Khi Ấn Huyên cùng Ấn Vân Mặc trồi lên mặt nước, Tập Duật Quân đang thu chân thân cùng hồng kiều pháp bảo, mũi chân điểm trên mặt sông cuồn cuộn sóng dữ. Nhìn thấy hai người an toàn trở về, hắn lộ sắc mặt vui mừng nói: “Thật may là các ngươi bình yên vô sự! Ta cùng với Thanh giao kia đương đánh nhau đến bất phân thắng bại, chẳng biết tại sao hắn bỗng nhiên nổi giận mà đi, lập tức nhảy xuống thuỷ phủ, ta không kịp chặn lại, liền lo lắng các ngươi bị giáp mặt hắn lại đánh nhau.”
Ấn Vân Mặc thở hổn hển nói: “Chớ nói nhiều lời! Trước hãy đem hai ta lên bờ, thu giao nhân tinh nguyên lại rồi hãy nói.”
Tập Duật Quân cuộn tay áo một cái, cuốn hai người lên bờ, cách không mà hút đi giao nhân tinh nguyên trong cơ thể hai người. Ấn Huyên cùng Ấn Vân Mặc khoảng khắc lại biến trở về thân người, chính là giáp khố rách rưới không biến trở lại, hai chân trần mà hứng gió sông.
“Tri kỷ một chút a, Bạch Long thần quân!” Ấn Vân Mặc bất mãn nói.
Tập Duật Quân xấu hổ mà nghe tố tội, dùng pháp lực phất qua y bào hai người, rốt cục khôi phục như lúc ban đầu.
“Các ngươi đắc thủ sao? Có đem về được không?” Hắn vội vàng hỏi.
“Đắc thủ.” Ấn Huyên từ trong lòng lấy ra ích thế túi đưa cho hắn, “Thanh giao kia quay lại thủy phủ, thiếu chút nữa là đụng phải. May mắn có mộc khôi lỗi hóa thành hình người dẫn dắt rời đi lực chú ý của hắn, chúng ta mới thừa dịp đào tẩu.”
Tập Duật Quân không thể chờ được mà tiếp nhận ích thế túi. Mở ra vừa thấy, thật đúng là phong thần kim điệp không thể nghi ngờ, lông mày liền giãn ra vui mừng, hướng hai người khom mình hành lễ: “Tiểu thần thay dân chúng nhất phương cảm tạ ân đức của Nhân quân cùng Hoàng thúc!”
“Kế tiếp, thần quân tính toán làm thế nào đối phó Thanh giao tu hú chiếm tổ kia?” Ấn Vân Mặc hỏi.
Tập Duật Quân nói: “Để ta mở thần đàn, lập thần từ, hiển thần uy ở Long vương miếu trong Vận Trạch trấn. Trước hãy chiêu cáo thiên địa dân chúng, chính thức trở thành Đồng Ngô giang thần. Đến lúc đó mượn nguyện lực của chúng sinh cùng với tự thân, tu vi cảnh giới lập tức lên cao, liền có thể triệt để tru diệt tà giao!”
Ấn Huyên đạm cười “Phong thần đại điển như thế, thật là việc trọng đại ích quốc lợi dân, trẫm có thể nào lại không tham dự. Sẵn dịp đi tế thiên phong thiện, lấy thánh chỉ chiêu cáo thiên hạ, phong ngươi làm ‘Đức Nhân thánh vương thần quân’. Ý ngươi thế nào?”
Tập Duật Quân mừng rỡ, chắp tay nói: “Nếu có thể được Nhân hoàng gia phong, bài vị của ta càng thêm củng cố, hương khói cũng thịnh vượng ngàn năm không thôi!”
Song phương thương lượng ngày giờ phong thần. Tuyển định vào mười ngày sau là ngày hoàng đạo, từng người phân công nhau đi chuẩn bị công việc liên quan.
Bốn ngày sau, Tùy giá đại quân hậu đội vòng qua Đồng Ngô sơn cũng đã đến Vận Trạch trấn. Có câu là nhiều người lực đại, quả nhiên trong vòng năm ngày, ở con dốc trước Long vương miếu, lấy đất ngũ sắc cùng điều thạch tạo thành một cái “Phong tự đàn”, cũng hạ lệnh cho quan phủ quảng phát hịch văn, chiêu cáo với dân chúng Vận trạch ngày đó đều đến thăm viếng xem lễ.
Ngày phong thần, thời tiết trời xanh không mây sáng sủa, cơ hồ toàn bộ dân chúng trong huyện đều buông bỏ công việc, lũ lượt kéo tới Long vương miếu nơi ngoại ô, khiến cho toàn bộ triền núi đất hoang xung quanh đều tràn đầy.
Ấn Huyên một thân long bào thêu rồng vàng, đầu đội kim quan cẩn mười hai viên ngọc, khí vũ hiên ngang, thanh thế to lớn mạnh mẽ. Dưới đủ loại quan lại quỳ nghênh, hàng ngàn hộ vệ vây quanh ngồi xa giá mà đến. Cùng ngồi trên xa giá, chính là đương triều Lục hoàng thúc thánh quyến nồng hậu như mặt trời ban trưa, thân mặc tử long bào, đầu đội cửu lưu miện, dung nhan dật lệ, tư chất phong lưu càng như thiên nhân hạ phàm. Dân chúng khắp nơi đều quay đầu quỳ lạy, khắp trong núi tiếng hô vạn tuế vang tận mây xanh.
Trời quang một tiếng sét đánh, một Chân long toàn thân như ngọc, râu bạc phất phơ từ trong mây mù giương nanh múa vuốt mà hạ xuống dưới, trên Phong tự đàn hóa thành một vị thần quân áo bạc tóc trắng, đạo cốt tiên phong, khiến cho đám bách tính nhìn xem trợn mắt há mồm, kích động vạn phần mà hô lớn “Chân long hạ phàm, thần quân vạn phúc”, lại liên tục dập đầu không ngừng.
Trong Long vương miếu, dưới sự hầu hạ của Yết thủ từ, Tập Duật Quân đầu tiên là dâng hương tế bái thiên địa, đọc tế văn. Sau đó đem một cái kim điệp toả hào quang bốn phía cầm trong bàn tay, chiêu cáo dân chúng nói: “Từ nay về sau, bổn tọa liền là thiên đình sắc phong Đồng Ngô giang thần, phàm là kẻ nào uống nước Đồng Ngô giang, phải vì ta tin tưởng, thành lập thần từ, bốn mùa kính bái, tất ý cầu đảo, tâm thành ắt linh, thiên thu muôn đời, tín ngưỡng vĩnh thừa!”
Hàng ngàn hàng vạn dân chúng đồng thanh hô ứng: “Cẩn tuân thần dụ!”
Tập Duật Quân nét mặt toả sáng mà quay lại, hướng Ấn Huyên cúi đầu hành lễ: “Thỉnh Nhân hoàng gia phong!”
Ấn Huyên vẻ mặt nghiêm chỉnh mà đi lên đài cao nhất, mở ra một quyển trục bạch ngọc, thêu ngũ sắc tường long dùng để viết hịch văn cáo thiên, dồn khí đan điền nói: “Phụng thiên thừa vận hoàng đế, chiếu viết -”
Hắn đột nhiên tạm dừng, xoát một cái cuộn cáo thiên hịch văn lại, giữa lúc vạn dân nín thở kinh nghi, vận khí phát ra như tiếng sấm mùa xuân: “Tháng trước Đồng Ngô vỡ đê, nước ngập vạn dân, biến nhà cửa thành bưng biền, đầu sỏ gây tội -” hắn vươn một ngón tay chỉ Tập Duật Quân phía dưới, “chính là kẻ này, giả mạo chỉ dụ xưng thần ác long!”
“Cái gì?!”
“Rõ ràng là ngũ trảo Bạch Long, đúng thật là thuỵ thú, như thế nào liền thành ác long?”
“Nước sông vỡ đê, không phải là hành vi của Thanh giao sao? Còn muốn chúng ta lấy người tế sinh, đó mới là ác long a!”
“Hoàng Thượng chẳng lẽ là… Không không, chẳng lẽ là ta nghe lầm thánh dụ?”
Dân chúng nhất thời ồn ào, tiếng nói sôi nổi, hỗn loạn.
Ấn Huyên vung tay lên, ngàn Tử Y vệ quát một tiếng: “Yên lặng!”
Đương trường nhất thời tạp âm biến mất. Hoàng đế tiếp tục nói: “Đều nói nhìn người không thể nhìn tướng mạo, vì cái gì huyết mạch quyết định chính tà? Nếu khẩu phật tâm xà, mặt ngoài cứu khổ, kì thực giả kế, cho dù Chân long cũng là tai hoạ!”
Cùng lúc đó, Tập Duật Quân trên đài bỗng nhiên biến sắc, đang muốn phát tác, Yết thủ từ bộ dạng phục tùng liễm mắt đi theo phía sau hắn lại đột nhiên bộc phát ra cường đại uy áp, đồng thời trong tay áo bay ra một cái vòng màu xanh, đem hắn trói buộc tại tại chỗ, khó có thể nhúc nhích.
Tập Duật Quân trợn mắt nhìn: “Ngươi… ngươi là Ba Lăng!”
Kẻ giả trang thành Thủ từ cởi đạo bào, thay đổi khuôn mặt, lại là một nam tử thân hình cao lớn, tóc đen thanh y, ngũ quan tuấn khắc, thần sắc sắc bén, hướng hắn cười lạnh nói: “Thỉnh quân vào tròng!”
Nói xong, hắn hiện ra chân thân, hóa thành một Thanh long không sừng, bay lượn giữa không trung, cất tiếng như rồng ngâm: “Ta là ly long Ba Lăng, được thiên đình sắc phong hai trăm bảy mươi chín năm qua cai quản Đồng Ngô giang. Hàng năm thời kì nước lũ ta lấy pháp lực trấn áp, rải mây tạo mưa chưa từng sơ sót. Dân chúng các ngươi nhiều thế hệ chịu ân huệ của ta, vì sao lại bất kính công đức, đi tin lời đồn, dễ dàng bị người kích động, hủy thần miếu của ta, tổn hại hương khói của ta, thậm chí trợ Trụ vi ngược, lấy tà khử chính, tự hủy đi xã tắc?”
Dân chúng khiếp sợ, ngửa đầu nhìn Thanh long trên không trung dài đến hơn mười trượng, uy mãnh khiếp người mà lại không hung ác dữ tợn, nghị luận sôi nổi:
“Ly long? Không phải là ác giao sao?”
“Trên sách nói giao, ly đều không có sừng, nhìn không ra có cái gì phân biệt a?”
“Đích xác nghe tổ tiên nói qua, trước kia chúng ta ở đây cơ hồ không có lũ lụt gì. Lão nhân trong thôn nói là nhờ Thanh long trấn thủ, lúc ấy ta còn không tin…”
“Đừng nghe ác long này nói hươu nói vượn! Năm nay đê vỡ nói như thế nào? Bắt hiến tế người sống lại nói như thế nào? Hắn nếu là giang thần, như thế nào không thể dùng pháp lực hàn gắn chỗ đê vỡ? Còn có đất đá bị lấy đi, không phải là mang tu bổ Long vương miếu của hắn sao!”
Ấn Huyên lần thứ hai khiến dân chúng yên lặng, mở miệng nói: “Việc hiến tế, từ đầu tới đuôi giang thần đều không có hiện thân, cũng không hạ qua bất luận chỉ lệnh gì. Tất cả đều là do Yết thủ từ một tay xử lý, các ngươi không thấy là kỳ quái sao?”
Hắn phất tay gọi người đem Yết thủ từ đương bị trói gô đưa lên đài, đối người này nói: “Ngươi mau khai rõ là người nào, cùng đám bách tính nói rõ sự thật chân tướng, nếu có nửa câu dối trá, sẽ bị lăng trì, tru di cửu tộc!”
Yết thủ từ cơ hồ hồn phi phách tán, nước mắt chảy dài nói: “Ta thực xin lỗi hương thân phụ lão a! Ta đúng thật là người, không có giả trang!” Hắn vừa hô vừa hướng đám người mênh mông dưới đài dập đầu, “Ta nói thật… Lúc ấy trời đổ nhiều trận mưa to như vậy, ta cũng là nóng lòng ở Long vương miếu cầu nguyện. Bỗng nhiên Bạch Long thần quân đến, hắn nói là Thanh giao trong sông tức giận, muốn ta hiến lễ tam sinh. Sau lại nói Thanh giao không hài lòng tam sinh, muốn hiến nhân sinh. Cũng là hắn nói vị kia trong sông không phải là Chân long, mà là tà giao. Ta…ta thấy chỉ cần nghe hắn phân phó, trời liền sẽ ngừng mưa, liền tin tưởng hắn mới là Chân long. Cho nên từ đầu tới đuôi đều bị hắn nắm mũi dẫn đi nha!”
Ấn Huyên hừ lạnh nói: “Các ngươi biết vì sao nghe theo hắn phân phó, trời liền sẽ ngừng mưa? Bởi vì mưa dầm đầm đìa không dứt, chính là do hắn làm ra! Hắn thấy Đồng Ngô phong thuỷ tốt, muốn mưu đoạt vị trí giang thần, liền một tay đặt ra độc kế đổi trắng thay đen này!
Đầu tiên là mượn danh nghĩa qua đường bái phỏng, đột nhiên ra tay đánh lén. Thanh ly bị trọng thương, không thể không bế quan trị liệu. Hắn liền nhân cơ hội này gây sóng gió, xúi giục tín đồ phá hủy đê, giá họa cho Thanh ly. Từng bước một dụ dỗ các ngươi hoài nghi, vứt bỏ giang thần cung phụng nhiều năm, ngược lại tín ngưỡng hắn. Nếu nguyện lực hương khói của dân chúng hết thảy chuyển dời lên người hắn, Thanh ly liền sẽ bị cướp đoạt bài vị.
Bạch long muốn nhanh chóng, lại lợi dụng trẫm đi đánh cắp phong thần kim điệp của Thanh ly. May mắn trẫm cùng Lục hoàng thúc đúng lúc phát hiện, mới khiến âm mưu của hắn không thể thực hiện được! Hôm nay trẫm thiết hạ trận này, dẫn Bạch long vào tròng, chính là vì muốn để cho bách tính chính mắt nhìn thấy, chính tai nghe được, minh bạch chân tướng sự tình, chớ có lại vẽ đường cho hươu chạy, mơ mơ hồ hồ mà tin tà thần!”
“… Này có thật không? Nguyên lai trời hạ mưa to không ngừng, còn có hồng thủy không biết chết đuối bao nhiêu người, đều là do Bạch long giở trò quỷ?”
“Không nghe Hoàng Thượng nói sao, Bạch long còn lừa ngài đi trộm phong… cái gì kim điệp á? Tám phần chính cái vừa rồi Bạch long cầm trên tay kim quang lòe lòe kia! Hoàng Thượng miệng vàng lời ngọc, làm sao có thể có giả?”
“Yết tiểu trĩ! Ta còn là tam cữu của nương ngươi, ngươi hướng lão tử nói thật đi!”
Yết thủ từ khóc lớn nói: “Ta hiện nay nói đều là nói thật! Ta cũng là bị lừa bịp, cầu Hoàng Thượng tha ta khỏi chết, ta nguyện ý lập công chuộc tội!”
Ấn Huyên nói tiếp: “Thế gian mọi sự, sao có thể chỉ thấy mặt ngoài; là chính là tà, cũng không phải nhìn vào huyết mạch! Thanh ly tuy là địa long, lại một lòng làm việc thiện, chỉ là tính cách quái gở trầm mặc, làm việc khiêm nhượng, liền bị yêu quái giả lấy lòng mọi người gây hiểu lầm. Trái lại Bạch long, đỉnh đỉnh một bộ dáng Thiên long chung quanh rêu rao, ngược lại được các ngươi tôn sùng là chân thần! Đại âm hi thanh, đại tượng vô hình (*)- thánh nhân răn dạy, chẳng lẽ các ngươi đều quên sao?”
[(*): câu trong Đạo Đức Kinh, ý nói âm thanh quá lớn thì không nghe được, hình dáng quá lớn thì không thấy được]
Dưới nghiêm từ của Thiên tử, đám bách tính rốt cục hoàn toàn tỉnh ngộ, sôi nổi quỳ xuống đất dập đầu, hổ thẹn không thôi.
“Ha ha ha! Một đám ngu dân! Phàm phu tục tử, chỗ nào biết cái gì là thiên đạo chân lý!” Tập Duật Quân cười cuồng dại, rốt cục tránh thoát Phược long hoàn (*), hiện ra Bạch long chân thân, đằng vân giá vũ mà lên, thẳng hướng Thanh ly trong không trung đánh tới.
“Bất quá chỉ là một đầu địa long thấp hèn, huyết mạch độc xà làm người ta khinh thường, cho dù vượt qua lôi kiếp thì thế nào chứ? Còn không phải không mọc được sừng, không thăng được thiên! Nếu không hy vọng phi thăng được lên tiên giới, hà tất vô duyên vô cớ chiếm lấy một mảnh viễn cổ Tổ long chôn xương nơi Vân Mộng trạch! Nói tử tế gọi ngươi không đi, nhất định phải khiến ta tiên lễ hậu binh! Cho dù ngươi âm thầm cùng Nhân quân cấu kết thì thế nào chứ, ta đã luyện hóa phong thần kim điệp, Đồng Ngô giang thần vị trí này, chứng thực ở trên đầu ta. Chỉ là vài cái phàm nhân, có thể phản thiên được sao!”
[(*): vòng trói rồng, giống cái của Na Tra í]
Hai Long tương đấu, trời cao nhất thời sấm sét vang dội, mây gió vần vũ. Khắp nơi bốn phía tràn ngập pháp lực như gió lốc gào thét, đám bách tính đều bị thất sắc cả kinh, bốn phía chạy trốn.
Một đám Tử Y vệ lập tức nhảy lên đài cao gió lạnh gào thét, hộ vệ thiên tử bình yên xuống dưới. Ấn Huyên bước nhanh đi đến bên người Ấn Vân Mặc, khoác bờ vai y, nói: “Ngươi không đi tìm chỗ tránh gió, còn đứng ở nơi này làm gì?”
Ấn Vân Mặc khoanh tay đứng nhìn, bày ra một bộ tư thái nhàn sự, ngửa đầu nhìn trời: “Ngươi nói xem, tiểu bạch thần quân nếu phát hiện ra thần điệp bị động tay động chân, có tức hộc máu hay không? Ta chờ nhìn mưa vàng rơi xuống nha.”
Ấn Huyên bất đắc dĩ mà lắc đầu: “Ngươi táy máy tìm vui, nhưng đừng khiến long vĩ quất đến.”
“Quất không đến đâu. Ngươi quên thúc thúc ngươi biết trước sao.”
“Cho nên tại thủy phủ đáy sông, ngươi đến tột cùng là khi nào phát hiện Bạch long gian trá, sự việc có kỳ quái? Hiện tại có thể nói chưa.”
Ấn Vân Mặc hướng hắn làm một cái biểu tình thần bí hề hề: “Rất đơn giản, ta xem chữ trên phong thần kim điệp nha. Rõ ràng là viết ‘Cao thiên thượng đế sắc phong Thanh ly Ba Lăng Đồng Ngô giang bài vị’. Tiểu bạch khi dễ phàm nhân không quen thiên thư, ta liền hảo hảo chỉnh sửa hắn một trận.”
“Thiên thư? Ngươi có thể xem hiểu?” Ấn Huyên liếc hắn một cái, “Lại lừa dối!”
Ấn Vân Mặc cười nói: “Ta là trích tiên bị biếm hạ phàm trần, tự nhiên xem là hiểu – lúc này tuyệt không lừa dối.”
“Thôi đi, lần trước con hồ yêu kia cũng nói trẫm cái gì ‘Kiếp trước là Bích Lạc trung tiên’. Các ngươi tỏ vẻ thần côn, có phải hay không cùng một lí do thoái thác?” Ấn Huyên không cho là đúng nói.
Ấn Vân Mặc chỉ cười không nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...