Đoạ Tiên

Đông Lai yên lặng đứng trước mặt y, tựa hồ muốn thẳng thắn, lại khó có thể mở miệng. Sau một lúc do dự, mới cắn răng nói: “Về sự tình của Ấn Huyên… Là ta gạt ngươi.”

“Gạt ta? Cùng Ấn Huyên có quan hệ gì?” Ấn Vân Mặc ngẩn ra, giương mắt nhìn sát vào hắn “Đông Lai, ngươi nói rõ ràng cho ta!”

“Chuyện này là từ lúc ngươi bị ta đâm một kiếm nói tiếp…”

“… là bị ngươi đâm một kiếm đi đời nhà ma nói tiếp.”

Đông Lai: “…”

Hắn chưa bao giờ quen cùng người này tranh cãi; vô luận là kiếp trước Lâm Ương, hay là kiếp này Ấn Vân Mặc. Lúc này liền bước lên một bước, duỗi ngón tay điểm vào ấn đường hồn phách, đem một cỗ thần thức đưa vào trong cơ thể Ấn Vân Mặc

———–

Đông Lai vươn ra một ngón tay, điểm lên mặt kính – chỉ là một chút ý thức phàm nhân còn sót lại, yếu như ngọn nến trước gió thổi một cái liền diệt – vậy mà lại diệt không được! Hắn sắc mặt phi biến, đầu ngón tay uy lực tăng gấp bội, tự thân thần hồn lại cảm thấy một loại đau đớn như bị xé rách! Nỗi đau đớn này, so với năm đó bị rút gân gãy xương, lột da róc vảy còn ghê gớm hơn gấp trăm lần!

“Cho dù ngươi là thác xá chuyển thế không rõ chân tướng, chẳng lẽ ngươi cũng tự lừa mình dối người?” Trong kính Ấn Huyên đồng dạng cười lạnh “Hay là nói, ngươi thật muốn xé nhỏ hồn phách bản thân, tựa như Tử Vi đại đế từng làm với Lâm Ương?”

Đông Lai như trúng trọng kích, đột nhiên lui về phía sau vài bước.

Hắn biết Lâm Ương bị sinh liệt hồn phách, dùng làm phong ấn Long uy bảo toàn chuyển thế thân của hắn, lại không biết việc ấy đau đớn đến như vậy!

Ấn Huyên trong kính trông Đông Lai, Đông Lai ngoài kính nhìn Ấn Huyên, đồng thời nhìn một kẻ vừa xa lạ lại vừa quen thuộc với chính mình.

“Hiện giờ ngươi là muốn triệt để xé nát ta hay là triệt để dung hợp ta? Khối thi thể phàm nhân này sắp tán rã, ngươi là cần hay là không cần?” Ấn Huyên hờ hững đạo, “Lựa chọn cho kỹ, Đông Lai!”

Đông Lai lâm vào trầm mặc một lúc lâu.

Cuối cùng, hắn mở miệng nói: “Phàm nhân nhục thân cũng như con kiến, cọng cỏ; bổn tọa không thèm để vào mắt. Nhưng mà ngươi – ngươi vốn là một phần của ta, tự nhiên phải trở về căn nguyên.”

Ấn Huyên nói: “Trở về căn nguyên? Ngươi nghĩ thật đơn giản, Đông Lai! Bất luận ý thức của ngươi và ta ai cường ai nhược, cho dù ngươi cắn nuốt ta, liền có thể khuây khoả đại cừu được báo, tiếp tục trở về làm Thần quân vô ưu vô lo như trước kia sao? Ngươi ở nhân gian trải qua cả đời này, cảm nhận được Lâm Ương từ kẻ vô tâm vô tình trở thành hữu tâm nhập tình, nếm được ngon ngọt của lưỡng tình tương duyệt, cơ hồ chiếm được vật kiếp trước khát cầu, chẳng lẽ cam tâm dừng tay như vậy?”

“… Thì sao chứ? Làm y động tâm, chung quy lại là một phàm phu tục tử, mà không phải là Đông Lai thần quân. Huống chi ta mới vừa hủy chuyển thế thân của y, từ nay về sau ân oán triệt tiêu, hai bên không nợ gì nhau.”

Ấn Huyên cao giọng cười to, trong ngữ điệu tràn đầy châm chọc: “Đường đường Vạn Long chi chủ, cũng có thời điểm lo được lo mất như thế! Ngươi cảm thấy nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, tự tôn mặt mũi của ngươi so với y quan trọng hơn, vậy thì liền buông tay đi! Bất quá là ta nhắc nhở ngươi Đông Lai, nếu ngươi nghĩ muốn tiêu mạt ta, liền chuẩn bị cho tốt bị ta phản phệ lại. Ta sẽ không buông tha bất luận cơ hội nào để cùng y gặp lại. Chẳng sợ truy hồn trục phách thẳng xuống cửu tuyền, chẳng sợ lần thứ hai chuyển thế thành hoa điểu trùng ngư, cũng phải đem tiểu Lục thúc của ta truy trở về!”

Đông Lai ngơ ngẩn, sau một lúc lâu trầm giọng nói: “Tiểu Lục thúc của ngươi sao? Đó chính là Lâm Ương của ta! Hơn một trăm năm qua ta yêu y, hận y, vừa muốn nâng niu y như trân bảo, lại muốn đem y nuốt vào trong bụng! Vì thế ta cam chịu ở biển Hoàng Hải, Long thân hóa thành núi đá, ngủ say ba mươi năm, chỉ vì hoàn thành ước định cùng Tử Vi Đế quân – cho y một lần chuyển thế làm người, cơ hội lần nữa lĩnh ngộ cùng chuộc tội. Ngày nay Lâm Ương chí tâm nhập tình, là ta dùng hết lòng lo lắng đổi lấy, không tới phiên ngươi tranh giành!”

Ấn Huyên cũng trầm mặc, một lát sau nói: “Nếu cả hai bên đều không muốn buông tay, như vậy cũng có thể làm một cái ước định. Sau khi ý thức dung hợp, ngươi tức là ta, ta tức là ngươi, đồng thời có được Đông Lai cảnh giới cùng Ấn Huyên ký ức, phương diện tính tình cũng sẽ hỗn hợp lẫn nhau. Tiểu Lục thúc thông tuệ như vậy, một khi tiếp xúc liền sẽ nhìn ra manh mối. Chỉ sợ đến lúc đó y không tiếp nhận được, chi bằng trước hãy che dấu y, cho đến lúc thời cơ thích hợp, như thế nào?”

“Làm như vậy, đối với ngươi có chỗ tốt gì?” Đông Lai hỏi.

Ấn Huyên thần sắc bình tĩnh, mà thâm tình sâu sắc: “Ta không chỉ cùng y hiểu nhau, càng muốn cùng y tương thủ. Y mặc dù đoạ xuống nhân gian, chung quy cũng có một ngày sẽ trở về thượng giới, tiếp tục làm tiên quân sống đời trường sinh. Ta nếu không cùng ngươi dung hợp, làm thế nào bầu bạn cùng y sớm tối hàng triệu triệu năm? Ta nếu không nắm giữ Long thần uy lực, làm thế nào giúp y thu thập công đức, đúc lại tiên thân, làm thế nào bảo hộ y tam giới tung hoành, bình an trôi chảy? Chuyện đó so sánh với tướng mạo ta thay đổi, tính tình thay đổi, thậm chí gia tăng một ít ý thức mới, chỉ cần tâm này không đổi, thì có quan trọng gì?”

Ở một khắc này, Đông Lai rốt cục chân chính cảm thấy, Ấn Huyên chính là mình.

Đúng vậy, chỉ cần tâm này không đổi, những chuyện khác có gì quan trọng? Hắn không muốn nói ra khỏi miệng những băn khoăn cùng lo sợ nghi hoặc, bất quá là lo lắng Lâm Ương yêu chính là Ấn Huyên, mà đối với Đông Lai vẫn bài xích như trước. Như thế hắn liền dùng thời gian lâu dài, càng nhiều kiên nhẫn… thêm chút thủ đoạn linh hoạt, khiến Lâm Ương từ từ quen thuộc, tiếp nhận chính mình. Đợi cho đến lúc ngay Lâm Ương cũng không phân rõ Ấn Huyên cùng Đông Lai ngày đó đến tột cùng có phải là cùng một người hay không, hẳn là lúc đại công cáo thành!

Hai nguyên bản chính là một thể ý thức cùng dung, cần bao lâu? Bất quá chỉ trong một ý niệm. Tâm phòng ngự dỡ xuống, chỉ trong khoảnh khắc liền thành tựu.

——

Hồn phách Ấn Vân Mặc được Đông Lai truyền vào thần thức, chấn động đến mức lui về phía sau một bước. Y kinh ngạc nhìn đối phương: “Nguyên lai từ trước lúc ta nhập địa phủ… Như vậy ta ở tầng thứ năm oán tương hội gặp ngươi, rồi sau đó lại thấy tận mắt ngươi đổi thành Ấn Huyên, tất cả đều là… gặp dịp thì chơi?”

Đông Lai vội giải thích: “Ta chỉ là không biết nên đối mặt ngươi như thế nào, nhất là ngươi luôn miệng nói ‘Không phải là hắn so với ngươi tốt hơn, mà là hắn so với ngươi vừa vặn‘, ta nhất thời nổi giận, dứt khoát cho ngươi toại nguyện, đem ‘Ấn Huyên’ đến cho ngươi.”

“Tầng thứ sáu ái biệt ly, ta tưởng hóa thành La Sát chính là Ấn Huyên, nguyên lai lại là ngươi Đông Lai?”

“Một tầng đó ta vẫn không che dấu chính mình. Ngươi trong lòng có ai, liền nhìn ra tướng mạo người đó. Từ đầu đến cuối, trong mắt ngươi chỉ có Ấn Huyên, điều này làm cho ta rất là… Ta không cam lòng ngươi yêu chỉ một phần của ta, ta muốn ngươi tiếp thu toàn bộ con người ta.”

“Cho nên tầng thứ bảy cầu bất đắc, ngươi lợi dụng quy tắc lực cùng tháp giới sáng tạo ra kiếp trước ở Tiên giới, bức ta đứng ở lập trường của ngươi, lĩnh hội tâm cảnh của ngươi, lý giải cảm xúc của ngươi, đem thời gian trăm năm quá khứ mà trải nghiệm lại một lần?”

“Ngươi không phải đã nói ‘giữa ngươi và ta suốt một trăm ba mươi năm quen biết, chưa bao giờ hiểu nhau, thì như thế nào tương luyến‘? Vì thế ta đã nghĩ thử lại một lần nữa, nếu ta và ngươi có thể bắt đầu lại một lần nữa, từ một góc độ khác lần nữa nhìn kỹ đối phương, có khả năng nảy ra tương ái hay không…” Đông Lai sắc mặt ổn tĩnh, trong ánh mắt lại lộ ra một tia thấp thỏm hiếm thấy “Không có nói cho ngươi biết ý thức sớm đã dung hoà, là cả ta cùng Ấn Huyên cùng quyết định, nhưng mà nói như thế nào đi nữa, đó cũng là một loại lừa gạt. Ngươi muốn đánh muốn mắng, cứ việc ra tay, ta tuyệt không hoàn thủ.”

Ấn Vân Mặc suy nghĩ trong đầu loạn thành một đoàn, liên tục xua tay: “Đừng nói! Đừng nói! Một chữ cũng đừng nói nữa! Ta đau đầu, để ta yên lặng một chút…”

Y ôm con thỏ hốt hoảng nhìn chung quanh, xoay lưng lại Đông Lai, không mục đích mà đi bừa về phía trước.

Đông Lai đứng tại chỗ không dám động, thấy y càng lúc càng xa, lại nhịn không được đuổi theo, giữ cự ly cách vài chục trượng yên lặng mà lẽo đẽo phía sau.

Hai người không nói một tiếng, trèo non lội suối, cơ hồ đi hết hoang địa, mãi đến khi nhìn thấy thạch vòm như cái cổng thiên nhiên nơi vào của bí cảnh. Ấn Vân Mặc bỗng nhiên dừng bước, thấp giọng nói: “Ngươi đã từng hỏi, hồn phách ta vốn nên là Lâm Ương, lại thủy chung bảo trì bộ dáng Ấn Vân Mặc, là đang tận lực trốn tránh cái gì?”

Đông Lai bước nhanh đi đến bên cạnh y “Ngươi không cần phải trả lời, coi như ta không có hỏi.”

“Ta không trả lời, sự thật liền không tồn tại sao? Ngươi muốn biết, ta sẽ nói cho ngươi biết … bởi vì ta đối với việc Lâm Ương từng tác oai tác quái mà cảm thấy hổ thẹn. Nếu không phải lần nữa trải qua thời gian trăm năm này, ta cho dù trong lòng biết, trong lòng thừa nhận, nhưng lại không có dũng khí nói ra khỏi miệng.” Ấn Vân Mặc quay đầu nhìn Đông Lai, ánh mắt nghiêm trang mà lại hơi hơi chớp động, giống như sóng gợn lăn tăn trong hồ, nhộn nhạo làm người ta say mê “Ngươi còn từng hỏi, ta cùng với Long thần Đông Lai kết giao trăm năm, có từng động tâm?”

Đông Lai nín thở chăm chú nhìn y.

“Ở tiên giới tiền thế trăm năm trước, không có!”

Đông Lai mặt trầm như nước, khóe miệng hơi giật một cái.

“Mà ở nơi đây trăm năm… Đúng vậy, ta một mặt nhớ tới Huyên nhi một mặt lại vì Đông Lai động tâm, lại vì thường mơ hồ giới tuyến giữa Huyên nhi cùng Đông Lai mà âm thầm buồn bực khó xử. Chính mình ẩn ẩn hoài nghi Ấn Huyên chính là Đông Lai, Đông Lai chính là Ấn Huyên mà sợ hãi không thôi. Lúc này, ta không cần phải tiếp tục lo sợ nữa…”

Đông Lai đáy mắt vụt xuất kinh hỉ khó có thể tin, vươn cánh tay ra, lại bởi vì nửa câu sau của y mà đình trệ giữa không trung…

“…Bất quá nghĩ là một chuyện, chứng thật lại là một chuyện khác. Mấy lời này của ngươi, đối với ta thực có chút choáng váng, ta cần thời gian điều chỉnh tâm trạng một chút.”

Bị biến đổi bất ngờ của y khiến mệt tâm, Đông Lai cường ngạnh mà vươn tay đem y ôm vào lòng. Cho dù đụng vào chỉ là hồn thể, vẫn có cảm giác mừng rỡ như điên không gì sánh kịp như cũ.

Ấn Vân Mặc ở trong ngực hắn, trong nháy mắt cảm giác trống trải cùng mê mang: “… Huyên nhi?”

“Tiểu Lục thúc.”

“Đông Lai?”

“Lâm Ương.”

Từng lời thốt ra đều được đáp lại, rốt cuộc khiến mê mang tiêu tán, từ trống trải mông lung rơi xuống thực địa. Ấn Vân Mặc sức cùng lực kiệt mà thở ra một hơi thật dài: “Vậy từ nay về sau, ta kêu ngươi Huyên nhi, hay là Đông Lai?”

“Tùy tâm tuỳ ý của ngươi.”

“… Lúc riêng tư vẫn là gọi Huyên nhi đi.”

Đông Lai biết, trải qua một đời “Ấn Vân Mặc” này đối với y ảnh hưởng cực lớn, bởi vậy đối với “Ấn Huyên” tình cảm sâu đậm vô cùng, mà đối với “Đông Lai” vẫn là một tình mới sinh, giống như mầm cây còn nhỏ, cần cẩn thận che chở, chờ đợi nó theo thời gian từ từ lớn lên. Tuy rằng hy vọng y tiếp thu toàn bộ con người mình chứ không phải chỉ là một nửa ý thức, nhưng so với hai ba trăm năm hắn chờ đợi trong hiện thực cùng ảo cảnh, liền không để ý nữa, cứ cho y chút thời gian thích ứng. Dù sao bọn họ có ngàn vạn năm thọ mệnh, còn nhiều thời gian.

Con thỏ Ấn Vân Mặc ôm trong ngực hồ bị ép đến khó chịu, “Tức…” một tiếng kháng nghị. Y lập tức tránh khỏi cái ôm của Đông Lai, an ủi mà sờ sờ miệng vết thương đã khép lại trên tai thỏ “Vì sao chúng ta vẫn chưa phá giải bản tầng quy tắc, lên tới tầng thứ tám?”

Đông Lai không nỡ nhưng đành thu hồi cánh tay, đáp: “Theo lý thuyết, chúng ta hẳn là đã thoát ly bản tầng. Hoặc có lẽ là bởi vì chúng ta sử dụng lực lượng không được quy tắc cho phép, mạnh mẽ phá huỷ Ma thần khốn long trận, xoay chuyển thế cục phát triển gây nên.”

“Nói cách khác, quy tắc nhất định phải ta phải khoác long thân của ngươi chịu kiếm đâm, trừ phi trước đó ta có thể tiếp thu ngươi?” Ấn Vân Mặc thở dài, “So với việc không minh bạch bị vây khốn ở đây, không bằng nhịn đau bị đâm vài cái.”

“Ta không nỡ.”

“Không nỡ để long thân của ngươi lại bị đâm lần thứ hai? Kỳ thật đây cũng chỉ là tháp giới lợi dụng quang ảnh huyễn chiếu ra, chân thân của ngươi còn ở bờ biển Hoàng Hải kia mà.”

“Ta không nỡ để ngươi đau.” Đông Lai nhẹ nhàng vuốt ve gò má y “chuyện đó thật đau.”

Mặt Ấn Vân Mặc bỗng nhiên liền nóng lên. Y vội ho một tiếng, nói: “Thực xin lỗi.”

Đông Lai nói: “Ngươi lại để ta ôm một lát, ta liền triệt để tha thứ cho ngươi.”

Ấn Vân Mặc cố nén nhiệt ý trên mặt, cười ngượng nói: “Huyên nhi lúc trước mặc dù thường có thời điểm cầu hoan, lại không giống mặt dày mày dạn như hiện giờ. Ngay cả Đông Lai trước đây lại càng nghiêm trang chững chạc, ngay một câu phi lễ cũng không nói. Ngươi thế này đến tột cùng là dung hợp ai nha.”

“Ta trước đây liên tiếp cầu hoan, ngươi nào có đáp ứng? Từ đầu tới đuôi cũng chỉ thân thân một chút, nhịn đến mức nghẹn ta a.” Đối phương nói tiếp không tha.

Ấn Vân Mặc cười hướng lên bả vai hắn đánh một chút, “Trước tiên tìm cách đi ra ngoài rồi hãy nghĩ đến mấy chuyện này đi!”

Lời nói thăm dò vẫn chưa bị người trong lòng cự tuyệt, Đông Lai vừa lòng mà mỉm cười “Chúng ta vừa đã phá giải bản tầng quy tắc, đi ra ngoài cũng không khó. Chỉ đơn giản là tốn thêm chút khí lực thoát vây. Ta lại lo lắng chính là, tiên thân khôi lỗi của ngươi bị hủy, hồn phách không có chỗ nào dung hợp. Cứ phiêu đãng thế này không tốt, sẽ hao tổn hồn lực.”

Ấn Vân Mặc cũng biết mình hiện giờ cùng hồn phách phàm nhân không khác gì, không thể so sánh với Long hồn của Đông Lai sức mạnh cường đại, có thể huyễn hóa ra nhục thân hư ảnh, y đích xác cần phải khẩn cấp tìm một cái nhục thân tạm thời. Vả lại thể xác này tốt nhất phải có chút pháp lực, có thể giúp y tự bảo vệ mình.

Y nghĩ tới nghĩ lui, tựa hồ phải cần cực phẩm linh khí, có thể để hồn phách lấy phương thức khí linh ký túc trong đó. Nhưng trong hồ lô Càn Khôn của y, những cực phẩm linh khí đều đã sử dụng trước đó đến gần hết, những cái khác thì phẩm trật lại không đủ. Duy chỉ còn độc nhất một kiện cực phẩm tiên khí, chính là Diêu Quang tiên. Mà tiên khí một khi thành tựu sẽ tự sinh thần thức, không chấp nhận hồn phách khác nắm giữ. Cho dù Diêu Quang tự nguyện nhượng y nắm giữ, y cũng không thể tiếp thu.

Nhất thời lại có chút vô kế khả thi.

Đông Lai nói: “Ta ngược lại có thể ở trong hồn phách tự thân lập ra một cái không gian, cho hồn phách ngươi ở tạm.”

Ấn Vân Mặc lập tức lắc đầu: “Rất hao tổn hồn lực, vạn nhất không cẩn thận hai hồn chạm nhau, lại là…” Nửa câu sau y chưa nói ra, chỉ là nửa bực nửa thẹn mà trừng mắt nhìn đối phương một cái. Chợt nhớ lại, trước khi vào tháp được tặng một vật, liền chuyển buồn làm vui nói: “Hậu Thổ châu! Hậu Thổ nương nương cho ta một viên Hậu Thổ châu, trong đó ẩn tang sơn xuyên thổ nhưỡng lực, là tiên khí hiếm gặp có thể chứa đựng khí linh. Tuy nói là trung phẩm, không so được với Diêu Quang tiên, nhưng so với tiên thân khôi lỗi phẩm trật cao hơn nhiều. Ta có thể tạm cư trong đó, chỉ là không tùy tâm sở dục mà di động, còn phải dựa vào ngươi mang theo bên người.”

“Mang theo trên người không đủ an toàn” Đông Lai đề nghị “Không bằng để ta khảm ở ngực, hoặc là ngậm trong miệng?”

Ấn Vân Mặc thấy vẻ mặt hắn chính sắc, không giống đùa giỡn, lời nói lại khiến người ta nóng cả tai, lúc này cười mắng: “Như thế nào không nuốt vào trong bụng, mặc cho ai cũng không lấy được?!”

Đông Lai không chớp mắt mà chăm chú nhìn y: “Ý kiến hay!”

Ấn Vân Mặc thầm than: thoạt nhìn cái tính độc chiếm này, so với Huyên nhi lúc trước càng ngày càng nặng hơn nha!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui