Doãn Mạn

Đoàn kiệu rước dâu của Bắc Nhị Vương đi được nửa đường thì trời sập tối, mưa cũng bắt đầu nặng hạt.

Ngư An ngồi bên trong kiệu cùng tân nương Chỉ Nhược Tiêu cảm thấy lo lắng, lên tiếng “Tiểu thư, bên ngoài vừa mưa vừa tối, nhưng quanh đây lại không có khách điếm nào cả, chúng ta làm sao đây?”

Chỉ Nhược Tiêu nắm lấy tay Ngư An mang theo giọng an ủi “Em đừng lo, có Triệu Miệt đi cùng, chắc hẳn hắn sẽ có cách.”

Bên ngoài vang lên tiếng hỗn loạn, đoàn kiệu bỗng dừng bước, Chỉ Nhược Tiêu cảm thấy có điều không ổn, liền sau đó vang bên tai tiếng Triệu Miệt lớn tiếng “Có thích khách, bảo vệ Đại tiểu thư!”

Bên ngoài, một đám hắc y nhân bao vây quanh đoàn rước dâu, rồi thoắt ẩn thoắt hiện cùng lúc tấn công các hạ nhân xung quanh đó, Triệu Miệt từ trên ngựa dẫn đầu lao tới kiệu tân nương.

Mưa ngày càng lớn, tiếng mưa tí tách cùng tiếng đao kiếm hòa vào nhau như một bản nhạc hòa tấu mang màu bi thương.

Bên trong, Ngư An vẻ mặt hoảng loạn siết chặt tay Chỉ Nhược Tiêu “Tiểu thư, bên ngoài có thích khách…”

Chỉ Nhược Tiêu trên mặt cũng có 1 chút sợ hãi nhưng ngay sau đó vội tan biến nhanh, nàng dùng tay tự hất khăn voan đỏ trên đầu xuống, tiến lên vén màn kiệu rồi bước ra ngoài, lúc này bên ngoài kiệu chính là cảnh hỗn chiến, Chỉ Nhược Tiêu nhân lúc không ai để ý liền kéo tay Ngư An chạy đi, dòng suy nghĩ của nàng lướt qua nhanh - nếu muốn sống ngay lúc này chính là phải liều, còn hơn ngồi yên chờ chết.


Chỉ Nhược Tiêu chạy đi nhưng không may đã để cho 1 tên thích khách nhìn thấy, hắn đã nhanh tay kết liễu đám hạ nhân cản đường sau đó đuổi theo nàng.

Chạy 1 đoạn, Ngư An khụy chân ngã xuống, chân trái tiểu nha hoàn đã bị thương. “Tiểu thư, chân nô tì không chạy được nữa, cô đi trước đi.”

“Không được, Ngư An, có đi chúng ta cùng đi. Em đứng lên, ta cõng em.” - Dứt lời, Chỉ Nhược Tiêu dùng 2 tay đỡ Ngư An đứng dậy nhưng chân tiểu nha đầu đã trật khớp không đi được.

Ngư An nhìn thấy tiểu thư lo lắng vì mình như vậy liền có chút xót vì bản thân vô dụng, gạt tay Chỉ Nhược Tiêu, lên tiếng van xin “Tiểu thư, em xin cô, cô đi trước đi, mặc kệ em..”

Liền ngay sau đó, Triệu Miệt xuất hiện trong cơn mưa xối xả lao tới cầm tay Chỉ Nhược Tiêu lên ngựa chạy đi, bỏ Ngư An ở lại.

Chỉ Nhược Tiêu bị Triệu Miệt kéo đi bất ngờ, nhất thời không ý thức được. Đến khi nghe sau lưng tiếng Ngư An la lên cùng tiếng va vào nhau không ngừng của đao kiếm kết hợp với tiếng mưa rơi, Chỉ Nhược Tiêu mới hoàn hồn trở lại, chân nàng muốn rụng rời, suy nghĩ thoáng qua - tiếng hét vừa rồi chính là..

Nàng muốn quay lại chỗ Ngư An, nhưng tay nàng đã bị Triệu Miệt siết chặt, nàng vì thế không cách nào kháng cự.


Sau lưng tiếng bước chân đuổi theo của đám thích khách ngày một gần, mưa ngày càng lớn hất vào mặt nàng rát cả da thịt.

Đêm nay có lẽ là đêm nàng không quên được, ngày nàng xuất giá cũng chính là ngày nàng bị truy sát. Rốt cuộc, khởi đầu là vậy, qua đêm nay còn điều gì xảy đến với nàng nữa?

Sau lưng, nước mưa hòa cùng biển máu quả thật bi thương.

Bầu trời ngoài kia rộng lớn nhưng sầm tối.

Mưa rơi mát mẻ nhưng ướt cả hỉ phục trên người nàng, tóc nàng cùng thân thể đều không 1 chỗ ấm áp.

Có lẽ đám thích khách trong mưa lớn không thể nhìn rõ dấu chân bọn nàng nên đã thôi đuổi theo.

Chỉ Nhược Tiêu mệt mỏi tựa đầu lên vai ướt Triệu Miệt thiếp đi, còn về phần hắn vẫn vung roi vun vút để ngựa chạy thật nhanh.

Trong cơn mưa lạnh lẽo tối nay, chỉ có lệ nàng là nóng hổi.

Một đêm lẳng lặng trôi qua, một ngựa hai người cùng chạy đi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận