Đôi mắt của Kiều Trăn Trăn lóe lên một chút ý nghĩ nhất định phải làm được, cúi đầu đi về phía phòng học, Triệu Luyến Kiều hừ lạnh một tiếng, bang một tiếng đem sổ ghi chép ném lên bàn, nhưng trong phòng học đầy rẫy tiếng đọc thuộc lòng, không ai thèm để ý cô đang mở mày mở mặt.
Kiều Trăn Trăn trở lại chỗ ngồi, Trì Thâm cũng ngồi xuống theo, tìm ra sách ngữ văn ở trên lộ ra mấy chỗ đánh dấu: “Học xong trước lúc tan học.
”
“Nhiều như vậy?” Kiều Trăn Trăn lập tức chột dạ.
Trì Thâm nghiêm túc mà nhìn về phía cô: “Em thông minh.
”
Kiều Trăn Trăn: “……” Được rồi.
Để không phụ sự mong đợi của Trì Thâm, lúc này cô bắt đầu đầu tư vào việc học thuộc lòng, Trì Thâm thì cúi đầu, ở trong sổ tay viết viết vẽ vẽ cái gì.
Kiều Trăn liếc mắt một cái, xác định là kế hoạch ôn tập đặc biệt dành riêng cho mình, trong lúc nhất thời có chút tò mò: “Cậu vẫn giúp tôi mấy việc này, có làm chậm trễ việc học của cậu không? ”
Trì Thâm bình tĩnh nhìn về phía cô.
Kiều Trăn Trăn: “… Mình biết là sẽ không mà.
”
Chỉ số THÔNG MINH của người với người quả nhiên có chênh lệch, cũng không biết cặp vợ chồng đầu heo kia làm thế nào mà có thể sinh ra một đứa con trai tốt như vậy… Kiều Trăn Trăn bỗng dưng nhớ tới câu nói của ông chủ ở phố ăn vặt, trong lòng lập tức lộp bộp một chút.
Chuyện quan trọng như vậy, sao cô có thể quên mất! Nhưng cũng không trách được, sau khi hỏi thăm tin tức cô liền vội vàng tìm Trì Thâm, tiếp theo là mẹ cùng với Kiều Kiến cãi nhau, sau đó lại xảy ra một loạt chuyện, cho dù cô có nhớ ra, cũng không có thời gian hỏi thăm rõ ràng.
Điều quan trọng nhất bây giờ, là giải quyết chuyện mẹ con Triệu Luyến Kiều và Kiều Kiến, giúp mẹ tạo ra một cuộc sống mới, còn về phần Trì Thâm… Anh tạm thời an toàn, chuyện này cứ đặt sang một bên đã.
Cô muốn xác định hết tất cả mọi chuyện mới có thể nói cho anh biết, miễn cho đến lúc đó anh sẽ suy nghĩ lung tung.
“Đừng thất thần nữa.” Trì Thâm nhắc nhở.
Kiều Trăn dừng một chút, lặng lẽ bắt đầu đọc thuộc lòng.
Một tiết tự học rất nhanh kết thúc, chuông tan học vang lên, mấy học sinh dậy sớm không kịp ăn cơm đều chạy đến căng tin, trong lớp học rất nhanh liền trống rỗng.
Kiều Trăn Trăn đọc sách cả buổi sáng, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thành công chỉ cảm thấy mệt mỏi, vì thế nằm sấp ngủ bù.
Trì Thâm lẳng lặng ngồi ở chỗ ngồi, hai mắt bình tĩnh nhìn về phía chỗ ngồi của Triệu Luyến Kiều, quyển sổ ghi tên đang đặt trên bàn, bên cạnh chính là cốc giữ nhiệt của Triệu Luyến Kiều.
Nửa giờ nghỉ ngơi nhanh chóng kết thúc, lớp học dần dần trở nên náo nhiệt.
Triệu Luyến Kiều gặp chuyện vui, tâm tình sảng khoái cùng mấy người bạn tốt cười cười nói nói tiến vào lớp, trong lúc đùa giỡn không cẩn thận đụng phải bàn, bình giữ nhiệt bị rơi xuống, nước nóng ở bên trong trực tiếp đổ một bàn.
Triệu Luyến Kiều thét chói tai lên một tiếng, vội vàng cầm lấy sổ ghi chép vẩy vẩy cho bớt nước, nhưng mà đã muộn, quyển sổ có chất lượng không tốt bị đã nước tưới ướt đẫm, chữ bên trong cũng đều nhuộm đen, trở nên lộn xộn.
“Lớp chúng ta chỉ có một cái sổ ghi chép này thôi, bên trong nó ghi chép rất nhiều thứ, cuối học kỳ chúng ta sẽ tổng kết lại.”bạn ngồi cùng bàn với Triệu Luyến Kiều nhíu mày, “Lúc cậu đi ra ngoài sao không đậy chặt bình giữ nhiệt vậy? ”
“- Mình rõ ràng đã vặn mà!” Triệu Luyến Kiều ảo não.
“Nếu đã vặn thì nước sao có thể chảy ra được?” Bạn cùng bàn lau bàn học bị nước lan đến của mình, giọng điệu cũng có phần bất mãn.
Triệu Luyến Kiều lập tức trở nên tức giận: “Nếu cậu không đụng vào bàn, bình giữ nhiệt của mình cũng sẽ không đổ.
”
“Làm sao cậu biết là do mình đụng phải?!”
Mùi thuốc súng giữa hai người càng ngày càng nặng, nhìn thấy sắp cãi nhau, mấy người khác vội vàng chạy tới khuyên can, nhưng mà hiệu quả rất ít, cuối cùng vẫn là khi giáo viên chủ nhiệm tiến vào, mới coi như ngăn cản tình hình phát triển thêm.
Khi nghe xong ngọn nguồn, giáo viên chủ nhiệm cau mày phê bình Triệu Luyến Kiều: “Em là học sinh trực của ngày hôm nay, bảo vệ tốt sổ ghi tên đáng lẽ là trách nhiệm của em, hiện tại bởi vì sai lầm của em đã tạo thành tổn thất lớp c, em đã không có áy náy thì thôi, sao còn cãi nhau với bạn cùng bàn chứ? ”
Triệu Luyến Kiều ngày xưa chỉ biết cúi đầu xin lỗi, hôm nay nghe xong lời chủ nhiệm lớp nói, đáy mắt lập tức hiện lên một tia phẫn nộ.
“Em không phục?” Giáo viên chủ nhiệm trầm mặt xuống.
Triệu Luyến Kiều cắn răng, nghĩ đến bây giờ là thời kỳ mấu chốt, phía bên mình không thể xảy ra chuyện gì, vì thế cắn răng thỏa hiệp: “… dạ phục.
”
Lúc này chủ nhiệm lớp mới liếc mắt nhìn cô một cái, cầm quyển sổ rời đi.
Triệu Luyến Kiều đen mặt, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Kiều Trăn Trăn còn nằm sấp ở trên bàn ngủ, đáy mắt nhất thời hiện lên sự ghen ghét nồng đậm.
Đừng tưởng rằng cô không biết, giáo viên chủ nhiệm bình thường nhìn có vẻ công chính vô tư, nhưng cho tới bây giờ cũng không trêu chọc Kiều Trăn Trăn, nếu Kiều Trăn Trăn mắc phải sai lầm, nhiều lắm là kêu ra ngoài nói hai câu, cơ bản sẽ không chỉ trích trước mặt mọi người giống như bây giờ.
Mà cô thông minh hơn Kiều Trăn Trăn, thành tích tốt hơn Kiều Trăn Trăn, so với Kiều Trăn Trăn thì biết nhiều tình tiết hơn, cô được ông trời chọn như vậy, dựa vào cái gì đãi ngộ của cô còn kém hơn của Kiều Trăn Trăn? May mắn hiện tại mọi thứ đã xoay chuyển rồi, chỉ cần đợi thêm một tháng nữa, chỉ cần Triệu Anh ra nước ngoài giám định giới tính của thai nhi, cô có thể cướp đi tất cả đáng lẽ thuộc về mình.
Kiều Trăn Trăn đang ngủ mơ mơ màng màng, sau khi bị chuông lớp đánh thức, vừa ngẩng đầu liền đối diện với đôi mắt ghen tị của Triệu Luyến Kiều, Triệu Luyến Kiều không nghĩ tới sẽ bị bắt gặp, có chút ngạc nhiên rồi vội vàng quay mặt đi.
Kiều Trăn Trăn chớp mắt một cái không nói gì, quay đầu nhìn Trì Thâm: “Cô ấy xảy ra chuyện gì vậy? ”
“Giáo viên phê bình cô ấy.” Trì Thâm trả lời.
Kiều Trăn Trăn: “… Giáo viên mắng cô ấy thì cũng phải ghi hận vào đầu mình à? Bệnh thần kinh.
”
Trì Thâm yên lặng quay mặt đi.
Tiết đầu tiên là hóa học, hội chứng kỳ nghỉ khiến tất cả mọi người đều trở nên uể oải, giáo viên cũng không nói về nội dung mới, mà chỉ xem lại nội dung của tháng trước.
Kiều Trăn trăn thần kỳ phát hiện ra, cô thế nhưng có thể nghe hiểu.
“Để đối phó với kỳ thi tuyển sinh đại học, trường THPTThừa Đức sẽ nén sách giáo khoa ba năm trung học xuống hai năm đầu, bắt đầu năm lớp 12 thực chất là ôn tập, nội dung ôn tập một tháng sau khai giảng của trường, đại khái là nửa cuốn sách giáo khoa của học kỳ 1 cấp 3, mà phần nội dung này, cả tuần này ngài đã được Trì Thâm dạy kèm một cách có hệ thống, có thể nghe hiểu cũng là chuyện bình thường.” Tiểu Bát phân tích.
“Em thông minh.” Nhưng Trì Thâm chỉ có ba chữ.
Kiều Trăn Trăn vẫn như cũ thích đáp án của Trì Thâm.
Sau khi có thể nghe hiểu bài học, thời gian lên lớp cuối cùng cũng không còn nhàm chán như trước, Kiều Trăn Trăn sống hai đời,đây là lần đầu tiên cô tập trung như vậy, sau cả ngày mặc dù cô cảm thấy mệt mỏi, nhưng bất kể là thân thể hay tinh thần đều cảm thấy rất mãn nguyện.
Trước khi tan học, Kiều Trăn Trăn nhắn tin cho Tần Tĩnh, sau đó nhìn về phía Trì Thâm: “Tối nay mình muốn đi nhà ông ngoại, hôm nay mình sẽ không học bù.
”
Trì Thâm gật đầu.
“Mình sẽ đi cùng mẹ, sẽ không mang cậu theo, cậu trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Cô nói thêm.
Trì Thâm vẫn gật đầu, lại phát hiện cô vẫn còn nhìn mình chằm chằm, vì thế cổ họng gian nan phát ra một thanh âm:”Được.
”
Nhận được câu trả lời, Kiều Trăn Trăn thỏa mãn xoa xoa đầu anh, quả nhiên không nhận được điểm hảo cảm mới nào.
…… Anh quả nhiên đã quen rồi.
Kiều Trăn Trăn chậc chậc một tiếng, kiên nhẫn đợi đến khi tan học, sau khi tách ra với anh liền ngồi lên xe của Tần Tĩnh: “Đi thôi mẹ.
”
Tần Tĩnh tức giận nhìn cô một cái: “Sao hôm nay một hai mẹ đón mới được? ”
“Bởi vì hôm nay phải đi nhà ông ngoại.” Kiều Trăn Trăn trả lời.
Tần Tĩnh có một chút ngạc nhiên: “Sao còn đi? ”
“Đi ăn khuya.” Kiều Trăn Trăn vẻ mặt chính trực.
“…… Ông ngoại của con có biết không? ”
“Mau đi thôi!” Kiều Trăn Né né tránh mà không trả lời.
Tần Tĩnh nhíu nhíu mày, vốn còn muốn hỏi thêm một chút, lại bị cô liên tục thúc giục, cuối cùng chỉ có thể lái xe rời đi.
Lúc xe khởi động, Kiều Trăn Trăn thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, phất phất tay về phía Trì Thâm đang bên ngoài, nhìn thấy anh cũng phất tay mới ngồi về vị trí cũ.
” mỗi tối Trì Thâm đều nhìn con rời đi như vậy mới đi sao?” Tần Tĩnh hỏi.
Kiều Trăn Trăn gật đầu: “Đúng vậy.
”
Tần Tĩnh nhếch khóe môi một chút: “Còn nói không có yêu sớm.
”
Kiều Trăn dừng một chút, cười hắc hắc: “Thật sự không có.
”
“Đó chính là thời kỳ mập mờ.” Tần Tĩnh liếc cô qua gương chiếu hậu một cái.
Kiều Trăn Trăn chớp chớp mắt, cảm thấy từ này hình như cũng rất chuẩn, vì thế không phủ nhận.
Đầu ngón tay Tần Tĩnh vô ý thức gõ tay lái, trong lúc nhất thời không nói gì.
Trong xe im lặng một lúc lâu, Kiều Trăn Trăn có chút thấp thỏm hỏi: “Mẹ, mẹ có tức giận không?” ”
“Hả?” Tần Tĩnh hoàn hồn, “Vì sao mẹ phải tức giận? ”
“Bởi vì… Thời kỳ mập mờ? “Kiều Trăn Trăn có chút chần chờ.
Tần Tĩnh tuy rằng bình thường có hơi lải nhải một chút, tính tình cũng có chút lớn, nhưng coi như là tương đối sáng suốt, cho nên cô mới dám hào phóng thừa nhận, nhưng Tần Tĩnh nghe xong thật lâu không tỏ thái độ, trong lòng cô có chút lo lắng.
Tần Tĩnh lại nhìn cô một cái, nhìn ra sự khẩn trương của cô sau đó bật cười: “Mẹ còn có cái gì để tức giận, đứa nhóc mười bảy mười tám tuổi bắt đầu yêu đương không phải cũng là chuyện bình thường sao? Trì Thâm là một đứa trẻ ngoan, chỉ cần con đừng khi bắt nạt người ta là được.
”
“Vậy chắc chắn sẽ không.” Kiều Trăn Trăn lập tức cam đoan.
Tần Tĩnh cười cười, hai mẹ con liền không nói chuyện về chuyện này nữa.
Từ trường học về đến nhà chỉ mất nửa tiếng, đến nhà ông ngoại thì lại chỉ cần hai mươi phút, hai người rất nhanh đã đến cửa tiểu khu, Kiều Trăn Trăn lập tức gọi điện thoại cho Tần Thăng.
Điện thoại chỉ vang lên một tiếng thì đã có người nhấc may, bên trong truyền đến tiếng mắng mang theo mười phần tức giận của Tần Thăng: “Cháu gọi điện thoại làm gì?! Không thấy phiền hả! ”
Lời còn chưa dứt, trong điện thoại truyền ra nhỏ giọng lầm bầm của Tần Chiếu: “Không phải vẫn luôn chờ video call của Trăn Trăn sao…”
Tần Thăng lập tức bắt đầu mắng hắn.
Kiều Trăn Trăn nhịn không được nở nụ cười, hơn nửa ngày mới dụi dụi mắt nói: “Ông ngoại, con đã đến cửa tiểu khu rồi, ông đến đón cháu đi.
”
Tần Thăng im lặng: “Đến chỗ của ông rồi?! ”
“Dạ, cháu tới ăn khuya.” Kiều Trăn Trăn trả lời.
Tần Thăng lập tức lại mắng một trận, Kiều Trăn Trăn xoa xoa lỗ tai, nhìn về phía Tần Tĩnh lộ ra một nụ cười có chút tủi thân, Tần Tĩnh không tiếng động cười cười, đáy mắt có chút hâm mộ chính con gái của mình, lập tức làm cho Kiều Trăn Trăn đau lòng không chịu nổi.
Tần Thăng mắng xong thì muốn cho Tần Chiếu đến đón, Kiều Trăn Trăn vội vàng làm nũng, cuối cùng vẫn là nói đến mức làm cho ông ấy vừa tức giận vừa đi ra ngoài.
Kiều Trăn Trăn cúp điện thoại, vội vàng dặn dò mẹ: “Lát nữa nếu ông ngoại có mắng con, mẹ ngàn vạn lần đừng cãi lại nha.
”
Tần Tĩnh: “? ”
Mười phút sau, Tần Thăng đi ra, nhìn thấy Tần Tĩnh đang trong xe thì có chút ngạc nhiên, còn chưa kịp phản ứng, Kiều Trăn Trăn liền nhào về phía ông ấy: “Ông ngoại! ”
Nhìn thấy cháu gái mềm mại, Tần Thăng hừ lạnh một tiếng, nhưng cuối cùng không lại cách nào làm mặt căng: “Tự dưng không có việc gì lại tới nơi này của ông ăn khuya vậy? ”
“Mẹ cháu không nấu cơm, cháu chỉ có thể tới nơi này ăn.” Kiều Trăn Trăn tủi thân.
Tần Thăng lập tức trừng mắt.
“Mẹ cháu cũng đã lâu không được ăn cơm ngon, ông xem thử bà ấy đã gầy như thế nào rồi kìa.” Kiều Trăn Trăn lại đổ thêm dầu vào lửa.
Tất cả người già trên thế giới này, đều có một bộ não thẩm mỹ độc đáo của riêng mình, miễn là những người trẻ không béo ra mấy lần thì, trong mắt bọn họ chính là gầy.
Quả nhiên, Tần Thăng lại nhìn về phía Tần Tĩnh, lập tức bắt đầu nổi giận.
Tần Tĩnh không biết vì sao lại xuống xe, vừa mới xuống liền bị mắng té tát vào đầu, cuối cùng bị mắng đến choáng váng, chỉ có thể gật đầu xin lỗi.
Tần Thăng mắng xong, lại kéo Kiều Trăn Trăn rời đi: “Cô ấy không cho cháu ăn, ông cho cháu ăn! ”
“Cảm ơn ông ngoại.” Kiều Trăn Trăn bị kéo đi, đi vài bước rồi lại nói, “Ông xem mẹ đi, thật đáng thương! ”
Tần Thăng nghe vậy bỗng nhiên dừng bước, vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Tần Tĩnh lẻ loi đứng ở bên ngoài tiểu khu, vẻ mặt lại giống như một con mèo nhỏ bị vứt bỏ.
Trong nháy mắt ông ấy lại không nói nên lời, nửa ngày sau mới lẩm bẩm một câu: “… Cô ấy có thể đừng chướng mắt ở đó không? ”
“Mẹ ơi! Ông ngoại gọi mẹ về nhà ăn khuya! “Kiều Trăn Trăn lập tức mừng rỡ hét to.
Ánh mắt Tần Tĩnh sáng ngời, quyết đoán khóa xe lại chạy vào trong tiểu khu.
Tần Thăng: “… Tôi nói thế lúc nào? ”
Nhưng mà Kiều Trăn Trăn không để ý lời nói của ông ấy, vui vẻ lôi kéo Tần Tĩnh vào nhà, Tần Thăng im lặng một lát, bất đắc dĩ thở dài một tiếng..