Đọa Tiên - Nguyệt Lệnh Thượng Huyền

Chương 38

Edit: Yunchan

***

Ngay giây phút nhắm mắt lại, trong đầu Liễu Ký Minh hiện lên vô số thứ.

Hàng loạt hình ảnh vụt qua chớp nhoáng, cuối cùng dừng lại trong trận tỷ thí tông môn, trên lôi đài, là hình ảnh Tạ Cẩn Du mỉm cười với hắn.

Gió xuân phớt qua đôi gò má, ý cười thoáng hiện lên nét mặt, như mặt nước nổi lên từng gợn sóng rung động. Dây cột tóc màu xanh sau đầu thổi qua khoan thai, rồi lại bị cơn gió thổi thốc lên, lướt qua đầu ngón tay.

Hắn muốn xoa lên tóc nàng, nhưng không biết vì sao luôn luôn thu tay lại.

Bây giờ vẫn sớm... còn rất nhiều thời gian... cần gì, phải vội vã.

Trước khi bế quan, hắn gọi nàng: "Tạ Cẩn Du."

Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt trong veo, lấp đầy trong ánh mắt là hình ảnh phản chiếu của hắn, cả trái tim đều được lấp đầy.

Tại sao không nói sớm hơn một chút?

Trước khi bế quan không thể kéo tay nàng lại... thậm chí sau khi bế quan cũng không thể nào nắm giữ được nàng.

Tại sao không thể xuất quan ngay khi tâm tư bất an? Tại sao không thể đến gặp Hạ Lăng ngay khi mới xuất quan... tại sao... tại sao hắn... không thể sớm một chút? Dù chỉ một ngày?

Liễu Ký Minh chưa từng bước qua Đọa Tiên đài, thậm chí trong suốt một trăm năm từ khi hắn ra đời cũng chưa từng có ai bước lên Đọa Tiên đài.

Thế nên, khi Tạ Cẩn Du quỳ trên đất, ngẩng gương mặt nhòe lệ lên nói với hắn rằng: "Sư thúc... khi đó, ta đau lắm..."

Trong nháy mắt đó, một sợi dây trong đầu hắn đứt phựt.

Khi đánh Thu Mi, hắn cũng rất muốn đánh vào bản thân mình, từng nhát từng nhát, Liễu Ký Minh hận không thể xé nát mình ra, băm vằm cái bản thân đến trễ trong quá khứ kia.

Tại sao, người chịu đau đớn, không phải là hắn...

"Liễu Ký Minh... ha ha... ngươi điên rồi..." Thu Mi cúi đầu cười, từng dòng máu tươi trào ra từ miệng cô ta, gần như không thể ngăn lại.

Liễu Ký Minh nhắm mắt, nắm lấy mệnh môn của cô ta, linh khí đưa vào càng lúc càng mạnh mẽ ác liệt, từng chút từng chút, khiến đan điền Thu Mi vỡ ra từng mảnh, hủy diệt triệt để.

"Ha ha... Liễu Ký Minh, ngươi cũng có ngày hôm nay... ngươi sắp... nhập ma..." Thu Mi như đã hóa điên, khóe mắt ứa ra máu nóng, nhuộm đỏ cả gương mặt, nom vô cùng dữ tợn đáng sợ: "Không biết nếu Tạ Cẩn Du biết ngươi nhập ma vì ả thì sẽ thế nào nhỉ... ả có thể điên cùng với ngươi luôn không, Liễu Ký Minh... Liễu Ký Minh..."

"Đáp án này, ngươi có thể nói cho ta biết không?"

Mi tâm Liễu Ký Minh khẽ động, tơ máu đỏ thẫm trên Thiên Thu trải rộng toàn bộ thân kiếm, thanh kiếm hiện tại đã sắc bén hơn trước đây, gai mắt hơn, cứ như đã bị ngâm trong máu tươi rất lâu, sặc mùi máu tanh và chết chóc.

Nhắm mắt lại có phải chỉ là bóng tối?

Thật ra không phải.

Liễu Ký Minh vừa nhắm mắt lại, trong đầu lại bất giác nghĩ tới, nếu như lúc đó trước khi bước vào động phủ Văn Ngọc phong hắn kéo Tạ Cẩn Du lại, nếu ngay lúc tâm thần bất định hắn lập tức xuất quan tới Triêu Dương phong, nếu như...

Thế thì, phải chăng giờ đây Tạ Cẩn Du vẫn sẽ thắt sợi dây cột tóc màu xanh, vẫn nhảy chân sáo bám theo sau lưng hắn, chỉ cần hắn ngoái đầu lại, thì có thể thấy nàng đang cười tỏa nắng với mình.

Lúc hạ sơn tìm kiếm Tạ Cẩn Du, hắn đã nghĩ tới hình ảnh đó vô số lần.

Chỉ cần nghĩ tới, mắt mày sẽ dần giãn ra, ngay cả khóe miệng cũng có thể cong lên trong vô thức.

"Ngươi lải nhải nhiều quá..." Liễu Ký Minh bỗng mở choàng mắt ra, khóe mắt đã bị màu đỏ tươi giăng đầy. Đồng tử hắn đen láy, khi nhìn sâu vào đó mới phát hiện bên trong là trống rỗng vô tận, chẳng gì có thể lấp đầy, hắn cứ đứng lặng ở đó, bất tri bất giác tạo thành một cơn lốc khổng lồ, cuốn phăng tất cả mọi thứ dám mon men đến gần.

Thu Mi hoàn toàn không ngờ hắn sẽ lên tiếng lúc này, cô ta bàng hoàng ngẩng đầu lên, ngũ quan nhăn nhúm, đã chẳng nhìn ra nổi dung nhan nghiêng nước nghiêng thành trước đây nữa, đừng nói là Mary Sue vạn người mê trong quá khứ, mà để giữ lại hình người cô ta cũng phải vắt kiệt sức.

"Ta không muốn nghe ngươi lên tiếng." Liễu Ký Minh hờ hững phất tay áo, một giây sau, màn sương trắng lững lơ như cảm giác được điều gì, lập tức bao vây lấy Thu Mi.

Từng dải sương trắng luồn vào trong miệng mũi và tai mắt cô ta, chặn lại tất cả tầm nhìn và giọng nói. Đồng tử của cô ta bị sương trắng ăn mòn, nhãn cầu từ từ thối rữa, máu loãng chảy ra từ hốc mắt đục ruỗng từng tấc da mà nó đi qua. Cô ta chẳng phát ra được chút âm thanh nào, không tài nào gào thét, không tài nào khích bác chế giễu Liễu Ký Minh, thậm chí cả khóc cũng không thể.

Lặng lẽ hóa thành tro tàn ở nơi này.

Liễu Ký Minh ngẩng đầu, bước qua màn sương, đẩy nhanh tốc độ bước tới trước mặt Tạ Cẩn Du.

Tạ Cẩn Du đã đau tới mức tâm trí mơ hồ, hệ thống đang không ngừng tước bỏ từng dòng ý thức còn sót lại, nghiền nát từng đoạn ký ức của cô.

Sâu trong thần thức, có một khoảnh khắc, cô nhìn thấy Lưu Chiếu Quân trong bộ huyền y như sắt toát lên vẻ ma mị, đứng trước mặt một người. Cổ áo cô phanh rộng, lộ ra chiếc xương quai xanh duyên dáng, phong tình quyến rũ, cô ngước mắt nhìn người nọ, đuôi mày khóe mắt đượm màu trào phúng.

Người nọ đứng lặng lẽ trước mặt cô, đeo một chiếc mặt nạ xấu xí, im lặng không nói một lời, chiếc mặt nạ che khuất tất cả vị trí trên mặt hắn, chỉ lộ ra đôi mắt như hồ sâu, xao động gợn sóng nhu tình.

Lưu Chiếu Quân nhìn một hồi rồi nhếch mép, chậm rãi ngẩng đầu lên sờ vào mặt nạ của hắn.

Đầu tiên cô thong thả nhấc một góc lên, dí sát mặt lại nhìn hắn, tay áo dài quết đất, ống tay áo rộng trượt xuống, lộ ra cổ tay và cẳng tay trắng trẻo mảnh khảnh.

Người trước mặt vẫn không nhúc nhích, để mặc hành động của cô. Tiếp đó, Lưu Chiếu Quân mạnh dạn đẩy mặt nạ lên, dưới mặt nạ lộ ra một gương mặt như điêu khắc, khi ngước mắt lên, trời đất lu mờ.

"Cẩn Du..."

Tiếng gọi văng vẳng bên tai bỗng dưng hợp lại với giọng nói trong trí nhớ, giúp Tạ Cẩn Du bắt lại được một tia ý thức.

Cô mở mắt, trong tầm mắt phủ giăng sương mù mông lung. Tạ Cẩn Du chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng chập chờn đứng trước mặt mình, người nọ đang ôm chặt cô trong lòng, trong hơi thở của cô lấp đầy khí tức của người nọ.

"Sư thúc..."

Tạ Cẩn Du thầm nhủ, cô không thể thua, ít nhất là vào lúc này, cô tuyệt đối, không thể ngã xuống.

"Đưa ta đi tìm thiên thủy."

Trong sách Lạc Vân Kỳ từng viết rằng, tẩy tủy bên trong thiên thủy của Khe nứt của trời, có thể giúp người ta thoát thai hoán cốt, trùng tu kinh mạch, chính vì vậy mà Lạc Vân Kỳ mới một mực muốn bước vào đây. Nếu đã có cách thì bất cứ giá nào cô cũng phải thử xem sao.

Nếu bảo chốn này là nơi khởi nguồn của thế giới này, thì cũng đồng nghĩa nó là nơi bắt đầu của mọi chuyện, bất kể là cô, Thu Mi, hay hệ thống mang cô tới đây, tất cả đều có quan hệ mật thiết với nơi này.

Cô phải tìm được thiên thủy, mượn sức mạnh của thiên thủy để tẩy tủy gân cốt, hủy diệt hệ thống.

Bất chấp kết quả ra sao, Tạ Cẩn Du cũng phải đánh cược một lần.

Mơ màng bị Liễu Ký Minh bế lên, hoàn toàn không có cách nào để tìm hiểu xem Liễu Ký Minh tìm được thiên thủy bằng cách nào, nói tóm lại, một khắc sau, Tạ Cẩn Du cảm giác mình được thả vào một đầm nước lạnh như băng.

Dòng nước lạnh xối từ trên đầu xuống, mãi tới khi cô thấy thoải mái khắp người, tới áp lực mà hệ thống gây ra cho cô cũng giảm bớt rất nhiều.

Rốt cuộc cô đã có thể mở mắt ra, thấy rõ tình hình hiện tại.

Liễu Ký Minh bế cô ngồi vào trong đầm nước, đồng thời ôm cô đặt trước ngực mình, khi thấy cô tỉnh lại thì ánh mắt khẽ dao động, cúi đầu nhìn cô.

Tạ Cẩn Du quan sát hắn cả buổi, rồi khó khăn mở miệng: "Sư thúc, chàng làm sao vậy?"

Giữa mi tâm của Liễu Ký Minh xuất hiện một hoa văn màu đỏ, nhìn từ xa giống hệt một thanh tiểu kiếm, ở chuôi kiếm điểm thêm ánh kim, hiện lên vẻ yêu dã và ma mị.

"Sư thúc, chàng làm sao vậy?"

Tạ Cẩn Du lấy lại chút tỉnh táo bèn hé mắt ra, trong mắt là vẻ hoang mang mơ màng.

Dòng nước lạnh buốt giội từ trán xuống khắp châu thân, nơi tầm mắt chạm tới vẫn là một vùng trắng xóa.

Cô ngồi bên trong đầm nước, nước bên trong cũng độc một màu trắng, song nó không phải màu trắng trong veo, mà là màu trắng ngà.

Liễu Ký Minh ngồi im lìm sau lưng cô, bao trọn lấy cô trong lòng.

Tạ Cẩn Du không thể nào ngồi thẳng người được, thành thử Liễu Ký Minh nghiễm nhiên trở thành cái đệm dựa lưng cho cô, ngâm vào trong đầm thiên thủy lạnh buốt này cùng cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui