Hôn lễ của Tô Nhược và Lục Minh Trạch diễn ra suôn sẻ dưới sự chứng kiến và chúc phúc của tất cả những người thân thiết.
Trong suốt tiệc rượu, Lục Minh Trạch uống rất nhiều. Đến khi tàn cuộc trở về nhà, anh hoàn toàn say khướt nằm vật xuống sô pha trong phòng khách.
Tô Nhược đoán rằng, Lục Minh Trạch đau khổ vì không thể cưới được người mình yêu. Tình cảm anh dành cho cô gái đó xem ra vô cùng sâu đậm.
"Anh vào phòng ngủ đi. Đừng nằm đây, sẽ cảm lạnh đó.", Tô Nhược lay cánh tay của Lục Minh Trạch nhưng anh không phản ứng.
Tô Nhược đứng im suy nghĩ một chút, giữa lúc cô còn đang phân vân chưa biết nên làm gì tiếp theo, Lục Minh Trạch đột nhiên mở mắt, ánh mắt mơ màng nhìn cô chằm chằm.
Một giây sau, anh mỉm cười, đem vật nắm trong lòng bàn tay từ từ xoè ra trước mặt cô, "Cái này... là Tiểu Tinh Tinh đã tặng."
Tô Nhược quan sát chiếc nhẫn đã xỉn màu nhưng gần như không bị trầy xước, một vật kỷ niệm đã in hằn dấu vết của thời gian nhưng lại được bảo quản hết sức cẩn thận.
Cô chuyển tầm nhìn từ chiếc nhẫn sang vẻ mặt phức tạp của anh, thản nhiên nhận xét: "Chiếc nhẫn đẹp lắm!"
Sau đó đứng dậy: "Để em đi rót nước cho anh."
Lúc Tô Nhược mang theo ly nước ấm quay lại, Lục Minh Trạch đã chìm vào giấc ngủ say, bàn tay phải nắm chặt chiếc nhẫn đặt lên nơi ngực trái, khoé môi vẫn còn vương ý cười.
Không muốn quấy rầy giấc mơ đẹp của anh, Tô Nhược đặt ly nước xuống bàn, tìm một chiếc chăn cất trong tủ áo cẩn thận đắp lên người Lục Minh Trạch, sau đó quay về phòng ngủ của cô.
Ngày hôm sau, Lục Minh Trạch dậy từ rất sớm, lại còn xuống bếp chuẩn bị bữa sáng. Tô Nhược bị hương thơm của đồ ăn ngon đánh thức.
Cô vội vàng vệ sinh cá nhân, sau đó chạy xuống bếp: "Chào buổi sáng. Có cần em giúp không?"
"Được rồi, để anh. Em đợi anh một chút."
Lục Minh Trạch không đề cập đến những lời anh nói tối qua, Tô Nhược cũng không hỏi thêm về chiếc nhẫn hay về cô gái mà anh gọi là Tiểu Tinh Tinh.
Hai người đã hứa với nhau, sẽ không xem cuộc hôn nhân này là gánh nặng và sẽ không can thiệp vào khoảng trời riêng tư của đối phương.
Khi Lục Minh Trạch dọn thức ăn lên, Tô Nhược có chút ngạc nhiên. Trên bàn đều là món cô thích, hơn nữa thói quen ăn uống của anh cũng rất giống cô: không ăn cay, không hành lá.
Giữa hai người có nhiều điểm tương đồng đến kỳ lạ, nhưng Tô Nhược còn chưa kịp nói ra suy nghĩ của mình, Lục Minh Trạch đã lên tiếng trước: "Ăn sáng xong, anh đưa em đi trung tâm thương mại mua ít đồ nhé?"
"Được.", Tô Nhược gật đầu đồng ý, quả thật trong nhà còn nhiều thứ cần phải mua sắm.
Căn hộ duplex hai tầng này là món quà mừng của ba mẹ Lục Minh Trạch dành cho hai vợ chồng. Trong phòng khách có treo một tấm ảnh cưới lớn, lại sử dụng nhiều đồ đôi trang trí làm công cụ ngụy trang che mắt người ngoài.
Ban ngày, khi gia đình và bạn bè thỉnh thoảng ghé qua chơi, phòng khách sẽ trở thành sân khấu chung để cả hai diễn vở kịch vợ chồng hạnh phúc. Nhưng đêm đến, Lục Minh Trạch và Tô Nhược đều nhốt mình trong phòng ngủ riêng của mỗi người, tựa như vạch ra đường giới hạn cho hai vùng lãnh thổ bất khả xâm phạm.
Tuy vậy, cả hai vẫn luôn làm tròn trách nhiệm hôn nhân với đối phương. Mặc dù chỉ là kết hôn trên danh nghĩa nhưng Lục Minh Trạch đối xử với Tô Nhược rất tốt, anh chăm sóc cô hết sức chu đáo, một tay đảm đương từ việc nhỏ đến việc lớn trong nhà.
Trong suốt thời gian một năm ở bên anh, Tô Nhược chưa từng phải lo lắng hay bận tâm bất cứ điều gì. Cô cứ ngỡ, tình trạng tốt đẹp này sẽ kéo dài mãi mãi, nhưng cuộc sống vốn không thể nói trước được.
Luôn có những biến cố có thể xảy ra khiến những dự định tương lai của người ta chệch đi theo một hướng khác.
Như mọi buổi sáng bình thường khác, Tô Nhược giúp Lục Minh Trạch thắt cà vạt trước khi đi làm.
Cô nhìn anh thăm dò: "Anh có nhớ hôm nay là ngày gì không?"
Người tinh tế như Lục Minh Trạch, luôn ghi nhớ ngày sinh nhật và những dịp đặc biệt của người thân, chắc chắn không quên hôm nay là kỷ niệm tròn một năm ngày cưới.
Lục Minh Trạch gật đầu: "Anh đã đặt bàn ở nhà hàng có món Việt mà em thích rồi. Tối nay chúng ta ra ngoài đi chơi một chút nhé?"
"Ừ, em sẽ xin phép về sớm.", Tô Nhược mỉm cười, cô cũng muốn tổ chức một buổi ăn mừng nho nhỏ, đánh dấu cột mốc một năm đồng hành cùng người bạn chung nhà tuyệt vời là anh. truyện ngôn tình
Sau khi tiễn Lục Minh Trạch ra cửa, Tô Nhược quay vào sửa soạn rồi lái xe đến công ty.
Ngồi trong phòng họp, Tô Nhược đang lắng nghe thông báo của giám đốc nhân sự.
"...Chuyên gia được công ty mẹ ở nước ngoài bổ nhiệm sẽ đến nhậm chức vào hai tháng sau, đồng thời cũng sẽ trực tiếp chỉ thị và quản lý dự án mới của chúng ta..."
Đột nhiên, chiếc điện thoại đặt trên bàn trước mặt cô khẽ rung lên. Một cuộc gọi từ trợ lý của Lục Minh Trạch.