm ở dưới đáy túi, cô bèn tiện tay ném vào ngăn kéo.


Sau đó hiển nhiên là lại quên mất chuyện này.

Không ngờ hôm nay nó lại được nhìn thấy ánh mặt trời.

Giờ phút này, hiện tại, trong tay người đàn ông.

Cô biết mua size S trong hoàn cảnh này là một sự xúc phạm tôn nghiêm của đàn ông.

Cô phải mau chóng thoát khỏi mối nguy hiểm này.

Vì thế Lộ Chi lập tức chối luôn mà không lựa lời: "Không phải, cái này không phải mua cho anh."

"..."

Có vẻ cũng không ổn, cô đành chọn nói ra sự thật: “Là như thế này, tôi có một người bạn…”

Phó Ngôn Thương hơi nhướng mày, nghiêm chỉnh nhìn cô.

Sao nghe có vẻ giống bịa đặt vậy nhỉ, nhưng chắc là anh nghe không hiểu đâu, Lộ Chi nói: “Cô ấy, người bạn đó cứ một hai nhất quyết bắt tôi phải mua, tôi vì muốn qua chuyện nên đành lấy đại hai hộp, vốn dĩ là muốn lén bỏ ra, cuối cùng lại quên mất.”

Anh không nói gì, chỉ đứng dậy, vạt áo sơ mi tự nhiên xõa xuống, rũ xuống vải quần tây.

Lộ Chi vội vàng cúi đầu xuống, nhìn biểu cảm của anh: “Anh có tin không?”


Phó Ngôn Thương: “Em muốn tôi tin hay không?”

…?

Lộ Chi nói rõ: “Đây là sự thật, anh nên tin đi.”

"Được, vậy cứ xem như tôi tin đi." Anh trả lời lưu loát rồi ném đồ vào thùng rác: “Nếu cần tôi sẽ tự mua, không cần em phải lo."

Tôi thực sự không quan tâm cũng không có lo mà…

Cô đang định nói tiếp thì nghe thấy anh mặt không đổi sắc chuyển chủ đề: "Em muốn nói chuyện gì? Soạn tin nhắn rồi gửi cho tôi, tôi sẽ chuyển cho thư ký làm giúp em."

Sự chú ý của cô lập tức chuyển hướng, hai mắt sáng lên: “Có thể làm được trăm phần trăm luôn sao?”

“Chắc vậy.” Anh liếc nhìn cô, cởi cúc chuẩn bị đi tắm, làm bộ làm tịch mà tự hỏi một câu: “Ít nhất là tôi sẽ không mua thành size S.”

Lộ Chi: ???


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận