Đoàn Du Lịch Vô Hạn


Bố mình đâu?
Vương Bành Phái ngơ ngác xuống đò.

Ủa không phải, không phải bố, là Úc Hoà Tuệ, Úc Hoà Tuệ đâu rồi?
Trong những giây cuối cùng, hắn ta tận mắt thấy tàn hồn của hồ ly sắp biến mất thì dùng hồ lô Tử Kim.

Úc Hòa Tuệ một lòng muốn sống vậy, cớ sao lại không nhận lời chứ?
Trừ khi có người đã nẫng tay trên hắn ta.
Vương Bành Phái nghiến răng kèn kẹt nhưng sắc mặt chẳng hề thay đổi, ánh mắt đầy nghi ngờ quét sang bọn Miêu Phương Phỉ, sau đó dừng lại trên người Bính Cửu.
Cả đám Miêu Phương Phỉ đều không có gì khác thường, nếu không an ủi Úc Hòa An thì cũng thấy may mắn vì vừa được tái sinh.

Đồng hành với nhau lâu như vậy, Vương Bành Phái đã hiểu sơ sơ tính cách đồng đội, chẳng ai che giấu tâm tư sâu đến thế đâu.

Trừ phi hắn ta không biết nhìn người, suốt ngày đánh nhạn lại bị nhạn mổ mù mắt.
(*) Câu này xuất phát từ Tây Du Ký trong phần “Ba lần mượn quạt ba tiêu”.

Tôn Ngộ Không thông minh, đánh chết rất nhiều yêu quái nhưng lại có ngày bị Ngưu Ma Vương lừa.

Câu nói thường để chỉ những người luôn thông minh nhưng có lúc lại phạm phải những sai lầm không nên mắc.
Quanh đi quẩn lại, khả năng lớn nhất hẳn là Bính Cửu giở trò.
Thật ra Vương Bành Phái không xét đến cái dây đen vàng kia.

Dù sao người nọ là chống lưng của Bính Cửu, nếu gã đúng là tay sai của người nọ, biết trước tin Úc Hòa Tuệ sắp xuất hiện thì chuẩn bị ít đạo cụ thu phục cũng là chuyện dễ hiểu.
Trước đó hắn ta quá bất cẩn, cứ nghĩ Bính Cửu đã bị đội Tuyết đích thân giết chết, linh hồn nát be bét, thật sự không ngờ Bính Cửu vẫn còn sống.

Khi Bính Cửu xuất hiện, hắn ta còn tưởng gã là tay sai của người nọ giả trang hòng đánh lừa tầm mắt.
Hiện tại xem ra không phải thế, ấy vậy mà Bính Cửu lại biết Úc Hòa Tuệ sẽ xuất hiện trong hành trình này, còn chu đáo chuẩn bị cả đạo cụ loại thu phục, từ đó có thể thấy được địa vị của gã.

Trong đám tay sai của người nọ chỉ có Bính Cửu là được hưởng đãi ngộ này.
Vậy nên gã chính là Bính Cửu thật.
Vương Bành Phái hận không thể tát mình hai bạt tay.

Hắn ta bắt đầu nghiêm túc, đôi mắt nhỏ híp thành cọng chỉ ánh lên vẻ sắc bén.
Đã như vậy thì càng không muốn buông, phải nghĩ cách kéo cả Bính Cửu lẫn Úc Hoà Tuệ về mới được.
“Qua sông rồi, chúng ta qua được rồi.”
Hứa Thần lẩm bẩm, trông về hướng thôn Thiết Bích.


Sương mù dày đặc trên khe Tang Hồn đã nhạt dần, cá piranha điên loạn cũng không thấy đâu nữa.

Chỉ loáng thoáng âm thanh rộn ràng của chiêng trống từ đằng xa, nhưng tiếng nhạc dường như bị kéo dài méo mó, nghe cực kì ghê rợn điếc tai như nhạc cụ từ cõi âm tấu lên khúc hát ma quái đoạt hồn người.
“Là thật, chúng ta đã sang sông rồi.”
Lâm Hi mừng như điên, suýt bật khóc.

Sau khi mọi người đến đây, quỷ nhi bò ra khỏi giỏ, ngồi trên mặt đất cười khúc khích.

Lúc này chúng không còn đen nhẻm xấu xí nữa, mà trắng trẻo đáng yêu giống như những đứa trẻ thực sự.
Tiếng ca dào dạt vui mừng không biết từ đâu đến, như thể hàng chục, hàng trăm người cùng hát vang.

Tiếng hát vui tươi êm tai, tràn đầy cảm xúc nhưng chỉ có giai điệu, không có ca từ.
Ca từ xuất hiện trong đầu mỗi du khách.
“Đừng ngại ly rượu này cạn, rượu rót một ly tắm ba ngày.”
Miêu Phương Phỉ lẩm bẩm ngâm nga, cô vốn xuất thân từ Miêu tộc, tiếng hát cất lên êm ái như chim sơn ca.
“Rót đầy tình rồi rót đầy ý, tiếng ca không say, lòng người say.”
Lời bài hát chỉ có bốn câu, lưu loát dễ đọc, có thể dễ dàng ngân nga theo giai điệu.

Khi cô hát, đám quỷ nhi vỗ tay cười vui, ngây thơ trong sáng.

Có năm quỷ nhi nên Miêu Phương Phỉ hát hết năm lần.

Sau khi câu hát cuối vừa dứt, trong tay Miêu Phương Phỉ bỗng nhiên xuất hiện một chén rượu làm bằng đất nung đựng đầy rượu làm say lòng người.
[Bạn nhận được rượu tắm ba ngày.]
Quả nhiên là vậy.
Miêu Phương Phỉ liếc mắt ra hiệu với đám Hầu Phi Hổ, mọi người không hề do dự, bắt đầu hát bài rượu tắm ba ngày.
“Anh Úc, hát đi.”
Vương Bành Phái hát theo, thấy Úc Hòa An còn chìm trong đau khổ thì nhỏ giọng an ủi: “Tuệ Tuệ đưa anh sang đây, tức là cũng muốn thấy anh sống tiếp.”
“Tuệ Tuệ, đúng, Tuệ Tuệ.”
Úc Hòa An như sực tỉnh giữa cơn buồn thương, hắn ta ôm chặt Polaroid trong lòng, đây là thứ duy nhất Úc Hòa Tuệ để lại cho hắn.
“Hát, tôi hát.”
Giọng Úc Hòa An khàn khàn, tiếng ca đau khổ pha chút buồn bã cho lần hát rượu tắm ba ngày này.

Đó đáng lẽ phải là một bữa tiệc rượu vui vẻ hạnh phúc, chứa đầy những lời chúc tốt đẹp đến từ cha mẹ người thân, mừng những đứa trẻ vừa chào đời.

Nhưng quỷ nhi đã chết từ lâu, chúng mãi mãi không thể lớn lên được.


Buổi tiệc rượu tắm ba ngày mang ý nghĩa bù đắp này vừa tốt đẹp vừa đau lòng, điều may mắn duy nhất là đám trẻ ấy rốt cuộc có thể thoát khỏi xiềng xích nguyền rủa của thôn Thiết Bích mà chuyển thế đầu thai.
Nhìn Úc Hòa An âu sầu mà Vương Bành Phái chột dạ.

Hắn ta do dự, cuối cùng vẫn không báo tin tàn hồn của Úc Hòa Tuệ chưa biến mất cho Úc Hòa An.

Khả năng bây giờ cậu ta đang ở trong tay Bính Cửu.

Tàn hồn kia rất yếu ớt, Vương Bành Phái không dám bảo đảm sẽ cướp về thành công mà không tổn hao một sợi tóc nào.

Nếu kết quả chẳng mấy êm đẹp thì mọi sự mong chờ của Úc Hòa An đều lãng phí, e còn bị đả kích kinh khủng hơn.
Thấy Úc Hòa An cúi gằm, hát không thành điệu, Vương Bành Phái nghĩ Úc Hòa An thật sự đau lòng tột độ rồi.

Hắn ta thầm thở dài, vỗ bả vai Úc Hòa An, nhỏ giọng ám chỉ:
“Anh Úc đừng quá đau buồn, đạo cụ thần kỳ trong hành trình nhiều như vậy, nói không chừng vẫn có ngày gặp lại.”
Cả người Úc Hòa An run rẩy kịch liệt, né tay Vương Bành Phái, giọng như hụt hơi: “Không, sẽ không gặp, sẽ không còn gặp nữa.”
Hầy, anh Úc đau lòng quá rồi!
Vương Bành Phái bưng rượu Tam Triều, khoé mắt liếc nhìn Bính Cửu, thấy gã đang thong dong đùa giỡn với đám quỷ nhi, ánh mắt như có như không quan sát gã.
Không thể giấu đạo cụ loại thu phục chứa sinh vật sống, hoặc linh hồn sống trong không gian trữ vật.

Vậy chắc chắn Bính Cửu mang nó bên người.
Gã sẽ cất đạo cụ thu phục Úc Hòa Tuệ ở đâu nhỉ?
Vương Bành Phái đang muốn quan sát thêm, nhưng tầm mắt của hắn ta lại bị ai đó ngăn trở.

Ngẩng đầu thấy là Úc Hòa An, cả người hắn ta bao phủ một bầu không khí tang thương, cầm chén rượu nói chuyện với Miêu Phương Phỉ.

Nghe được trước lúc chết, Úc Hòa Tuệ từng cầu xin Miêu Phương Phỉ bảo vệ Úc Hòa An, người đàn ông với ngoại hình trung niên càng nghẹn đắng hơn.
Vương Bành Phái đang thắc mắc sao Úc Hòa An đứng kỳ vậy, nhưng nghe hai người nói chuyện thì tim hắn ta chợt chua xót.

Vương Bành Phái không chịu được cảnh sinh ly tử biệt, đặc biệt là Úc Hoà Tuệ suýt đã trong tầm tay nhưng vì sự bất cẩn của mình mà bị người khác cướp mất, lòng Vương Bành Phái càng thêm áy náy.
Yên tâm đi, anh Úc.
Vương Bành Phái thầm thề.

Hắn ta nhất định mang cả Úc Hoà Tuệ và Bính Cửu về.
Bị Úc Hòa An chắn tầm mắt, giờ mà đổi chỗ quan sát thì lộ liễu quá nên Vương Bành Phái kiềm chế suy nghĩ, chờ đợi cơ hội khác.
“Đội trưởng Miêu, đội trưởng Miêu, thật sự… tôi thật sự không biết nên làm thế nào mới phải…”

Chặn ánh mắt của Vương Bành Phái, trái tim Úc Hòa An đập kinh hoàng, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp.

Cũng may đám người Miêu Phương Phỉ đều nghĩ Úc Hòa An nói năng lộn xộn là do quá đau lòng, nên hảo tâm an ủi hắn ta.

Cảm nhận được ánh mắt quan tâm lo lắng của đồng đội, Úc Hòa An cúi đầu, môi bị cắn sắp bật máu.

Người khác càng cho rằng hắn đau lòng quá độ, nhưng thật ra chỉ khi làm vậy Úc Hòa An mới có thể miễn cưỡng khống chế tâm tình kích động của mình.
Tuệ Tuệ còn sống!
Thì ra trên đời, lại có người tài giỏi như hướng dẫn viên Bính!
Lúc chứng kiến Úc Hòa Tuệ hóa thành cáo trắng rồi biến mất, Úc Hòa An suýt nữa thì phát điên, rất muốn mặc kệ hết thảy mà nhảy xuống nước.

Ngay cả khi giọng nói của Úc Hoà Tuệ vang lên trong đầu, Úc Hòa An còn tưởng mình đau lòng quá độ mà nảy sinh ảo giác.
Không phải ảo giác, là thật!
Úc Hòa An mơ màng nghe thấy giọng nói mỏi mệt nhưng vui sướng của Úc Hòa Tuệ.

Dăm ba câu ngắn gọn kể Bính Cửu đã cứu vớt tàn hồn cậu ta, nhưng để báo đáp cậu ta phải ở cạnh Bính Cửu một thời gian, dặn anh trai đừng lo lắng, cậu ta bị thương nặng cần được tĩnh dưỡng và sẽ liên lạc với hắn ta sau.

Nếu không phải còn chút lý trí, sợ rằng Úc Hòa An đã nhảy bổ lên người Bính Cửu rồi.
Lúc này cho dù Bính Cửu bảo Úc Hoà An đi chết, hắn ta cũng đồng ý!
Hắn ta không phải chưa từng nghi ngờ đây là âm mưu của Bính Cửu, vì không được gặp mặt mà chỉ nghe mỗi giọng nói mà thôi.

Chẳng qua Úc Hòa An thấy bản thân không có gì đáng để người ta lừa, chuyện Bính Cửu thu tàn hồn Úc Hòa Tuệ không kể ra thì cũng chẳng ai biết.

Nếu gã có ý xấu, sẽ không để Úc Hòa Tuệ nói mấy lời kia với hắn ta.

Bất kể ra sao, Úc Hòa An đã coi đó là cọng rơm cứu mạng của mình, hận không thể dâng luôn sinh mệnh cho hướng dẫn viên Bính.
Nhưng một câu nói của Bính Cửu đã làm hắn ta tỉnh táo.
“Úc Hòa An, không được để người khác biết chuyện tôi ra tay cứu Úc Hòa Tuệ.”
Bính Cửu nói với giọng sâu xa: “Anh hiểu không?”
Tôi hiểu!
Úc Hòa An hiểu chứ, em trai hắn ta đang trong tình huống đặc biệt.

Trước đây Úc Hòa An chưa lường tới nhưng bây giờ ngẫm kỹ, trong lòng cực kỳ lo lắng cho Úc Hòa Tuệ và Bính Cửu.

Dù sao Bính Cửu cũng là hướng dẫn viên chịu nhiều hạn chế, nếu bại lộ chắc chắn gã và Úc Hoà Tuệ không được yên thân.
Đúng, tuyệt đối không được để lộ chuyện này! Tuệ Tuệ khó khăn lắm mới có hy vọng sống lại, hắn ta quyết bảo mật tới cùng!
Cho nên lúc Vương Bành Phái nắm vai hắn, ám chỉ cái gì mà “đạo cụ thần kỳ trong hành trình nhiều như vậy, nói không chừng vẫn có ngày gặp lại”, Úc Hòa An có tật giật mình mà run bắn người, sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.
Chẳng lẽ Vương Bành Phái đánh hơi được gì rồi?!
Không không không, không có chuyện đó!
“Không, sẽ không gặp, sẽ không còn gặp nữa.”
Tuy Úc Hòa An nói rất nhanh nhưng hạt giống hoài nghi đã gieo, hắn ta quan sát Vương Bành Phái thì thấy hình như người này luôn trộm theo dõi hướng dẫn viên Bính.

Úc Hòa An giật thót, phản xạ có điều kiện mà chặn giữa Vương Bành Phái và Bính Cửu, cứ như phòng trộm phòng cướp vậy.

Xin lỗi anh Vương, Úc Hòa An thầm xin lỗi Vương Bành Phái.

Trên đường đi, Vương Bành Phái thực sự giúp đỡ hắn ta rất nhiều, Úc Hòa An là người thành thật, đã chịu ơn mà còn đề phòng người ta nên lòng dạ rất băn khoăn.

Nhưng Úc Hòa Tuệ quan trọng hơn tất cả, Úc Hòa An cầu trời khấn Phật đừng để tàn hồn em trai khó khăn lắm mới cứu về lại mất đi.

Hắn ta hận không thể hiến luôn mạng cho hướng dẫn viên Bính, tuyệt đối không để sinh ra lắm chuyện thêm phiền.
Úc Hòa An hành động rất tự nhiên.
Vệ Tuân âm thầm đánh giá, mặc dù không biết khi nói “Tôi hiểu” thì Úc Hòa An đã suy diễn ra cái gì, nhưng thấy hắn ta chủ động chặn tầm mắt của Vương Bành Phái thì Vệ Tuân khá vừa lòng.

Quả nhiên người nhút nhát thành thật cũng có thể trở nên thông minh, hơn nữa còn ít bị người ta nghi ngờ.
Nhìn Vương Bành Phái và Miêu Phương Phỉ mà xem, bọn họ chẳng hề đề phòng Úc Hòa An chút nào.
Vệ Tuân nói “Anh hiểu chứ?” với Úc Hòa An đơn giản chỉ là lập lờ nước đôi, ý còn lại mặc kệ cho hắn ta suy diễn.

Con người luôn tin vào thứ mình tự suy diễn ra mà.
Hai tay Vệ Tuân đút túi, tự nhiên đứng thẳng, tay trái thủ sẵn thẻ thân phận, tấm thẻ từ đâu xuất hiện có hình đầu cáo trắng lớn to bằng móng tay cái trông như chìa khoá mà rủ xuống.
[Bạn nhận được tàn hồn của hồ tiên (sắp sửa biến mất).]
[Tàn hồn của hồ tiên đã nhận bạn làm chủ, với tư cách chủ nhân, bạn sẽ nắm được mọi thông tin của nó.]
[Hồ tiên Thiên Môn.]
[Nick name: Chưa có.]
[Chủ nhân: Vệ Tuân.]
[Trạng thái: Sắp sửa biến mất (Đếm ngược tử vong 1 phút] [Đang tạm dừng].]
[Thực lực: Năm sao cấp Thiên (Một sao cấp cao).]
[Độ trung thành: 85.]
[Thành thạo các kỹ năng sau:
Giáng thần: Từng là hồ tiên được mọi người cung phụng, có thể nhập vào cơ thể người, xảy ra sự dị biến hình tượng nào đó và sở hữu một phần sức mạnh của hồ tiên (Ở trạng thái hiện tại, hiệu quả của kỹ năng này bị giảm một nửa).]
Hồ tiên bái nguyệt: Có thể hấp thu tinh hoa của ánh trăng, truyền lại cho chủ nhân và nhân đôi sức mạnh trong trận chiến đêm trăng (Ở trạng thái hiện tại, kỹ năng này bị vô hiệu hoá).]
Bản năng của hồ tộc: Có khả năng mê hoặc ý chí của tất cả các sinh vật có danh hiệu thấp hơn danh hiệu màu cam, khiến chúng không thể giữ được lý trí (Ở trạng thái hiện tại, kỹ năng này bị vô hiệu hoá).]
Hồ tiên thiên vị: Có thể triệu hoán linh hồn của hồ tộc để chỉ huy chiến đấu, có thể triệu hồi cấp đặc biệt của Hồ tộc, không giới hạn số lượng (Ở trạng thái hiện tại, kỹ năng này bị vô hiệu hoá).]
Cửu vĩ hồ tiên: Có được cửu vĩ hồ tiên, trước khi cái đuôi cuối cùng bị mất thì bạn sẽ không rơi vào trạng thái tử vong.

Lúc hồ tiên bám vào người, máu người lập tức đông đặc (Ở trạng thái hiện tại, kỹ năng này bị vô hiệu hoá).]
……
[Ghi chú: Hồ tiên là quái vật gian trá xảo quyệt nhất, đừng bị vẻ ngoài xinh đẹp của nó lừa gạt.

Năng lượng khổng lồ cần để chữa trị tàn hồn sẽ vắt kiệt bạn.

Vì lợi ích của mình, kiến nghị bạn bán tàn hồn của hồ tiên cho khách sạn.)]
[Giá mua: 100.000 điểm.]
Vệ Tuân đếm hai lần, xác nhận mình không bỏ sót con 0 nào thì không khỏi líu lưỡi.
Một trăm nghìn điểm? Khách sạn hiếm khi chơi lớn như thế nha! Đúng là hào phóng mà..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận