“Anh Vương, tôi khuyên anh nên chủ động nhận lỗi đi, cùng lắm bị đội trưởng đấm một trận thôi à.”
Đạo sĩ Mao Sơn hết lời khuyên nhủ: “Dù anh không đưa được Úc Hòa Tuệ và Bính Cửu về, còn bại lộ thân phận, mất luôn cọng dây thừng leo núi đội trưởng cho mượn thì đội trưởng cũng không đấm chết anh đâu.
Đúng không nè?”
Vương mập càng nghe càng thấy tương lai mờ mịt, ấn đường không biến đen nữa mà như quẹt lọ nồi luôn rồi.
Mặt hắn ta thúi như đạp cứt chó, rúm người than thở: “Là do tôi ăn hại, bị đánh thì tôi cũng chịu nhưng đằng này đội trưởng không muốn gặp tôi.”
“Đội trưởng không muốn gặp anh là vì sợ đánh chết anh đó.”
Đạo sĩ Mao Sơn buông lời sâu xa, phe phẩy phất trần: “Sao anh không nhìn coi, trong phòng giờ chỉ còn mỗi hai đứa mình, những người khác sợ chạy hết rồi đấy.”
Nói đến đây, đạo sĩ Mao Sơn chợt thổn thức: “Anh dòm cái cách đội trưởng gi3t chết Độc Sư Tuyệt Mệnh đi, hic, tôi còn tính tra coi là ai rồi dẫn Thiên Lôi giật chết gã, ngờ đâu đội trưởng tự ra tay luôn rồi.”
“Mấy nay đội trưởng không ngủ à?”
Vương mập lo lắng lắp bắp hỏi, nhưng đạo sĩ Mao Sơn lắc đầu: “Ngủ nghê gì, từ lúc đi R’lyeh về là đội trưởng không hề ngủ giấc nào cả.”
Cậu ta ngần ngừ, nói nhỏ: “Anh ấy luôn theo dõi Đắm say Tương Tây, anh hiểu ý tôi chứ?”
Cả người Vương mập run bần bật như con quay mới bị giật dây, nghĩ kiếp này coi như bỏ rồi.
Hắn ta chán nản khoác tay: “Thôi đừng có bắt chước cái giọng của Người Phục Chế nữa.
Haizz, Tiểu Nhạc cậu có moi được gì không để anh báo cáo cho đội trưởng luôn thể.”
“Sớm muộn gì cũng chết, tôi liều một phen vậy.”
Nom cái điệu như sắp hy sinh của Vương Bành Phái, Mao Tiểu Nhạc cười tủm tỉm móc một người giấy nhỏ từ trong tay áo ra đưa cho hắn ta:
“Moi được cái này nè, vậy phiền anh Vương nhé.”
Chờ Vương Bành Phái lên lầu, đạo sĩ Mao Sơn hoan hô móc di động từ trong tay áo ra, say sưa cày tiểu thuyết.
Từ lúc đám Lâm Hi được đưa về đây thì cậu ta bận tối mắt tối mũi tra hỏi họ, ngay cả idol up chương mới cũng chưa kịp xem nữa.
Dĩ nhiên Mao Tiểu Nhạc đã thắp mê hồn hương khiến đối phương không nhớ mình từng bị thẩm vấn, mà chỉ ngỡ là giấc mộng đẹp mà thôi.
“Tương Tây à…”
Ngó cái tên quyển hai bộ của idol, đôi mắt vốn đang híp lại vì cười của Mao Tiểu Nhạc chợt mở lớn, trong mắt lóe lên tia sáng sắc lạnh.
“Đúng là tra được vài chuyện thú vị, đặc biệt là cái gã Lâm Hi kia, chẹp.”
“Ồ quao, idol tui hôm nay gõ tận 10.000 từ luôn kìa! Idol của tui là nhất!!!”
Mao Tiểu Nhạc lật mặt như bánh tráng, ôm di động nằm ườn trên sô pha vung tay thưởng đậm 10.000 tệ.
Do tiền thưởng sẽ bị trang web tiểu thuyết chia phần trăm nên Mao Tiểu Nhạc chuyển trực tiếp 10.000 tệ cho tác giả ‘Tam Thủy Nhật Nguyệt’ luôn, ai bảo cậu ta có thông tin liên lạc với idol yêu dấu chứ.
“Idol ôm ôm~.”
Mao Tiểu Nhạc spam một đống sticker ‘đạo sĩ nhỏ’, không ngờ tác giả bí ẩn kín tiếng thường xuyên quăng bơ nay lại phản hồi cực lẹ.
[Mao Sơn, cậu là Đạo sĩ Mao Sơn thật à?]
[Thì tôi là Đạo Sĩ Mao Sơn thật mà, hoá ra trước giờ Tam Thủy không tin à, đau lòng lắm luôn á.]
[Còn nhớ chiếc camera siêu nhiên tôi mua bữa trước không, tôi chụp trúng thứ gì đó lạ lắm.]
[Thật á?! Bị ma quỷ ám sẽ hại lắm đó, Tam Thuỷ muốn mua bùa hông, linh lắm nha!]
[Cho tôi xem thử.]
Mao Tiểu Nhạc gửi đống bùa chú mình vẽ cho Tam Thủy coi, vừa nhiệt tình giới thiệu cách dùng các loại bùa cho idol vừa bấm ngón tay tính toán.
“Chụp phải hiện tượng siêu nhiên sao?”
Mao Tiểu Nhạc lẩm bẩm, nheo mắt suy tư: “Gần đây hửm, vậy là idol cũng sắp gia nhập khách sạn rồi ư?”
“Hay đã vào rồi nhỉ?”
“Đúng là trễ hơn dự kiến, quá trễ, mình còn tưởng…”
Trễ đến nỗi cậu ta tưởng Tam Thủy Nhật Nguyệt sẽ không vào khách sạn luôn cơ, dù sao 5 năm trước Mao Tiểu Nhạc đã bị truyện của Tam Thủy Nhật Nguyệt chinh phục rồi.
Người được khách sạn chọn luôn có điềm báo trước, nếu không phải mơ giấc mộng lạ thì cũng vô tình nhấp vào kênh livestream chưa từng xem giữa đêm hôm khuya khoắt, hoặc bỗng dưng thích tìm hiểu thông tin về du lịch.
Những ai có nguyện vọng mãnh liệt đều được chọn vào khách sạn, người có người thân trong khách sạn thì xác suất vào cũng khá cao.
Mà những người trời định sát cánh cùng nhau sẽ có duyên gặp trước đó, thu hút lẫn nhau.
Như khi An Tuyết Phong còn là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, Vương Bành Phái từng là người cung cấp thông tin cho anh, mà lúc anh điều tra chuyện Úc Hòa Tuệ mất tích đã đến núi Mao, được Mao Tiểu Nhạc năm ấy vẫn còn là một đạo sĩ nhỏ dẫn đi gặp sư phụ.
Mao Tiểu Nhạc dốc lòng tu luyện ở đạo quán, vào khách sạn rồi thì chạy đôn chạy đáo khắp nơi nên chưa có dịp tiếp xúc với đồ công nghệ.
Trong lần đầu xài điện thoại cậu ta đã lọt hố bộ truyện kinh dị , mê mẩn đến không dứt ra được.
Cậu ta có dự cảm, tác giả ‘Tam Thủy Nhật Nguyệt’ này sẽ được khách sạn chọn.
Trời kêu ai nấy dạ.
Thế là Mao Tiểu Nhạc thường xuyên kể chuyện, đề cập đến những vụ án siêu nhiên với Tam Thủy Nhật Nguyệt để đặt nền móng trước.
Cậu ta tin giữa bọn họ có duyên trời định, nếu không sao cậu ta lại yêu thích từng cái hố truyện của Tam Thủy Nhật Nguyệt đến vậy chứ, dù biết là hố rồi mà vẫn đâm đầu vào.
Đây chắc chắn là duyên phận to lớn, 5 năm trước Mao Tiểu Nhạc rất hay thề son sắt với bọn Vương Mập rằng cậu ta nhất định sẽ gặp được người có duyên tài năng kiệt xuất, biết đâu còn sở hữu các danh hiệu to bự như [Bút tiên] hay [Hố thần], lúc đó nhất định phải hốt người vào đoàn.
Nhưng 5 năm đã qua, trong đội người chết, kẻ bị thương, tất cả đều thay đổi kể cả Mao Tiểu Nhạc. Chỉ riêng cái hố “Đạo sĩ Mao Sơn” chưa được lấp là không thay đổi, Tam Thủy Nhật Nguyệt toàn quăng độc giả xuống hố cho tự sinh tự diệt, nhưng mỗi lần Mao Tiểu Nhạc hối chương lại thấy vui sướng lạ thường.
Chẳng qua trên đời luôn có những thứ tồn tại bền vững, giống như người không bao giờ được chọn vào khách sạn vậy.
Đến hôm nay, quyển hai của vừa từng chương mới thì Tam Thủy Nhật Nguyệt đã có tình trạng dị thường.
Quả nhiên không ai né được khách sạn hết.
Khuôn mặt trắng nõn của Mao Tiểu Nhạc hiện lên vẻ ảm đạm, không còn vui như khi trò chuyện với Tam Thủy Nhật Nguyệt nữa, trong đôi mắt rũ xuống của cậu ta ẩn chứa sự xót thương.
Cuối cùng vẫn đến bước đường này.
Bọn họ làm bạn 5 năm nên Mao Tiểu Nhạc biết sức khoẻ của Tam Thủy Nhật Nguyệt không tốt lắm, mà người yếu ớt vào hành trình thì chỉ có nước chịu thiệt thôi.
“Idol đừng lo, tôi sẽ chăm sóc cậu.”
Mao Tiểu Nhạc híp mắt cười rộ lên, chống cằm đọc lại chương 1 của , trên mặt hiện vẻ thỏa mãn xen lẫn bất mãn khó tả.
“Khi nào idol tới đây, mình sẽ bảo vệ để cậu ấy lấp hố.”
Mao Tiểu Nhạc ngại quy tắc hạn chế nên có một số việc không tiện nói, nhưng lại rất hay chia sẻ với Tam Thủy Nhật Nguyệt.
Quay lại giao diện tiểu thuyết, cậu ta bấm vào chữ ‘Tương Tây’, khẽ dùng sức đè vỡ màn hình, ngữ điệu đột nhiên lạnh lẽo:
“Dọn sạch đám rệp này xong…”
“Tiểu Nhạc.”
“Đội trưởng!”
Mao Tiểu Nhạc đứng bật dậy, giấu di động đã bể màn hình xuống sô pha, sống lưng thẳng tắp, tác phong nghiêm chỉnh, tầm mắt cố định vào bóng dáng cao lớn đang bước xuống lầu, chợt anh ta ném vật gì đó lên sô pha khiến cả phòng khách gần như chấn động.
Mao Tiểu Nhạc nào dám thở, ngoan ngoãn cúi đầu lém dòm Vương Bành Phái mặt mũi bầm dập đang nằm sãi lai trên sô pha, vết thương tuy đáng sợ nhưng thật ra chỉ bị xây xát ngoài da, nửa ngày là hắn ta dư sức lành.
Biết được tâm trạng hiện tại của An Tuyết Phong, cậu ta thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng khi bị ánh mắt của đội trưởng quét qua, Mao Tiểu Nhạc chợt lạnh sống lưng như có lưỡi dao sắc bén chém ngang đầu, lông tóc cậu ta dựng đứng, thầm khóc trong lòng.
Sát khí nặng quá, đội trưởng giết Độc Sư Tuyệt Mệnh, tẩn Vương Bành Phái một trận mà sát khí lại càng nặng hơn.
“Kêu Bách Hiểu Sinh đăng bài đi.”
“Dạ!”
Mao Tiểu Nhạc đáp rành rọt, không dám chần chờ.
“Ai muốn tới gặp tôi thì cứ để họ tới.”
Tiếng bẻ khớp xương kêu rắc rắc vang lên giữa các đốt ngón tay.
“Vũng nước này, phải khuấy càng đục càng tốt.”
“Dạ!”
Đêm ấy, hot topic [‘Bính Cửu’ rốt cuộc có phải là Bính Cửu thật không?] của Bách Hiểu Sinh khiến diễn đàn vốn đã ồn ào náo nhiệt càng hỗn loạn hơn.
Khác với những tranh luận hay suy đoán chủ quan cũ, Bách Hiểu Sinh dứt khoát liệt kê số liệu và toàn bộ sự thật, tỉ mỉ đến từng chi tiết, bao gồm tất cả các video cũ của Bính Cửu, phân tích mốc thời gian mỗi lần gã giết người với độ khó khác nhau của từng hành trình, phân tích danh hiệu của Bính Cửu cũng như điều kiện hoàn cảnh mỗi lần gã sử dụng.
[Màn thể hiện của Bính Cửu ở Đắm say Tương Tây rất dễ khiến người khác nghi ngờ, rốt cuộc gã có phải là Bính Cửu không hay đã ngầm thay người?]
Bách Hiểu Sinh nói: [Chúng ta phải hiểu rằng, biệt hiệu có thể luân phiên, thân phận được quyền thay thế, nhưng danh hiệu thì chỉ có thể độc nhất vô nhị, nói nó tượng trưng cho thân phận của mỗi người cũng không quá đáng đâu.
Hiện nay trên thế giới chỉ có hai người mang danh hiệu [Kẻ máu lạnh] còn sống, một trong số đó là Bính Cửu.
Chứng tỏ danh hiệu này cực kỳ hiếm.]
*Biệt hiệu: Bính Cửu, Ất 49…
Danh hiệu: Kẻ máu lạnh…
[Đặc điểm lớn nhất của danh hiệu [Kẻ máu lạnh] là không sợ cảm xúc tiêu cực, không cảm thấy đau, thân nhiệt thấp hơn người thường và rất sợ lạnh, những đặc điểm này đều được kiểm chứng trên người Bính Cửu ở Đắm say Tương Tây.
Có lẽ vài người sẽ phán rằng, hướng dẫn viên có danh hiệu ý chí hoặc danh hiệu nhiệt độ có thể ngụy tạo biểu hiện, nhưng vẫn còn một bằng chứng quan trọng hơn.]
[Đó chính là danh hiệu [Làm chuyện 18 +], danh hiệu che chắn vốn ít ỏi mà cả thế giới chỉ có 17 người sở hữu danh hiệu này, trong đó châu Á được vỏn vẹn 4 người.]
Bách Hiểu Sinh liệt kê hết danh tính của bốn người này, trừ Bính Cửu thì trong thời gian hành trình Đắm say Tương Tây diễn ra, ba người kia đều đang dẫn đoàn, có cả video làm chứng!
[Tóm lại Bính Cửu chính là Bính Cửu, vậy tại sao màn thể hiện của gã trong hành trình lần này lại vượt xa bình thường? Ngoài ra còn hành vi không giết người hoàn toàn không tương thích với thủ đoạn đồ tể trước đây của gã?]
…
[Tôi nghĩ không giết người chính là mấu chốt kích hoạt nhiệm vụ khai phá hành trình 30 độ vĩ Bắc! Để cả đoàn sống sót trong một hành trình siêu khó như Đắm say Tương Tây gian nan biết bao, nhưng những suy luận và sức mạnh phi thường mà Bính Cửu thể hiện ra không ở bản thân gã, mà vì sau lưng có người hỗ trợ.]
[Tôi tin rằng có lẽ tổ chức đứng sau Bính Cửu, đã nắm được chìa khóa của nhiệm vụ khai phá hành trình 30 độ vĩ Bắc này.]
[Đối phương đăng bài trước khi nhiệm vụ khai phá xuất hiện, dự kiến là…]
[Bởi những thủ đoạn đáng sợ máu me này, Bính Cửu ắt sẽ bị nó không chế trong tương lai.
Nhưng e ngay cả đối phương cũng không ngờ người tham gia lại hiển thị là???.
Tôi đoán Bính Cửu đã sinh lòng phản trắc, tính giở mánh kim thiền thoát xác thoát khỏi sự kìm kẹp của đối phương…]
[Giờ Bính Cửu như một thằng nhóc ôm tiền chạy mất mà ai cũng muốn săn, người nào tìm ra Bính Cửu trước và đưa ra thù lao xứng đáng có lẽ sẽ nắm được manh mối quan trọng nhất!]
Bách Hiểu Sinh vừa đăng bài đã đẩy Liên minh Đồ Tể vào thế đầu sóng ngọn gió!
“Bài đăng của Bách Hiểu Sinh không tồi.”
Giọng An Tuyết Phong như nhuốm chút ý cười, nhưng tiếng cười này lại khiến da đầu Mao Tiểu Nhạc râm ran.
“Vương mập.”
“Thưa có!”
Vương Mập lăn đến thoăn thoắt, mắt sáng rực.
“Anh dẫn người tranh thủ nhổ bớt mấy con rệp của Liên minh Đồ Tể đi.”
“Tuân lệnh sếp, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”
Vương Mập mừng rỡ, vỗ ngực thật mạnh rồi đau đến nhe răng, dòm mà thương.
Mấy hành động hơi lố của hắn ta khiến bầu không khí sôi động thoải mái hơn chút, Mao Tiểu Nhạc mới nhếch mỏ chưa kịp cười đã cảm nhận ánh mắt của đội trưởng lia sang mình, cậu ta co rúm người như bé rùa rụt cổ.
“Mao Tiểu Nhạc.”
“Thưa có!”
“Cậu theo dõi Bảng hướng dẫn viên mới nổi cho tôi.”
“Dạ!”
“‘Bính Cửu…”
Giọng An Tuyết Phong thoáng trầm, cân nhắc rồi hỏi: “Người mới à?”.