Sau khi Kiều Trăn Trăn nói xong, trong lớp giống như còn bị tạm dừng, mãi đến khi tiếng chuông vào lớp vang lên, xung quanh mới như mới được sống lại.
Kiều Trăn Trăn không thèm nghe bọn họ nói cái gì, chỉ ngồi xuống bên cạnh Trì Thâm, giáo viên chủ nhiệm vừa mới vào thì cả lớp hoàn toàn yên lặng.
“ Từ ngoài hành lang, tôi đã nghe các anh chị ồn ào rồi, anh chị không nghe thấy tiếng chuông vào lớp sao? Đã học lớp 12 rồi mà còn lười biếng như vậy, ngày này qua ngày khác không biết chăm chỉ là gì!”Chủ nhiệm một bên vừa dạy bảo, một bên vừa quét toàn bộ lớp một lượt,cau mày nhìn Kiều Trăn Trăn ngồi ở hàng cuối cùng, “Kiều Trăn Trăn, em còn ngồi ở đó làm gì vậy?”
“Thưa thầy, em muốn nhờ bạn học Trì Thâm phụ đạo bài tập nên em muốn thay đổi chỗ ngồi ạ.” Kiều Trăn Trăn đáp lời một cách thân thiện.
“Phụ đạo bài tập cũng không cần phải đổi chỗ chứ?” Giáo viên chỉ nhiệm nhìn cô cảnh cáo, nhưng bởi vì nhà họ Kiều có cổ phần trong trường nên ông không nói thêm gì nữa.
Kiều Trăn Trăn thở phào nhẹ nhõm và nghiêm túc nhìn giáo viên đang đứng giảng bài trên bục nhưng ngón tay giấu dưới bàn lại chọc chọc vào Trì Thâm ngồi ở bên cạnh.
Trì Thâm: “…”
“Cậu còn trốn mình à?” Cô nhỏ giọng hỏi.
Lông mi Trì Thâm run lên.
“Nếu cậu lại tiếp tục trốn mình, mình sẽ sẽ …” Kiều Trăn Trăn nghĩ một chút biện pháp có thể trừng phạt anh, “Mình sẽ tự no chết chính mình.”
Trì Thâm: “…”
“Chắc cậu cũng biết rằng khi mình ăn no thì sẽ dễ dàng bị đau dạ dày mà.
” Kiều Trăn Trăn đã cố gắng hết mức có thể.
Trì Thâm tạm thời không nói nên lời, im lặng một lúc rồi quay đầu nhìn cô: “Chế độ ăn uống vừa phải.”
Kiều Trăn Trăn lập tức trở nên vui vẻ nhưng lại bị ánh mắt viên đạn của giáo viên chủ nhiệm bay tới lập tức căng mặt, không dám làm bừa nữa.
Trì Thâm ở bên cạnh liếc nhìn khóe môi đang kiềm chế của cô, cúi đầu khẽ nhếch khóe môi.
Thời gian một ngày dần trôi qua.
Buổi tối sau khi tan học, hai người cùng nhau đi ra ngoài, Trì Thâm vẫn chưa quen với việc đi song song bên cạnh cô, Kiều Trăn Trăn hết sức kiên nhẫn thả chậm bước chân để cho anh thời gian để điều chỉnh, bình thường chỉ mất năm phút là đến nơi nhưng hôm nay lại mất tận mười phút.
Sau khi nhìn thấy xe của nhà mình ở cổng trường, Kiều Trăn Trăn quay đầu nhìn Trì Thâm, “Mình về đây.”
Trì Thâm im lặng nhìn cô.
“Cậu nên cũng nói lời tạm biệt với mình.” Kiều Trăn Trăn nghiêm túc dạy dỗ.
Môi Trì Thâm mấp máy, từ cổ họng anh phát ra một giọng nói khàn khàn: “… tạm biệt.”
[Giá trị hảo cảm +10, hiện tại có 40 điểm]
Kiều Trăn Trăn vô cùng hài lòng ngồi vào trong xe, dựa vào cửa sổ vẫy tay chào anh mãi cho đến khi chiếc xe đi qua chỗ khuất,chắn tầm mắt giữa của hai người họ, cô mới ngừng cười một lúc rồi nói nhỏ với người tài xế: “Quay lưng lại đi, đi theo cậu ấy.”
Tuy rằng buổi sáng cô đã phá hoại rồi, đáng lẽ ra hai vợ chồng kia sẽ không còn sức lực để kiếm chuyện với anh nhưng không nhìn thấy tận mắt anh đi vào nhà, cô vẫn cảm thấy không yên tâm cho lắm.
Chiếc xe sang trọng màu đen chạy về phía một tuyến đường xa lạ ở cách đó không xa bị Triệu Luyến Kiều đang đi xe đạp điện nhìn thấy, trong mắt hiện lên vẻ ghen tị không kiềm chế được, cô ta lặng lẽ lên xe đạp đuổi theo.
Kiều Trăn Trăn đi theo Trì Thâm đến tận con phố ăn vặt và nhìn anh cúi đầu đi vào cửa, gã hói đầu bận rộn cả ngày mệt mỏi chửi mắng một câu rồi không quan tâm đến anh nữa, lúc này cô mới hoàn toàn yên tâm.
Trong góc, Triệu Luyến Kiều cười nhạo một tiếng, trực tiếp về nhà.
Khi về đến nhà, khi cô ta vừa mở cửa lập tức nghe thấy tiếng cười của một người đàn ông, một tia kinh tởm thoáng qua mắt cô ta.
“Luyến Kiều đã về rồi à?” Triệu Cầm nghe thấy tiếng thì thò đầu ra, “Mau vào xem ai tới này.”
“Mẹ,” Triệu Luyến Kiều cười một tiếng, “Không cần nói con cũng biết chú Kiều tới! “
“Tai của con cũng thật thính.” Kiều Kiến cười ha hả, vẫy tay với cô ta.
Triệu Luyến Kiều vui vẻ chạy tới: “Chú à, chú đã lâu không đến đây, cháu rất nhớ chú.”
“Chú cũng rất nhớ cháu, không phải chín giờ mới tan học sao bây giờ cháu mới về.? ” Kiều Kiến quan tâm hỏi.
Mắt của Triệu Luyến Kiều di chuyển, ám chỉ: “Vì nhà nằm xa trường học, con lại không thể đi ké xe ô tô của Trăn Trăn được nữa.
Con chỉ có thể đi xe đạp điện, sẽ chậm hơn một chút.”
” Luyến Kiều là một đứa hiểu chuyện.
Em không có thời gian để đón con bé, toàn là con bé đang đạp xe một mình đến trường”, Triệu Cầm thở dài nói.
Khi nghe những lời đó Kiều Kiến gậ tgật đầu: “Như vậy thực sự không được, lập tức ở trọ trong trường đi, đỡ phải chạy tới chạy lui.
”
… Tại sao ông lại không cho Kiều Trăn Trăn sống trong trường đi? Thấy Kiều Kiến không có ý muốn tài xế đến đón mình, Triệu Luyến Kiều kiềm chế ý muốn trợn mắt lên, cười cười có lệ.
“Thôi đừng ở trọ nữa, anh không thường xuyên tới, một mình em ở một người cô đơn lắm.” Triệu Cầm lập tức nhẹ nhàng thuyết phục.
Kiều Kiến cười: “Đúng vậy, như vậy chỉ có thể làm Triệu Luyến Kiều chịu khổ rồi.”
“Đều là việc con nên làm mà.” Triệu Luyến Kiều tỏ ra vui vẻ trả lời.
Kiều Kiến nhìn dáng vẻ vâng lời của cô ta, nhớ lại những lời nói cãi mình lúc sáng của Kiều Trăn Trăn, không khỏi thở dài: “Nếu Trăn Trăn hiểu chuyện được một nữa Luyến Kiều thì tốt rồi.”
Triệu Cầm dừng một chút, nhìn Triệu Luyến Kiều đầy ám chỉ.
Triệu Luyến Kiều lập tức tỏ vẻ vô tội: “Tại sao chú lại nói như vậy? Con nghĩ Trăn Trăn rất hiểu chuyện mà.”
“Con bé ấy thì hiểu chuyện cái gì ý? Không có lý do gì lại đi cãi nhau rồi cắt đứt quan hệ với con, động một chút lại cãi nhau rồi nói mấy lời khó nghe với chú, ngày hôm qua con bé lại dẫn theo một đứa con trai không tử tế về nhà “, khi nghĩ đến việc này, Kiều Kiến càng thêm tức giận,” Tần Tĩnh suốt ngày chỉ biết tụ hội, ăn uống,đi tiệc, đứa con gái ngoan không biết bị cô ấy dạy thành thế nào nữa! ”
“Đứa con trai không tư tế? ” trong nháy mắt Triệu Luyến Kiều có chút ý tưởng,“ Là Trì Thâm phải không ạ? ”
“Trì Thâm? ” Kiều Kiến cau mày.
Triệu Luyến Kiều gật đầu: “Là một cậu bạn trong lớp bọn con, rất không hòa đồng còn luôn quấy rầy Trăn Trăn.
Trước đây con và Trăn Trăn đều sợ cậu ấy nhưng mà không biết gần đây Trăn Trăn có chuyện gì, tự nhiên vì cậu ấy mà tuyệt giao với con …… à, đúng rồi hôm nay trên đường trở về, con có thấy Trăn Trăn đi theo cậu ấy.
“
” … Trì Thâm mà con nhắc tới, có phải đầu hắn bị thương phải không? ” Kiều Kiến hỏi.
Triệu Luyến Kiều giả vờ kinh ngạc: “Làm sao chú biết vậy?”
Vẻ mặt Kiều Kiến trở nên u ám: “Có phải con bé yêu sớm không?”
“Chuyện này con cũng không biết nữa,” Triệu Luyến Kiều cười ngọt ngào, “Đúng rồi, hôm nay Trăn Trăn chuyển đến hàng cuối cùng ngồi, chỉ để được ngồi bên cạnh cậu ấy.
“
Kiều Kiến không thể ngồi yên được nữa, đen mặt cầm chìa khóa xe rời đi, đến khi nghe được tiếng đóng cửa, Triệu Luyến Kiều mới nhíu mày.
“Mỗi lần tới chỉ cho chút tiền để sinh hoạt, nhiều hơn một chút đều không cho, thực sự xem chúng ta là kẻ ăn xin sao”
” Ai bảo chúng ta không có quan hệ huyết thông với ông ấy chứ “Triệu Cầm cười lạnh.” Nếu mẹ có thể sinh cho ông ta một đứa con trai, con có nghĩ ông ta sẽ hào phóng hơn không.
“
Triệu Luyến Kiều trầm ngâm suy nghĩ.
Sau khi nghĩ đến một cái gì đó, cô ta lập tức chạy đuổi theo.
Khi cô ta chạy xuống lầu, Kiều Kiến đang định lái xe đi, cô ta vội vàng kêu dừng xe lại: “Chú Kiều!”
“Còn có chuyện gì nữa?” Kiều Kiến nhíu mày hỏi.
Triệu Luyến Kiều vội vàng gật đầu: “Con chỉ bỗng nhiên nghĩ rằng nếu bây giờ chú quay trở về hỏi Trăn Trăn rõ ràng, cậu ấy chắc chắn sẽ không chịu nhận, nói không chừng còn cùng chú cãi nhau sẽ gây ảnh hưởng đến tình giữa cha với con.”
“Vậy con nghĩ chú phải làm gì bây giờ, chú không thể làm như không biết được? ” Kiều Kiến không vui.
Triệu Luyến Kiều cười vô tâm: “Thật ra có một cách khá đơn giản.
Chỉ cần nghĩ cách đưa Trì Thâm rời khỏi Trăn Trăn xa một chút.
Tốt nhất là đừng bao giờ gặp nhau nữa.Bọn họ chẳng phải tự nhiên sẽ tự động cắt đứt sao?”,
Kiều Kiến sững sờ một lúc, trong đầu hiện lên nhiều suy nghĩ.
Triệu Luyến Kiều chỉ nói đến đây,không nói thêm gì, để cho ông ta tự hiểu rõ.
Thế là một đêm sóng yên biển lặng trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, Kiều Trăn Trăn ngáp một cái rồi đi xuống lầu, cầm hai phần bữa sáng rồi đi học.
Ở góc cổng trường, Trì Thâm đã đứng đó đợi.
Vừa mới xuống xe, Kiều Trăn Trăn liền thấy anh, liền mỉm cười chào anh.
Khóe môi Trì Thâm khẽ nhếch một đường cong nhẹ, cũng học vẫy tay theo.
“Hôm nay là mấy cái bánh bao nhỏ, vẫn còn nóng.” Kiều Trăn Trăn vừa nói vừa đưa đồ cho anh.
Trì Thâm cầm lấy, sau khi mở ra thì nghiêm túc ăn.
Trong khi Kiều Trăn Trăn chờ anh ăn xong, không nhịn được đưa tay nhéo nhéo cánh tay anh: “Mình nuôi nó lâu như vậy rồi, sao vẫn chưa thấy mập.”
[Giá trị hảo cảm +30, hiện tại có 70 điểm]
Kiều Trăn Trăn dừng lại một chút, vẻ mặt vi diệu nhìn anh một cái.
Trì Thâm cụp mắt tiếp tục ăn, làm như người bị nhéo không phải mình.
Kiều Trăn Trăn im lặng một lúc, rồi lại nhéo nhéo: “Nhưng rất rắn chắc nha, tất cả đều cơ bắp.”
[Giá trị hảo cảm +30, hiện tại có 100 điểm]
Kiều Trăn Trăn: “…”
Cô im lặng một lúc,đầy ý tứ sâu xa mà rút tay lại.
“Thật không nhìn ra nha, thật buồn bực.”
Trì Thâm dừng một chút, không hiểu vì sao mà nhìn về phía cô.
Kiều Trăn Trăn vui vẻ, nhếch nhếch khóe môi,chờ anh ăn xong rồi cùng nhau bước vào phòng học.
Mặc dù việc cùng bàn với Trì Thâm là do cô nhất thời xúc động nhưng chỉ sau khi ngồi cùng nhau, cô mới biết quyết định này chính xác đến mức nào.
Không chỉ có thể thấy dáng vẻ ghi chép một cách nghiêm túc trong lớp mà bất cứ lúc nào cũng có thể nhéo một cái để kiếm chút giá trị hảo cảm
Đến tiết tự học buổi tối, giá trị hảo cảm của cô đã kiếm được tận 170 điểm.
Kiều Trăn Trăn đã giúp anh đổi thời gian sống sót thêm sáu tháng, còn giữ lại 110 điểm được để dành cho những việc đột xuất, tuy rằng cả ngày nay cô vẫn không chăm chỉ học tập nhưng cô vẫn cảm thấy thỏa mãn.
“Hơn nữa lần trước ta đã đổi 6 tháng, tính đên bây giờ đã tăng thêm một năm tuổi thọ.Với tốc độ này, muốn sống đến 99 tuổi cũng không có.” Cô tràn đầy tin tưởng.
Tiểu Bát cũng rất kích động: “Không sai! Ký chủ là người giỏi nhất!”
Kiều Trăn Trăn cười, nghe chuông tan học vang lên vội vàng thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, Trì Thâm bỗng nhiên kéo góc áo của cô, cô quay đầu với vẻ mặt nghi ngờ mà nhìn về anh.
“… Cậu cầm cái này về xem đi.” Trì Thâm nói, đẩy cuốn sổ đến trước mặt cô.
Kiều Trăn Trăn bàng hoàng một lúc mới nhận ra đó là cuốn sổ mà anh đã ghi chép một ngày nay: “Cậu đưa cái này cho mình làm gì?”
“Học tập đi.” Trì Thâm nói một cách nghiêm túc, giọng vẫn khàn khàn, thô ráp.
Kiều Trăn Trăn: “…”
Trong giây lát cô không nói nên lời, mở ra nhìn thoáng qua một lượt, liền phát hiện ra cuốn sổ này thực sự là để chuẩn bị cho cô, bởi vì bên trong mỗi đề đó ở phía dưới đều có hai ba trăm từ giải thích.
Cô rất cảm động, nhận lấy và nói: “Mình xem cũng không thể hiểu được.”
Trì Thâm: “…”
Sau một hồi im lặng, trong đôi mắt màu đen của Trì Thâm hiện vẻ bất lực: “Ngày mai mình sẽ giảng cho cậu.”
“Được, mình sẽ chăm chỉ học tập.
” Kiều Trăn Trăn nở nụ cười.
Trì Thâm ngẩng đầu nhìn cô, dưới ánh đèn phòng học hai mắt cô cong cong, giống như mang theo cả dải ngân hà.
[Giá trị hảo cảm +40, hiện tại có 150 điểm]
… Cô đã làm gì sao? Kiều Trăn Trăn ngạc nhiên mà chớp chớp mắt, trong một lúc lâu không nói được lời nào.
Hai người lặng lẽ bước ra phía ngoài trường, sau khi Kiều Trăn Trăn lên xe, ghé trên cửa sổ vẫy tay với anh: “Hẹn gặp lại, ngày mai nhớ đợi mình ở cổng trường nha.”
“… Được.” Trì Thâm cũng vẫy tay chào như cô.
Tuy nhiên,vào ngày hôm sau chẳng những Kiều Trăn Trăn không nhìn thấy Trì Thâm mà còn nghe được tin hắn bỏ học ..