Suy nghĩ của Tô Nhược bị cắt ngang bởi tiếng reo bất ngờ của Xảo Xảo: "Ba! Mẹ!"
Cô bé trườn người, tự trượt khỏi ghế, lao vào vòng tay của người đàn ông vừa mới hớt hải chạy đến. Anh ta bế đứa bé lên, giọng nói nửa như trách móc, nửa như nhẹ nhõm: "Con lại không nghe lời nữa rồi, làm ba mẹ sợ muốn chết."
"Con xin lỗi.", Cô bé xịu mặt xuống, một tay ôm cổ ba mình, một tay vẫn giữ khư khư quả bóng bay.
Người phụ nữ đi cùng anh ta lo lắng kiểm tra khắp người con gái một lượt, trên khoé mắt chị ta vẫn còn ươn ướt: "Xảo Xảo, con có bị làm sao không? Nói mẹ nghe."
Cô bé lắc đầu, sau đó chỉ tay về phía Lục Minh Trạch và Tô Nhược, nhoẻn miệng cười: "Có cô chú chơi với Xảo Xảo vui lắm ạ.".
||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||
Đôi phụ huynh lúc này mới nhận ra, vì quá vui mừng khi tìm được đứa con đi lạc nên đã thất lễ trước ân nhân.
Người mẹ bối rối lên tiếng: "Đã làm phiền anh chị nhiều rồi, chúng tôi thành thật xin lỗi. Con bé này rất nghịch ngợm, chỉ vừa mới lơ là một chút đã liền không thấy đâu nữa. Vừa nãy vợ chồng tôi hoảng lắm... May nhờ có anh chị giúp trông chừng cháu."
"Không sao đâu. Bé con rất đáng yêu." - Lục Minh Trạch nói - "Nhưng lần sau anh chị nhớ cẩn thận hơn."
"Chắc chắn rồi, cảm ơn anh chị.", Người ba nghiêng đầu nhìn con gái, "Nói tạm biệt cô chú đi con."
"Tạm biệt cô chú ạ.", Xảo Xảo vẫy vẫy bàn tay nhỏ xíu của mình, vô tình làm tuột mất quả bóng bay, khuôn miệng đang tươi cười liền mếu máo.
Người mẹ vội dỗ dành con gái: "Bé ngoan không khóc. Mẹ mua cho Xảo Xảo cái mới nhé, chịu không?"
Cô bé ngoan ngoãn tự lau nước mắt: "Dạ được ạ."
Đợi gia đình ba người bọn họ đã đi xa một đoạn kha khá, Lục Minh Trạch cầm lấy túi xách của Tô Nhược đeo lên vai trái. Trước khi cô kịp phản ứng, anh đã chìa tay về phía cô, mỉm cười cưng chiều: "Bây giờ có thể nắm lại được chưa?"
Tô Nhược hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn bị ánh mắt dịu dàng của anh khuất phục. Cô tự nhủ với chính mình, chỉ là nắm tay thôi, sẽ không sao đâu mà.
Giữa tiếng chim ríu rít và âm thanh xào xạc của những vòm lá đã chuyển màu cam đỏ, hai người thong thả tản bộ dọc theo con đường dài bao quanh một hồ nước lớn.
Lúc lướt ngang qua một đôi vợ chồng già, tóc đã ngả bạc, đang ngồi vui vẻ cho cá ăn, Lục Minh Trạch ghé vào tai cô thì thầm: "Anh muốn chúng ta cũng được như hai ông bà cụ đó, có thể bên nhau dài lâu."
Tô Nhược biết những lời này Lục Minh Trạch vốn không phải nói với cô, mà là dành cho người con gái anh thật sự yêu suốt 16 năm qua.
Cô khẽ cười: "Nếu như đến lúc anh nhớ lại tất cả mọi chuyện mà vẫn muốn duy trì thoả thuận giữa chúng ta, em vẫn luôn sẵn lòng ở bên cạnh anh..."
"... Nhưng nếu như anh thay đổi ý định, muốn ly hôn với em để theo đuổi Tiểu Tinh Tinh của anh, em sẽ thuận tình ly hôn."
Lục Minh Trạch dừng bước, siết chặt tay Tô Nhược như thể sợ vợ anh sẽ chạy đi mất, nghiêm túc nhìn cô, gằn từng chữ một: "Em nghe cho rõ đây. Dù cho bất kỳ hoàn cảnh nào, chồng của em cũng tuyệt đối không đồng ý ly hôn."
Tô Nhược bị giật mình bởi sự hung dữ bất chợt của anh, nhưng Lục Minh Trạch đã nhanh chóng xuống giọng nài nỉ: "Bà xã, xin em đừng bao giờ nhắc lại chuyện muốn ly hôn với anh, có được không?"
"Ừm.", Tô Nhược nén tiếng thở dài, bất đắc dĩ đồng ý. Tranh cãi với anh lúc này là vô ích.
Dẫu sao đến một ngày nào đó, câu trả lời của cô hôm nay cũng không còn quan trọng nữa. Một khi Lục Minh Trạch có được cơ hội ở bên cạnh người anh yêu, cuộc hôn nhân hợp đồng này sẽ trở thành vật cản mà anh cần phải loại bỏ.
Tô Nhược khịt mũi, thay đổi chủ đề: "Hình như gần đây có quầy bán Taiyaki, chúng ta mau đến đó đi."
Bánh cá tráp nướng là món ăn vặt đường phố yêu thích nhất của Tô Nhược. Bởi thời gian gần đây quá bận rộn nên cũng lâu rồi cô chưa được thưởng thức hương vị quen thuộc của nó.
Mùi thơm hấp dẫn xuất phát từ một xe đẩy nằm ở góc phía bắc của công viên. Đằng trước quầy bán đã có sẵn 4-5 người đứng chờ đợi. Cả hai xếp hàng phía sau bọn họ.
Khi đến lượt mình, Lục Minh Trạch gọi hai phần nhân ngọt truyền thống dùng tại chỗ và một phần tương tự mang về.
Mặc dù tò mò nhưng Tô Nhược không hỏi anh phần còn lại đó là dành cho ai.
Cầm chiếc bánh nóng hổi trên tay, cô lập tức cắn một miếng để thoả mãn cơn thèm của mình. Lớp vỏ bánh giòn rụm và nhân đậu đỏ ngọt bùi quyện vào nhau, tan trong miệng, cực kỳ kích thích vị giác.
Lục Minh Trạch vô thức mỉm cười trong lúc quan sát biểu cảm trên mặt vợ anh. Cách đây mấy ngày, Tô Nhược đã bâng quơ nhắc đến món ăn này khi nói chuyện phiếm qua điện thoại với một người bạn đồng nghiệp. Sau khi cúp máy, cô liền quên bẵng đi ngay, nhưng anh thì vẫn nhớ. Lời đề nghị đi dạo của anh không phải là do bất chợt nổi hứng.
Trên đường trở lại bãi đỗ xe, Lục Minh Trạch cúi người, đem phần bánh nướng mua dư đặt xuống bên cạnh người đàn ông vô gia cư nằm co ro ở góc vỉa hè gần lối ra vào của công viên mà không đánh thức ông ta dậy.
Việc hít thở không khí trong lành và thư giãn đầu óc khiến Tô Nhược trở về nhà với một tâm trạng cực kỳ sảng khoái. Cho đến khi cô nhận ra, những chuyện rắc rối liên quan đến người chồng mất trí nhớ của mình vẫn chưa kết thúc...