“Lồng gà Xa Mẹ này, có nhắc cô nhớ đến mình và A Thành không?”
Vệ Tuân lẩm bẩm: “Đều bị nhốt, dù sống hay sau khi chết vẫn không được thanh thản?”
Bình Bình vốn đang an ủi hai chú gà con yếu ớt, ngẩng đầu nhìn cậu bằng đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm, biểu cảm khác hẳn khi ở với các du khách.
Giờ phút này Bình Bình trước mặt Vệ Tuân đầy phẫn hận, chiếc váy đẫm máu tản ra mùi tanh nồng, mặt trắng môi đỏ như cô dâu ma trong trò chơi kinh dị, móng tay nhọn hoắt nhuốm máu.
“Làm gì nhìn tôi thắm thiết thế?”
Vệ Tuân cười khẽ: “Tôi tới giúp cô giải thoát chính mình mà.”
Cậu chơi đùa con dao găm đẫm máu đen trên tay, đón nhận ánh nhìn từ Bình Bình.
“8 giờ tối nay.”
Giọng Bình Bình lạnh như băng, sau đó cô ta cúi đầu thờ ơ nhìn gà con lông vàng tròn tròn rất có sức sống đang vẫy cánh phành phạch trên tay, có điều màu vàng đơn thuần đến mức không pha chút tạp sắc, sạch sẽ lạ thường như được nhuộm.
“Chắc cô cũng biết, 8 giờ tối nay sẽ xảy ra chuyện gì nhỉ?”
Vệ Tuân hứng khởi: “Bình Bình, nếu tôi là cô thì tôi sẽ không giam mình ở cái chốn quỷ quái này đâu, cứ đi ra ngoài phá phách cho thỏa chứ, mắc gì phải khổ sở vậy?”
“Nhưng phải công nhận nhà cô lắm trò thật, nào là chuyển hồn rồi biến thành cương thi, còn sai khiến cả người giấy nữa, nếu tôi là A Long chắc đến chết cũng chả nhắm được mắt.”
Nghe vậy, Bình Bình lặng lẽ nhếch đôi môi đỏ mọng lên chế nhạo.
Vệ Tuân thấy biểu cảm của cô ta thì cũng cười theo.
“Tôi hiểu mà.”
Vệ Tuân làm bộ che ngực, ra chiều ủ ê: “Bình Bình, cô thuần hóa Cáo Bay sõi thế thì bảo nó im miệng cho tôi nhờ được không, thằng nhãi này ồn ào quá.”
[Đếm ngược trứng nở: 4:35:23]
Thình thịch, thình thịch.
Vệ Tuân như nghe được tiếng tim đập, cúi đầu nhìn thì thấy một con quái vật màu đỏ tươi y hệt đứa bé không da, ký sinh trong cái lỗ máu to bằng cái chén đang nứt ra trước ngực mình.
Đôi mắt nó đen ngòm nhìn cậu, nhe hàm răng trắng đều tăm tắp.
Xung quanh vang lên những giọng nói méo mó ồn ào tra tấn thần kinh, Bình Bình chợt lột bỏ bộ da người biến thành lệ quỷ, sau đó bổ nhào về phía cậu đầy ác ý.
Nhưng ảo giác thính giác gây ra bởi giá trị SAN suy giảm liên tục không hề ảnh hưởng đến cậu, đến cả Vệ Tuân còn không nhận ra dị hóa đã rơi vào tình trạng này bởi cậu đang khoác lên mình lớp vỏ bọc của A Thành trong cảnh tái hiện.
Mặc dù thẻ tên cho phép Vệ Tuân luôn duy trì lý trí, nhưng cũng giống danh hiệu [Người không đau], cậu không cảm thấy đau đớn nên không biết mình có bị thương không.
Nhưng vì không đánh mất lý trí, nên cậu không biết mức độ dị hóa trong nhiệm vụ này cao đến đâu.
Điên cuồng cuối cùng chỉ gây nên sự hủy diệt, chẳng biết cái kẻ *** trả trước thẻ tên cho cậu âm mưu chuyện gì, có giúp đỡ thật không hay đang tiếp thêm động lực cho sự điên cuồng của Vệ Tuân nữa.
Vệ Tuân cười thong dong, trong mắt lóe lên một tia quỷ dị.
Khoảng 8 giờ tối nay, cái thứ ký sinh trong người Vệ Tuân sẽ nở ra, chỉ e trong lịch sử đây cũng là lúc Bình Bình và A Thành hẹn nhau bỏ trốn, cuối cùng A Thành bị A Long khống chế.
Mọi chuyện vẫn như quá khứ, tuy Bình Bình đã tra tấn người dân thôn Thiết Bích không cho họ yên nghỉ sau khi chết, nhưng sao còn phải tra tấn bản thân mình chứ?
Đã thành lệ quỷ rồi thì hà cớ gì không ra ngoài ngao du tận hưởng, mà cứ vùi thây tại một thôn dân sâu trong núi? Sau lưng Bình Bình còn ẩn khuất gì nữa chăng?
Vệ Tuân đã hiểu hơn nửa, nên giờ chỉ cần chờ tới đêm chung kết đầy kịch tính nữa thôi.
Cậu không để bụng bất cứ chuyện gì, miễn là được hưởng sự kích thích và thỏa mãn tốt nhất.
***
“Người giấy thôn Thiết Bích vẫn còn vây kín nhà Bình Bình, không thể xông ra được.”
5 giờ chiều, nhóm du khách chia nhau thu thập manh mối lại tụ tập.
“Trong nhà trưởng thôn cũng không tìm thấy thứ gì có ích.”
Miêu Phương Phỉ phiền não lắc đầu, cô với Vương Bành Phái và Triệu Hoành Đồ lại đến nhà trưởng thôn nhưng chỉ thấy trong nhà lộn xộn.
Trưởng thôn hóa cương thi đã mất tích, giường nệm tan tành để lộ một lối đi bí mật.
Cả ba sục sạo lối đi bí mật và ngôi nhà của trưởng thôn lần nữa nhưng chẳng tìm thấy manh mối nào mới, cũng không biết cương thi trưởng thôn đã biến đi đâu.
“Không thấy Cáo Bay đâu luôn.”
Tuy nhiên tượng chuyển hồn nằm trong tay Vương Bành Phái xem như có thể gián tiếp điều khiển trưởng thôn, việc nó biến mất vào lúc này có lẽ chỉ là chuyện xảy ra trong quá khứ.
Miêu Phương Phỉ không quá lo về điều này.
Bọn họ đến nhà trưởng thôn là để tìm con Cáo Bay.
Con Cáo Bay chứa tàn hồn của A Long được Bình Bình nuôi nấng, chắc chắn cũng đóng vai trò then chốt ngang trưởng thôn, nhưng quan trọng nhất là họ không có tượng Cáo Bay nên mới khiến Miêu Phương Phỉ đặc biệt quan tâm.
“Vượt qua rào cản của người dân thôn Thiết Bích giải cứu Bình Bình, hẳn là khó khăn đầu tiên.”
Trừ Hứa Thần đang hôn mê thì ai nấy đều lên dây cót sẵn sàng chiến đấu: “Dựa vào các manh mối mới, A Thành đã không đến địa điểm bỏ trốn đúng lúc.
Có lẽ gã bị người dân vây khốn hoặc trốn tránh, tìm được A Thành và đưa gã đến địa điểm bỏ trốn là khó khăn thứ hai.”
“Cứu Bình Bình và tìm kiếm A Thành phải được thực hiện cùng một lúc.”
Hầu Phi Hổ trầm giọng nói: “Phân công nhau hành động.”
“Phải, khóc gả lần ba là thời cơ tốt nhất.”
Bây giờ thời gian bỏ trốn vẫn chưa được công bố, nên đám Miêu Phương Phỉ chỉ có thể dốc sức chuẩn bị.
Khóc gả lần ba xong sẽ lấy chồng, đây là hạn chót phải đưa Bình Bình thoát khỏi vòng vây.
Vấn đề này được giao cho những người tham gia khóc gả lần ba là Vương Bành Phái, Hầu Phi Hổ và Triệu Hoành Đồ, bởi cả ba đều là những người mạnh nhất nên nhiều bảo đảm hơn.
Còn Miêu Phương Phỉ và Úc Hòa An sẽ lợi dụng hỗn loạn đi tìm A Thành, hai bên hợp tác với mục đích đưa A Thành đến địa điểm bỏ trốn theo thời gian đã hẹn, để Bình Bình không phải chờ đợi trong vô vọng.
“Theo lịch sử, Bình Bình đã trốn thoát thành công đến được địa điểm bỏ trốn.”
Hầu Phi Hổ trầm giọng nói: “Mấu chốt là tìm ra A Thành đưa tới đó.”
“Nếu Hứa Thần tỉnh lại còn dễ.”
Miêu Phương Phỉ nói, Hứa Thần có danh hiệu ‘Cảm nhận oán niệm’ rất hữu dụng.
“Tùy cơ ứng biến, nếu đề phòng không hiệu quả thì tôi sẽ tìm cách giúp các anh.”
Nhóm Miêu Phương Phỉ già yếu bệnh tật đều đủ cả, sức chiến đấu yếu, mà kẻ địch rất có thể A Long trong lúc đi tìm kiếm A Thành.
Bởi vì A Thành có ngày sinh tháng đẻ trùng với A Long, điểm này các du khách kỳ cựu đều thấy.
Nếu Bình Bình tự thoát khỏi sự giám sát của người dân thôn Thiết Bích chạy đến nơi bỏ trốn, ba người Vương Bành Phái sẽ đi kiếm A Thành với Miêu Phương Phỉ, hoặc kéo chân Bình Bình cho đến khi tìm thấy A Thành.
Thảo luận xong, nhóm Vương Bành Phái về nhà mình chờ đợi.
Nhưng đã gần 8 giờ tối, sắc trời cũng nhá nhem rồi mà nhóm Vương Bành Phái vẫn chưa được gọi đi chuẩn bị đồ ăn để khóc gả lần ba, khiến ai nấy lo thót tim.
“Có người tới!”
Thạch Đào reo lên, nãy giờ hắn vẫn đứng ở cửa sổ ngó sang chỗ Vương Bành Phái, giờ mới thấy hai người giấy tới đưa bọn Vương Bành Phái, Triệu Hoành Đồ đi.
“Bây giờ là 7 giờ rưỡi.”
Miêu Phương Phỉ gật đầu nhìn quanh, thấy ai cũng sợ hãi và căng thẳng, cô quát khẽ: “Ổn định, bình tĩnh, nhớ kỹ nhiệm vụ.”
“Mọi người phải thật tỉnh táo, cửa ải cuối cùng rồi, thành hay bại đều ở đây.”
“Vâng.”
“Tôi hiểu rồi.”
Tiếng đáp lại sôi nổi không đồng đều, nhưng rất vững vàng.
Theo phân công, Thạch Đào sẽ cõng Hứa Thần lúc này vẫn chưa tỉnh, buộc chặt hắn vào lưng bằng dây leo núi.
Lúc buộc dây Thạch Đào chợt nhớ lại trước kia mình cũng từng cõng Bính Cửu trên núi Ô Loa, cảm giác hoang mang và lo sợ khi ấy dường như đã qua rất lâu rồi.
Ai mà ngờ hành trình Đắm say Tương Tây kinh hoàng lại có một lữ đội thực thụ và đoàn kết nhất, kể từ khi hắn được chọn vào khách sạn.
Bọn họ đã giúp đỡ che chở lẫn nhau, chẳng hề bỏ lại ai ở phút cuối cùng.
Căn phòng bỗng tĩnh lặng, động tác Thạch Đào cõng Hứa Thần trên lưng cũng khiến mọi người nghĩ đến Bính Cửu.
Miêu Phương Phỉ nhớ về cảnh, cô tạm tiếp nhận ghim cài áo của hướng dẫn viên khi Bính Cửu rời đội ở sạn đạo Hung Cốt.
Là một đội trưởng được hướng dẫn viên công nhận, ánh mắt của Miêu Phương Phỉ càng kiên cường hơn.
Đây không phải là lần đầu cô làm đội trưởng, nhưng chắc chắn là lần nghiêm túc và dốc lòng nhất.
Chẳng những nghĩ cho tính mạng bản thân, mà còn nghĩ cách làm sao để đưa mọi người thoát ra ngoài.
Và đã đi đến chặng đường cuối cùng.
“Có anh Cửu ở đây thì tốt biết mấy.”
Lâm Hi thì thào, cảm thấy hơi uể oải.
“Hướng dẫn viên Bính sẽ chờ chúng ta ở lối ra.”
Giọng Miêu Phương Phỉ trước sau như một, cô đứng dậy: “Đi thôi, hoàn thành xong nhiệm vụ chúng ta sẽ được gặp lại hướng dẫn viên Bính.”
Toàn đội như được tiếp thêm sức mạnh, nhanh chóng mang những thứ đã thu dọn.
Miêu Phương Phỉ dẫn đầu, Thạch Đào cõng Hứa Thần nối gót, tiếp theo là Lâm Hi và cuối cùng là Úc Hòa An.
Sau khi mọi người ra khỏi cửa thì Úc Hòa An ở lại, còn đám Miêu Phương Phỉ tiếp tục đến nhà A Thành.
Đây là kế hoạch họ chuẩn bị.
A Thành vào nhà Bình Bình giờ vẫn chưa thấy ra, dù theo lịch sử, A Thành hẳn là đã tách khỏi Bình Bình chứ cả hai không cùng tới địa điểm giao hẹn.
Nhưng cũng phải tính đến khả năng, A Thành đã bị thứ gì đó trong nhà Bình Bình ngáng chân.
Miêu Phương Phỉ gửi tạm Ban Ban cho Úc Hòa An, để hai bên tiện liên lạc.
Úc Hòa An ở lại theo dõi tình huống trong nhà Bình Bình, nếu có biến là hắn ta sẽ báo ngay cho Miêu Phương Phỉ thông qua Ban Ban.
Lúc nhận lấy Ban Ban, động tác Úc Hòa An thoáng cứng ngắc, Miêu Phương Phỉ tưởng hắn ta sợ rắn nên an ủi vài câu.
Ban Ban không phải rắn độc bình thường, mà là cổ thú của Miêu Phương Phỉ nên sẽ không cắn người bậy bạ.
Miêu Phương Phỉ còn cho Úc Hòa An một lọ máu nhỏ của mình, nếu gặp phải chuyện khiến Ban Ban phát điên thì lấy máu cô bôi vào giữa hai hàng lông mày, nó sẽ không tấn công Úc Hòa An.
Úc Hòa An vội vâng dạ, cúi đầu tỏ vẻ căng thẳng.
Bây giờ trong đội chỉ có thể trông cậy vào Úc Hòa An, nên Miêu Phương Phỉ mới gửi gắm niềm tin nơi hắn ta.
Chờ bóng dáng bọn Miêu Phương Phỉ khuất dần, Úc Hòa An mới nhét Ban Ban đang bất mãn rít lên vào túi, móc lọ máu ra.
Tiếng vo ve khẽ vang lên, một con muỗi béo như quả bóng vàng chầm chậm bay từ sau lưng Úc Hòa An, rụt rè đáp xuống miệng lọ nhưng chỉ hút vài ngụm máu trong đó.
“Không hút nữa à?”
Úc Hòa An lẩm bẩm, khuyên nó hút máu mà như mời rượu: “Đừng làm lỡ chuyện của hướng dẫn viên Bính.”
“Vo ve.”
Con muỗi vàng phớt lờ hắn ta, bay theo sau đám người Miêu Phương Phỉ.
Lúc này Úc Hòa An mới yên tâm cất lọ máu đi, lấy Ban Ban ra quấn quanh cổ tay.
Úc Hòa An nhìn về hướng nhà Bình Bình nhưng chẳng lo mấy.
Cái lúc hướng dẫn viên Bính liên lạc với mình, Úc Hòa An đã rất hoảng sợ! Tại sao hướng dẫn viên Bính lại tham gia nhiệm vụ, còn mang thân phận A Thành nữa???
Nhưng khi ngẫm kĩ, hướng dẫn viên Bính thần thông quảng đại đến mức cứu vớt được cả tàn hồn của Tuệ Tuệ thì có gì mà không làm được chứ?
Phước đức lắm, bọn họ mới gặp được hướng dẫn viên Bính!
Úc Hòa An như ăn phải cán cân, lòng thoáng chốc ổn định lại.
Hôn khế và muỗi vàng đều do hướng dẫn viên Bính đưa cho hắn ta, tất cả hành vi bao gồm giao hôn khế, chủ động ở lại theo dõi hành tung của Bình Bình, dùng Ban Ban liên lạc với Miêu Phương Phỉ, tỏ vẻ sợ rắn hòng lấy được máu của Miêu Phương Phỉ đều được Úc Hòa An thực hiện theo chỉ thị của hướng dẫn viên Bính.
Ngay cả chuyện cho con muỗi vàng hút máu của Miêu Phương Phỉ, Úc Hòa An cũng làm rất tự nhiên bởi hắn ta cảm thấy chẳng có gì sai trái cả.
Hướng dẫn viên Bính sao có ý đồ xấu được chứ, chẳng qua ngài ấy quan tâm tới đám đội trưởng Miêu thôi! Hơn nữa hướng dẫn viên Bính mang thân phận đặc biệt không thể bại lộ, không thì Úc Hòa An tin rằng chỉ cần hướng dẫn viên Bính lên tiếng, Miêu Phương Phỉ nhất định đồng ý.
Có hướng dẫn viên Bính ở đây, dù gặp bao hiểm nguy bọn họ cũng không cần sợ hãi.
Úc Hòa An tin tưởng mù quáng vào Bính Cửu như vậy đấy!
***
Bính Cửu đang làm gì?
Vương Bành Phái chẳng hề tin Bính Cửu, toàn thấy gã đáng ngờ.
Nhất là khi cùng bọn Triệu Hoành Đồ bê cá luộc vào nhà Bình Bình, nhìn thấy A Thành cũng ở đây thì chuông cảnh báo trong lòng Vương Bành Phái càng réo inh ỏi.
“Thật lòng cảm ơn các vị, về chuyện của tôi và Bình Bình.”
Đặc biệt lúc ‘A Thành’ mặt mũi tái mét cất giọng yếu ớt, Vương Bành Phái càng thấy hắn định giở trò mờ ám, vội tỏ vẻ kinh hãi trước cả Hầu Phi Hổ và Triệu Hoành Đồ: “A Thành, sao cậu lại ở đây?”
Lời của hắn ta khiến Hầu Phi Hổ và Triệu Hoành Đồ bừng tỉnh, Triệu Hoành Đồ lập tức đề phòng A Hương – người dân thôn Thiết Bích đi cùng họ vào phòng, Hầu Phi Hổ thì nheo mắt âm thầm thủ súng.
Lúc khóc gả lần ba, A Thành vẫn còn trong nhà Bình Bình.
Bọn họ cũng dự liệu sẵn, một khi tình huống này xảy ra thì xử lý A Hương trước, bảo vệ A Thành.
Quả nhiên vừa gặp A Thành, cơ thể A Hương tức thì bẹp dúm, nham hiểm rút cây dao giấy toan bổ nhào vào người A Thành, mà gã ta thì yếu ớt bối rối hoàn toàn không có khả năng tự vệ.
Bà nội mày, bớt diễn giùm bố!
Vương Bành Phái rủa thầm, nhưng ngoài mặt lại tha thiết hét to: “A Thành, mau qua đây.”
Dè đâu Bính Cửu cáo muốn chết, nhìn thì tưởng gã đang vụng về tránh các đòn tấn công của A Hương nhưng thật ra là càng lúc càng né xa bọn họ, nhích đến gần Bình Bình.
Vương Bành Phái biết không dụ được Bính Cửu, đành nhẫn nhịn chiến đấu với bọn Triệu Hoành Đồ để bảo vệ A Thành.
Cũng may đám Úc Hòa An đã phát hiện điểm yếu của người giấy là lửa.
Cả nhóm mỗi người một việc, Vương Bành Phái bảo vệ A Thành, Hầu Phi Hổ cầm chân A Hương, tranh thủ thời gian cho Triệu Hoành Đồ đổ rượu mạnh lên mũi tên buộc bùa rồi châm lửa đốt, người giấy gào thét thảm thiết trong ngọn lửa hừng hực, phút chốc đã cháy thành tro.
Vương Bành Phái cũng thành công ép chặt ‘A Thành’ vào góc tường, siết chặt cổ tay gã, vờ vịt bảo: “A Thành, cậu không sao chứ, để chị dâu xem nào…”
Bính Cửu lanh như sóc, giờ bắt được rồi Vương Bành Phái quyết không thả tay nữa.
Vừa hay đưa A Thành và Bình Bình tới địa điểm bỏ trốn luôn, làm vậy thì đám Úc Hòa An sẽ hết cớ nghi ngờ.
Vương Bành Phái tính toán đâu vào đó, dè đâu khi nắm cổ tay ‘A Thành’, Vương Bành Phái bỗng thấy có gì đó sai sai! Sao cổ tay này….
mảnh khảnh và lạnh quá vậy? Hắn ta nhéo thử, lập tức bị ‘A Thành’ liếc xéo một cái.
Á đậu, đây không phải ‘A Thành’!!!
“Chị Vương, chị Triệu, chị Hầu, cảm ơn ba người.”
Bỗng dưng ‘Bình Bình’ đang ngồi trên giường tân hôn cất giọng, nhưng là giọng nam: “Mọi người đưa Bình Bình ra ngoài nhé.”
Hoá ra Bình Bình và A Thành, đã đổi quần áo và thân phận cho nhau! Trời nhá nhem mà phòng tân hôn lại tối om, nên không ai nhận ra sự khác biệt giữa hai người.
Vương Bành Phái vừa thầm mắng Bính Cửu gian như con buôn, vừa cười mỉm bỏ tay Bình Bình ra, nhỏ giọng xin lỗi rồi ngồi phịch xuống giường chộp tay Bính Cửu, cười giả trân:
“Không được đâu A Thành, cậu ở đây vậy Bình Bình thì sao?”
“Không sao, chỉ cần Bình Bình có thể trốn thoát là đủ.”
A Thành mặc kệ Vương Bành Phái nắm cổ tay mình, vẫn giả đò chân tình: “Chỉ cần Bình Bình trốn thoát thôi, bọn họ không làm gì được tôi đâu.”
Sau đó còn lạc quan cười đùa: “Không lôi tôi đi kết duyên âm với A Long đâu.”
Không lôi cậu đi kết duyên âm với A Long, nhưng cậu sẽ bị A Long nhập vào người!
“Không A Thành, chị, chị dâu không đành lòng thấy cậu và Bình Bình mỗi người một ngả.”
Triệu Hoành Đồ gấp gáp: “Hai người đều phải trốn đi.”
Nếu trong lịch sử, A Thành thay Bình Bình ở lại thì đây sẽ là lúc gã bị A Long nhập.
Triệu Hoành Đồ bắt đầu tự biên tự diễn.
Đúng vậy, A Thành khuyên Bình Bình đi trước, gã sẽ cố gắng đuổi theo sau, nhưng Bình Bình không ngờ A Thành bị A Long nhập mất rồi… Chắc chắn là thế!
A Thành chần chờ: “Nhưng phải có người ở lại đây…”
“Để tôi ở cho!”
Triệu Hoành Đồ hiểu ngay, chủ động đề cử.
Nhưng A Thành lắc đầu, ngập ngừng: “Chị Triệu lùn quá.”
Rồi gã ngó sang Hầu Phi Hổ: “Còn chị Hầu thì bự con như đàn ông vậy.”
“Chị Vương tuy hơi mập, nhưng nếu che rèm thì cũng được đó.”
A Thành chọn Vương Bành Phái!
Mắc gì chọn hắn ta? Là căn cứ theo thực lực hay thứ tự bước vào phòng?
Ánh mắt Triệu Hoành Đồ và Hầu Phi Hổ đều đổ dồn vào ‘người được chọn’ là Vương Bành Phái, trong sự lo lắng khẩn trương, thậm chí Triệu Hoành Đồ còn hơi hâm mộ.
Giống như khi Úc Hòa An đưa gà Xa Mẹ, nhận được hôn khế ở khóc gả lần hai vậy.
Hôn khế và tượng Cáo Bay chắc chắn là đạo cụ cần thiết để bỏ trốn, Triệu Hoành Đồ vào trước là chủ, nghĩ chỉ cần ‘người được chọn’ sống sót và hoàn thành nhiệm vụ sẽ được thưởng tượng Cáo Bay.
Hên thì kèm thêm cuốn nhật ký đầu tiên của trưởng thôn nữa.
Trong đó chắc chắn ghi lại thuật chuyển hồn!
Bị Triệu Hoành Đồ nhìn chằm chặp bằng ánh mắt hâm mộ mà Vương Bành Phái thấy ê răng, hắn ta gượng cười: “Thôi được rồi, hai người đừng lo, tôi sẽ cầm chân bọn họ.”
Đám Triệu Hoành Đồ tưởng A Thành là nhân vật của nhiệm vụ này, những gì gã nói cũng là nhiệm vụ.
Nhưng Vương Bành Phái thì biết tỏng Bính Cửu chọn hắn ta chẳng hề có ý tốt, gã muốn Vương Bành Phái tạm thời kẹt ở đây thôi.
Vương Bành Phái không dám lật bài ngửa với Bính Cửu, bởi việc hắn ta dùng búp bê voodoo giả dạng, không những buộc mục tiêu vào chung tình huống với chủ nhân của búp bê voodoo mà còn khiến màn hình phát sóng trực tiếp của mục tiêu đó bị chặn.
Đây là để đề phòng một số người ngoài luồng.
Chỉ cần không ai biết A Thành là Bính Cửu thì bọn họ sẽ không làm trò dại dột, đến cuối hành trình là Vương Bành Phái có thể tóm gọn Bính Cửu.
Suy từ đây, Bính Cửu diễn càng giống A Thành thì càng giúp ích cho hắn ta.
“Tôi có cần thay đồ không?”
Vương Bành Phái chủ động nói: “Quần áo của Bình Bình nhỏ quá, tôi sợ mặc không vừa.”.