CÔ TRỌNG SINH
Chuông đi học vang lên, hành lang ồn ào lập tức trở nên im lặng
Ở toilet cuối hàng lang, Kiều Trăn Trăn ngẩn người mà nhìn gương treo tường của bồn rửa tay
Trong gương cô làn da trắng nõn, không những không còn tiều tụy do tăng ca quá nhiều, ngược lại trạng thái da tốt quá mức, giống như lập tức trẻ đi rất nhiều tuổi, quan trọng nhất chính là, vết sẹo dữ tợn ở má phải của cô bỗng nhiên không thấy nữa.
Vết sẹo này là khi cô tốt nghiệp cấp ba bị bắt cóc để lại, đã ở trên mặt cô mười năm, hiện tại lại bỗng nhiên không thấy cũng giống như chưa bao giờ có nó.
Cô không phải gặp tai nạn xe cộ ở cửa ra của công ty hay sao? Vì cái gì đột nhiên xuất hiện ở trong WC, vì cái gì trên người mặc đồng phục trường cấp ba, vì cái gì trên mặt vết sẹo đột nhiên biến mất…… Một đống vấn đề hiện lên trong đầu, cô đột nhiên sinh ra một cái ý tưởng không thể tượng tượng được——
Chẳng lẽ…… cô trọng sinh?
Mới vừa toát ra cái này ý nghĩ này, vô số tin tức phức tạp đột nhiên ùa vào trong đầu.
Giờ cô mới biết, thực ra chính mình đáng lẽ là nữ chủ trong một quyển tiểu thuyết.
Theo nguyên văn, cô vốn nên trải qua cả đời thuận lợi, suôn sẻ, nhưng mà nữ phụ xuyên sách Triệu Luyến Kiều lại từng bước hủy hoại, ý nghĩ cướp đi tất cả của cô.
Vụ án bắt cóc năm đó, chính là Triệu Luyến Kiều tìm người làm, dự định là muốn cho cô ở thế giới này biến mất hoàn toàn lại không nghĩ tới rằng khi cô bị bắt cóc thì Trì Thâm cũng ở đó.
Trì Thâm thấy cô gặp nguy hiểm,bất chấp nguy hiểm, liều mạng bảo vệ cô, bọn cướp kia không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể trói cô với Trì Thâm cùng nhau, cuối cùng sau vụ án bắt cóc đó Trì Thâm chết, còn cô may mắn còn sống.
Trì Thâm.
Trong đầu vừa nghĩ đến cái tên này, khuôn mặt xinh đẹp của Kiều Trăn Trăn liền trở nên tái nhợt, tức khắc trái tim trở nên đau đớn.
Nếu không phải vì cứu cô, Trì Thâm cũng sẽ không chết.
Cô đến bây giờ đều nhớ rõ,anh trước khi chết nằm ở trong lồng ngực cô, khuôn mặt trắng nõn của anhbị máu tươi nhiễm đỏ, trong đôi mắt đen nhánh ấy chiếu ra rõ ràng gương mặt cô, chăm chú, bướng bỉnh, trừ cô thì không chứa bất kì sự vật nào.
Cô đã từng bị ánh mắt nhìn như vậy ba năm, chỉ tiếc khi đó cô được một đám người vây quanh, chưa bao giờ để ý người khác đối xử cô tốt như thế nào, lại sợ hãi sự thần bí cùng nghiêm túc của anh, dễ dàng bị Triệu Luyến Kiều châm ngòi, vẫn luôn đem anh coi làm rắn độc, cho đến khi anh vì cô mà chết, mới biết được chính mình sai đến quá đáng.
Hiện tại cô trọng sinh trở lại thời kỳ cấp ba, Trì Thâm có phải hay không…… vẫn còn sống?
Kiều Trăn Trăn hai mắt sáng ngời, lại gấp không chờ nổi chạy đi tìm người,gian bên cạnh bỗng nhiên truyền ra một thanh âm nữ sinh yếu ớt: “Ở bên ngoài có người không?”
Kiều Trăn Trăn dừng một chút, lúc này mới ý thức được cô đang ở trong toilet ngây người một lúc lâu.
“Có người.” Cô trả lời.
Nữ sinh ngay lập tức trở nên kích động: “Cái kia…… Cậu có khăn giấy không?”
Kiều Trăn Trăn nghe vậy lập tức tìm kiếm khắp người, tìm được khăn giấy sau, từ vách gian phía dưới đưa qua: “Cho cậu.”
“Cảm ơn!” Nữ sinh cầm lấy, liên tục cảm ơn.
“Không có chi, không cần cảm ơn.”
Kiều Trăn Trăn nói xong liền đi ra ngoài, mới vừa đi ra khỏi toilet, bên tai đột nhiên vang lên một âm thanh nhắc nhở ——
【giá trị hảo cảm +0.01, hiện có 0.01 điểm 】
Cái gì? Kiều Trăn Trăn mờ mịt nhìn xung quanh, hành lang to như vậy chỉ có một mình cô,không có ai cả.
“Đây là giá trị hảo cảm, tích lũy một số lượng nhất định giá trị hảo cảm, có thể tạm dừng thời gian, ví dụ như lần đầu tiên sử dụng, 10 điểm hảo cảm có thể đem thế giới tiểu thuyết tạm dừng 30 giây, 20 điểm có thể tạm dừng một phút, thời gian tạm dừng trong lúc, chỉ có ký chủ có thể di động, ký chủ có thể thông qua thời gian dừng lại làm theo như ý mình mà không vi phạm pháp luật,thay đổi số mệnh bị nữ phụ xuyên sách làm cho hoàn toàn bị đảo lộn.”
Đột nhiên nghe được một đoạn thanh âm máy móc, Kiều Trăn Trăn ngẩn người.
Mà hệ thống còn tiếp tục: “Trong thời gian tạm ngừng, ký chủ cũng có thể tránh được nước hắt tới, mở ra được cửa bị khóa trái, né được các cú đánh……”
“……Năng lực này có tác dụng gì đối với ta?” Kiều Trăn Trăn vốn đang kinh ngạc,sau khi nghe nói nó một tràng thì lại không nói gì
“Nó sao lại vô dụng?làm nữ chủ của một quyển tiểu thuyết, có được này đó năng lực này cùng trở ngại có cái gì khác nhau?” Hệ thống hừ hừ một tiếng, nhưng vẫn là giới thiệu về thứ khác, “Đương nhiên, nếu ký chủ không cần tạm dừng thời gian, cũng có thể đem hảo cảm dùng phương diện khác, ví dụ trúng thưởng vé số, kéo dài thọ mệnh, nhưng hạn chế sẽ là tương đối cao, có chút công năng chung thân chỉ có thể sử dụng một lần……”
“Kéo dài thọ mệnh?” Kiều Trăn Trăn đột nhiên đánh gãy nó nói.
Hệ thống thấy côcảm thấy hứng thú, lập tức trở nên kích động: “Đúng vậy, giống như ngài để ý Trì Thâm, lập tức tính toán ngài tránh được vụ bắt cóc kia thì trong nguyên văn hắn cũng sẽ tử vong trước tuổi 20 nhưng nếu ngàithu thập đủ nhiều giá trị hảo cảm, là có thể giúp hắn kéo dài thời gian sống sót.”
“Cho nên, ta nếu ta muốn thay đổi sự sống của một người, làm Trì Thâm sống lâu trăm tuổi, nhất định phải thu thập giá trị hảo cảm?” Kiều Trăn Trăn nhíu mày.
“Đúng vậy! giá trị hảo cảm, nghe tên đoán nghĩa chính là hảo cảm của người khác, đối tượng thu thập không giới hạn, phương thức thu thập không giới hạn, chỉ cần ngài làm người khác sinh ra hảo cảm đối với ngài là được, ví dụ như vừa rồi ngài cho người ta khăn giấy, lập tức thu hoạch thành công 0.01 điểm hảo cảm của đối phương.”
“Làm thế nào để dùng giá trị hảo cảm để kéo dài mạng sống?” Đây là vấn đề mà cô quan tâm nhất.
“Mỗi 10 điểm hảo cảm, có thể sống lâu thêm 1 tháng.”
“…… Cho nên ta phải đưa cho người ta một nghìn lần khăn giấy, mới có thể làm hắn sống lâu thêm một tháng?” Mà đầu tiên muốn đưa một nghìn lần khăn giấy, là phải có đủ một ngàn người đi WC mà quên mang khăn giấy.
Kiều Trăn Trăn tưởng tượng một chút, lập tức cười không nổi.
Thanh âm hệ thống mắc kẹt: “Ách… Ở xã hội hiện đại tình cảm con người trở nên nhạt nhòa, có thể có 0.01 đã là rất tốt rồi.”
Kiều Trăn Trăn: “……”0,01 không tính là nhiều đi.
“Ký chủ còn có cái gì không rõ không?” Hệ thống tin tức.
Kiều Trăn Trăn lắc lắc đầu, hệ thống tiếp tục nói: “Vậy là tốt rồi, ta kêu Tiểu Bát, vì tránh cho ký chủ bị coi như bệnh tâm thần, về sau ký chủ có thể ở trong đầu gọi ta, không cần mở miệng nói chuyện.”
“Được.”
Kiều Trăn Trăn mới vừa đáp ứng, trong đầu liền trở nên im lặng.
Cô sửa sang lại một chút suy nghĩ, hít sâu một hơi rồi đi về hướng phòng học.
Vẫn trong thời gian đi học, hành lang không có một người, cô đi theo một đường thẳng, dùng thời gian ngắn nhất chạy tới cửa phòng học, nuốt nước miếng nhìn cửa phòng nhắm chặt, run rẩy mà duỗi tay đẩy cửa vào.
Thời gian lúc cô đẩy cửa vào phảng phất giống như chậm lại, nhất thời cô quên cả mất hô hấp, phảng phất tim cũng ngừng đập, cho đến khi khung cửa phòng đánh vào tường, phát ra tiếng phịch một tiếng, thế giới mới bắt đầu di chuyển bình thường.
Trong phòng học trống không, một người cũng không có.
Cô có một chút sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về đồng hồ điện tử phía sau xác định thời gian hiện tại.
Lớp 12 năm ấy ngày chín tháng mười một,1 tháng nữa là sinh nhật 18 tuổi của cô.
Qua chín ngày nữa, sẽ phát sinh vụ bắt cóc kia,bắt đầu thay đổi số phận cả đời của cô cùng Trì Thâm.Sau vụ bắt cóc, Trì Thâm mất mạng, cha mẹ cô ly hôn,cô đi theo mẹ mình đi khỏi nhà, mẹ con Triệu Luyến Kiều dọn tiến vào Kiều gia, thay thế cô cùng mẹ trở thành vợ Kiều Kiến cùng con gái.
Mà hiện tại, Trì Thâm còn sống, Kiều Kiến cùng mẹ vẫn chưa có ly hôn, mẹ Triệu Luyến Kiều vẫn chỉ là tình nhân Kiều Kiến, Triệu Luyến Kiều cũng chỉ là đứa con gái không được công khai của tiểu tam, chỉ có thể lừa dối mà cùng cô làm bằng hữu, một bên ngầm hắt hắt nước bẩn lên người cô, không ngừng chia rẽ quan hệ giữa cô với mọi người, làm cho cô lúc không để ý bị đẩy vào thế bị tẩy chay, không có người thân thiết, không có bạn bè.
Ngay lúc này, cô nhất định phải bảo vệ tốt mẹ mình , bảo vệ tốt Trì Thâm, không để bi kịch xảy ra lần nữa.
Tim Kiều Trăn Trăn bỗng nhiên đập nhanh, khóe mắt đỏ lên, hơn nữa ngày kìm nén cảm xúc, quay đầu đi về bảng đen bên cạnh xem thời khoá biểu.
Hôm nay là thứ sáu, tính dựa theo thời gian, hiện tại đang ở chính là đếm ngược vào tiết hai buổi chiều …… Kiều Trăn Trăn nhìn xuống theo thời khoá biểu, nhìn đến 3 chữ cuối ‘ thể dục khóa ’, cô lập tức nhíu mày
Bởi vì Trì Thâm tính cách kỳ quặc, lại như quỷ luôn đi theo cô, đối với anh, cô luôn cảm thấy sợ hãi, lập tức trở nên trốn tránh,đến nổi tên của anhcũng không muốn nghe tới,cho nên không hiểu biết rõ tình cảnh của anh.Nhiều năm sau khi anh mất, mới nghe từ miệng trước kia bạn học cùng lớp nói, hắn cấp ba vẫn luôn bị Triều Luyến Kiều dẫn người tới cô lập, bắt nạt, đặc biệt là tiết thể dục mỗi tuần một lần thường thường lại càng bị tìm để bắt nạt.
…… Cho nên hiện tại anh ở đâu? Bị người ta bắt nạt sao?
Kiều Trăn Trăn trong lòng trầm xuống, không chút nghĩ ngợi mà chạy tới hướng sân thể dục.
Vẫn là thời gian đi học, mái hiên không có lấy một người, cô một đường chạy như bay xuống phía dưới, mới vừa chạy đến lầu một, liền nhìn đến phía trước có bà lão lung ngay sắp ngã.
Cô theo bản năng đi đỡ bà cụ, kết quả chính mình cũng bị ngã theo trên mặt đất, hôm nay cô chỉ mang áo tay ngắn, lập tức bị thương ở khuỷnh tay, ngược lại là bà lão dưới sự bảo vệ của cô lại bình an không có việc gì.
Cô nâng bà lão dậy,bà lão lập tức cảm kích nói lời cảm ơn.
【giá trị hảo cảm +0.02, hiện có 0.03 điểm hảo cảm.
】
Kiều Trăn Trăn nhìn khuỷnh tay mình chảy máu, nhìn đến hảo cảm giá trị nhỏ đến đáng lương, lại một lần cảm thấy không biết nói gì.
Còn chưa tìm được Trì Thâm, Cô cũng không nghĩ ngợi quá nhiều, đem bà lão đỡ đến chỗ râm mát liền tiếp tục chạy về hướng sân thể dục.Khi đến được sân thể dục, bước chân cô chậm lại, không ngừng tìm kiến hình ảnh Trì Thâm giữa sân thể dục đầy ắp người, trở nên nóng vội vì tìm không thấy, liền nghe được ở hẻm nhỏ bên cạnh hai khu dạy, truyền ra thanh âm cợt nhả của thanh niên ——
“vừa hôi lại vừa bẩn,bao lâu rồi mày không tắm rửa hả?”
“Cho dù nmày có giặt sạch thì cũng vô ích thôi,mùi hôi hám của mày xuất phát từ trong xương cốt phát ra, học tập tốt thì có tác dụng gì, còn không phải là một cái não tàn biến thái hay sao.”
Kiều Trăn Trăn hô hấp lập tức chậm lại, không chút nghĩ ngợi mà đi đến hẻm nhỏ.
Ở ngõ nhỏ, Trì Thâm trên người bẩn thỉu, bị bọn họ dồn ở góc chết nằm chỗ sâu nhất của ngõ nhỏ.
Thiếu niên dán lưng vào tường ở phía sau, đã không có đường lui, trên mặt lại không tìm thấy sự kinh hoảng, chỉ là một đôi mắt đen nhánh, nhìn xuyên qua mái tóc dài như băng mà nhìn chằm chằm những người này.
Âm lãnh, giống như một con rắn độc lặng yên không một tiếng động, chỉ là nhìn chằm chằm là có thể làm phía sau lưng lạnh toát
Mọi người bị hắn nhìn chằm chằm đến giật mình trong lòng,đột sinh ra một cơn tức giận, cắn răng vặn mở bình nước trong tay: “Tao cũng không tin là rửa không sạch, không thì hôm nay tao rủi lòng thương làm chút chuyện tốt, giúp mày……”
“Cậu dám hắt nước vào cậu ấy, tôi sẽ làm cho cậu ngày mai khỏi tới trường học.” Kiều Trăn Trăn tiến vào hẽm nhỏ, nhìn đến xô nước của hắn, lập tức khuôn mặt trở nên lạnh tanh.
Thanh âm cô vang lên, đầu ngón tay Trì Thâm trở nên run rẩy, đôi mắt đột nhiên rũ xuống.Đám người bắt nạt hắn đứng ngẩn người, quay đầu nhìn về phía cô, thở ra một hơi.
“Đây không phải Kiều Trăn Trăn sao, cậu cứ yên tâm, ta giúp cậu giáo dục đứa biến thái này, bảo đảm về sau hắn cũng không dám đi theo cậu nữa.” Đứa cầm đầu cười hì hì, mang theo một chút lấy lòng.
“Không cần,” Kiều Trăn Trăn nhận ra hắn là bạn cùng lớp Tiền Du, cũng là anh của Triệu Luyến Kiều nhận khi còn cấp ba, lập tức đuổi một tiếng, “Cút cho tôi.”
“…… Cậu uống lộn thuốc à? Chúng ta là ở giúp cậu giải quyết!” Tiền Du không nghĩ tới cô không khách khí như thế,giọng nói cũng có phần kém thêm.
Không khí đột nhiên ở thế giằng co, ai cũng không chú ý,Sau khi Tiền Du dung dữ với Kiều Trăn Trăn, ở góc nhỏ Trì Thâm bị dồn vào ánh mắt trở nên tối sầm.
Kiều Trăn Trăn mặt không biểu hiện gì: “Tôi có muốn cậu hỗ trợ à?”
“Cậu!”
Tiền Du đen mặt muốn tiến lên cãi nhau, lập tức bị ngăn cản: “Bình tĩnh một chút, ba của cô ta là hiệu trưởng!”
Tiền Du nghe vậy cắn chặt răng,oán hận mang theo những người khác đi ra ngoài, lúc đi qua người Kiều Trăn răng, đột nhiên bị cô gọi lại: “này.”
“Làm gì?” Tiền Du thái độ không tốt.
Trăn Trăn quay đầu nhìn về phía hắn: “Nhìn cậu như thế , tôi khuyên cậu về sau kiềm chế tình tình một xí, đừng luôn kiêu ngạo như thế.”
Nếu cô nhớ không sai, người này vừa mới khai giảng lớp 12 không biết khi nào đắc tội người nào, bị hắt nước, bị vứt trong nhà WC khóa một ngày một đêm, cuối cùng khi tìm được bị sốt cao không ngừng còn phải chặt đứt chân, trực tiếp nghĩ học tĩnh dưỡng.
Cô vốn là có lòng tốt nhắc nhỏ, nhưng qua lỗ tai Tiền Du liền thành cảnh cáo, anh đen mặt liếc cô một cái, cuối cùng không dám đắc tội cô, chỉ là mắng vài câu thô tục rồi quay đầu đi.
Kiều Trăn Trăn cũng chỉ là thuận miệng nhắc nhở, thấy anh ta không nghe cũng mặc kệ, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Tiếng bước chân của những đứa gây sự dần dần đi xa, ngõ nhỏ lập tức trở nên im ắng.
Cô đứng ở đầu hẻm, nhìn Trì Thâm trong một góc ở cuối hẻm, đột nhiên không dám tiến lên.
Ở trong thế giới của cô, Trì Thâm đã chết mười năm, trong mười năm này cô vô số lần nằm mơ thấy anh, anh cũng giống như bây giờ đứng trước mặt cô, làn da tái nhợt không giống con người, mái tóc màu đen dài phủ lên mắt, chỉ lộ ra chiếc mũi thẳng tắp cùng với đôi môi mỏng không chút màu sắc, càng thêm có vẻ suy nhược.
Mỗi một lần mơ thấy anh, anh đềugiống như bây giờ chân thật, thế cho nên cô đột nhiên nổi lòng nghi ngờ, có phải hiện tại tất cả đều là cảnh trong mơ không.
Cô ngây người một hồi lâu, người nọ một bàn tay dấu ở sau người, ở trong góc vẫn luôn không nhúc nhích, như luôn bất động mà đánh giá cô.
Rốt cuộc, Kiều Trăn Trăn hít sâu một hơi, chần chờ mà hướng phía trước đi đến, mỗi một bước đi liền tới gần anh một chút,cảm xúc chân thật cũng tăng lên bấy nhiêu.
Thời điểm cô cách anh ba bước chân, Kiều Trăn Trăn ngửi được trên người anh có một mùi gì kì quặc, đột nhiên dừng bước chân.
Đó là hỗn hợp mùi hương của một loài hoa cùng mùi cá, mùi vị khó ngửi giúp cô nhanh nhạy phát hiện được nhưng lại làm cô nhận ra cuộc sống của mình với anh một lần nữa gắn liền với nhau.
Trong lúc cô ngây người vì hương vị quen thuộc kia, vừa nhấc đầu liền đối diện với tầm mắt của hắn, Kiều Trăn Trăn lúc này mới phát hiện, hàng năm giấu sau bộ tóc mái của anh thế lại là một đôi mắt như thế.
Đen trắng rõ ràng, sạch sẽ như lưu li, không chút thất thố, ngược lại thuần túy bình yên, tựa như trời sinh không phân biệt thiện ác, không một quy tắc, trên đời này không có bất cứ thứ gì có thể lọt vào mắt hắn
Đối mặt với một đôi mắt như vậy,cô đột nhiên có chút khẩn trương.
Cô lúc trước sợ hãi Trì Thâm, không những bởi vì anh giống như một cái bóng luôn đi theo mình, còn bởi vì anh cho chính mình cảm giác giống như một tên bệnh bệnh hoạn, chó hoang không có nhà để về.
Yếu ớt, đáng thương, nhưng cũng hung tàn bướng bỉnh,người người chán ghét, quanh thân đều tràn ngập hơi thở nguy hiểm, nói chuyện với anh luôn bị u lãnh ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, phảng phất tùy thời sẽ tấn công bạn.
Không có ai thích một người giống như kẻ biến thái, bao gồm Kiều Trăn Trăn kiếp trước.
Nhưng từ sau khi anh vì chính mình mà chết, tất cả liền thay đổi.
Kiều Trăn Trăn nhìn người trước mắt, sau một hồi lâu nuốt nước miếng, hô hấp cũng chậm lại: “Cậu…… Không có việc gì phải không?”
Trì Thâm lẳng lặng mà nhìn cô, tựa ở mặt không chút biểu tình mà đánh giá cô.
Kiều Trăn Trăn thấy anh không để ý tới mình, nhất thời có chút xấu hổ, vừa lúc chú ý tới tay phải của anh trước sau đều che ở phía sau, liền nói sang chuyện khác: “Tay cậu bị thương sao?”
Vừa nói chuyện, cô vừa định duỗi tay đi dìu anh, nhưng mà tay mới vừa duỗi đến giữa không khí, Trì Thâm đột nhiên lui một bước về sau, tiếp theo không quay đầu lại mà chạy ra khỏi ngõ nhỏ, tốc độ nhanh giống như phía sau có chó dữ đuổi theo.
Kiều Trăn Trăn: “……”Cô thế nhưng không biết, Trì Thâm cũng có thể chạy nhanh như thế.
Conhìn chằm chằm tay của chính mình duỗi đến giữa không khí, không nói gì một lát sau lại thu trở về, vừa muốn rời đi, trong đầu liền nhảy ra nhắc nhở ——
【giá trị hảo cảm +10, hiện có 10.03 điểm hảo cảm.
】
“Chúc mừng ký chủ! Ký chủ thật là quá lợi hại! Ta lần đầu tiên gặp được mới vừa trọng sinh có thể thu thập nhiều giá trị hảo cảm như thế!” Trong đầu lại lần nữa vang lên vui sướng của hệ thống.
Đã quen với giá trị hảo cảm có sô 0 mở đầu, Kiều Trăn Trăn trong lúc tạm thời cũng có chút kinh ngạc: “Trì Thâm?”
“Đúng vậy!”
Kiều Trăn Trăn nghi ngờ: “Là bởi vì ta cứu hắn, hắn mới có nhiều hảo cảm như thế sao?”
So sánh với hai lần cô giật giật miệng, biết là cứu anh nhưng mà 10 điểm hảo cảm cũng hơi nhiều.
“giá trị hảo cảm mặc dù biểu hiện sau , cũng sẽ không vượt qua một phút, ngài cứu hắn là việc của năm phút trước, cho nên không phải bởi vì cái này.”
Kiều Trăn Trăn sửng sốt một chút: “Không phải bởi vì cái này, đó là bởi vì cái gì?”
“Ách…… Căn cứ số liệu biểu hiện, hẳn là bởi vì ngài cùng hắn nói chuyện.”.
truyện ngôn tình
Kiều Trăn Trăn: “?” vì cái này?.