Đoản - Mỹ Mỹ

Thanh xuân ngắn ngủi thật , tôi còn nhớ năm tôi 16 tuổi , tôi đã từng vì một chàng trai đánh đổi tình bạn , đã từng vì cậu thiếu niên chưa trưởng thành mà tình nguyện trở thành người thay thế

" Mập mờ " hai chữ này dùng để diễn tả mối tình đầu của tôi , tôi yêu anh ấy say đắm , hầu như ngày nào tôi cũng đến thư viện , sân bóng , âm thầm nhìn anh lật từng trang sách trắng , lặng lẽ dõi theo từng nhịp chân đang chạy trên sân

Buổi chiều nắng nhẹ , từng cơn gió mát dịu lướt ngang qua lòng tôi mang theo từng nỗi cô đơn , tương tư về anh , mỗi ngày cứ chiều đến tôi đều ngồi ở góc cửa sổ của thư viện chỉ để ngắm nhìn anh lướt ngang qua

Đôi mắt anh rất đẹp , chỉ cần mắt đối mắt với anh nữ sinh nhất định chỉ có thể chết gục , ánh mắt ấy đã khiến tôi tương tư mỗi đêm về

Đến một ngày ông trời như nghe được nỗi lòng tôi , hành lang rộng lớn , tôi cùng vài đứa bạn tán gẫu một số chuyện , anh chạy rất nhanh về phía chúng tôi , do bất cẩn hay gì đó anh đụng người vào tôi , lực anh quá lớn tôi không trụ nỗi ngã hẳn ra sau

Hung thủ mới gây ra thương tích cho tôi cũng chợt dừng lại không còn cười đùa , tay tôi bị trầy một đường , không sâu lắm nhưng lại xót vô cùng , mặt tôi nhăn lại

Bỗng nhiên giọng nói dịu êm của anh lọt vào tai xoá tan mọi đau thương
" Xin lỗi ! Em có sao không ? " - Bàn tay to khoẻ của anh đưa đến trước mắt tôi ngỏ ý muốn đỡ tôi dậy
Khẽ đặt tay mình lên tay anh , ánh mắt đó giọng nói dịu dàng tôi cứ như muốn đôi tay cả hai nhẹ nắm lấy nhau giây phút mắt đối mắt cứ như vậy dừng lại

Anh đỡ tôi dậy , dìu tôi đến phòng y tế , hỏi thăm cùng tôi một vài chuyện , điều tôi khó ngờ nhất là anh lại add we chat của tôi


Tối hôm đó anh nhắn tin cho tôi , một câu quan tâm ngắn gọn , hỏi thăm chuyện sáng , cùng chúc ngủ ngon , nhưng tối đó tôi rất hạnh phúc , cứ đọc đi đọc lại tin nhắn của anh

Tiếp những ngày đó , anh đều nhắn tin cho tôi , thỉnh thoảng cùng nhau đọc sách trong thư viện , tôi thật sự đang mơ sao ? nhưng mộng nào rồi cũng tan

Bạn cùng phòng khá thân với tôi là Lý Nhã , cô ấy nói vừa kiếm được một chàng trai rất đẹp , lại dịu dàng , cặp mắt khiến người khác say đắm

Cô ấy nói với tôi , hai người quen nhau rồi , cô ấy cho tôi xem hình , chàng trai đó là anh , khoảnh khắc ấy tim tôi như hoá đá , nụ cười ngượng đầy vẻ khó chịu của tôi khiến cô ấy lo lắng , tôi nói tôi bệnh muốn ngủ sớm , cô ấy mới ngưng kể về anh

Tối hôm đó , anh vẫn nhắn cho tôi như thường lệ , giống như anh vẫn còn độc thân vậy , lệ rơi hoá bi ai trong lòng , ấy vậy mà tôi vẫn đâm đầu cuồng si yêu anh

Những ngày sau đó bọn họ gặp mặt nhau , thỉnh thoảng tôi cũng đều đi cùng nhưng anh giống như đang chơi trò mập mờ với tôi vậy

Tôi muốn buông bỏ nhưng không được , anh đểu thật mà tôi lại yêu anh , hoá ra con người khi yêu dù thông minh cách mấy cũng trở nên ngu đần

Tôi không có cách nào chấm dứt sự tồn tại của anh , tôi có lỗi với cô ấy , dây dưa được hai tháng thì bọn họ chia tay , khoảng thời gian đầu cô ấy khóc rất nhiều , tôi đều an ủi , mỗi lần cô ấy khóc và đau tôi lại cảm thấy áy náy tự trách


Tôi chưa từng nghĩ bản thân sẽ trở nên khốn nạn như vậy , tôi và anh ấy không phải là quen nhau , nhưng lại hơn tình bạn , nhưng mãi mãi chưa bao giờ đến được tình yêu

Anh ấy chưa từng có tình cảm dành cho tôi , một chút cũng không có , có nhiều lúc anh đem lại cho tôi hi vọng , rồi lại nhẫn tâm dập tắt nó đi , anh có thể bỏ tôi bất cứ lúc nào , chưa từng nghĩ cho tôi , cũng đúng tôi và anh vốn đã là gì của nhau đâu mà phải quan tâm

Tâm trạng của tôi cứ mặc cho anh điều khiển , mỗi một câu nói của anh đủ để tôi suy tư cả ngày , những câu quan tâm tuỳ hứng của anh lại trở thành niềm vui hạnh phúc sâu đáy lòng tôi

Cây kim trong bọc có ngày cũng lộ ra , Lý Nhã biết chuyện giữa tôi và anh ấy, cô ấy trách tôi , phải tôi thật sự đáng trách , nhưng suy cho cùng tôi và Lý Nhã đều là con mồi trong tầm ngắm của anh

Anh tuỳ tiện vui đùa rồi nghoảnh mặt bước đi , một chút yêu thương cũng không có , khuôn mặt thư sinh , học trưởng làm muôn vạn nữ sinh ngã gục , hoá ra chỉ là một thằng đểu

Mà tôi lại yêu anh , đâm đầu cố chấp yêu , buông thì không được , tiếp tục yêu càng nhận thêm đau thương

Dạo gần đây , anh không nhắn tin cho tôi nữa , khi anh quá nhàm chán anh mới nhắn và tìm đến tôi , cũng đúng tôi làm gì có tư cách bên anh khi anh hạnh phúc

Từ khi yêu anh , tôi mới hiểu hoá ra dù lệ sắp tuôn trào khỏi khoé mắt, dù sóng mũi cay cay , chỉ cần anh ở trước mặt tôi tuyệt đối không để anh thấy tôi yếu đuối , tôi vẫn sẽ cười dù nụ cười có chút gượng , dù nụ cười thật sự cay đắng và cô đơn


Trái tim quá nhiều tổn thương của tôi đã nói cho tôi biết nó không chịu nổi , tôi cố gắng học để dành phần học bổng du học qua Anh , đất nước tôi mơ ước

Từ ngày đó tôi cắm cuối học hành , tôi khoá điện thoại để chuyên tâm học hành , nhưng đến gần một tiếng lại không kiềm được mở lại xem anh có nhắn tin không , nhưng mà anh thật sự không nhắn , có vài ngày chúng tôi nói chuyện sáng đêm , còn vài ngày một chữ cũng không có

Cái kết của việc ngu xuẩn và ảo tưởng chính là thất vọng , tôi chỉ giỏi suy nghĩ và khuyên người khác nhưng đến lúc thực hành lại thất bại thảm hại giả sử như việc từ bỏ anh

Biết là yêu anh sẽ ngày càng tổn thương , quyết định buông ngàn lần nhưng lại không thể , tôi miệt mài đèn sách suốt mấy tuần liền , ngày thi đến tôi ôm tràn đầy hi vọng , khát khao được du học

Kể từ lúc thi xong và chờ kết quả , anh không tìm tôi để nói chuyện , anh không nhắn tin cho tôi mỗi đêm như trước , tôi thường hay lãng vãng trước mặt anh , tôi thường hay ngồi ở một góc nào đó nhìn anh cười , tất cả đều âm thầm lặng lẽ như vậy

Ngày tôi nhận được kết quả cuộc thi , sau khi thông qua phỏng vấn , tôi được chọn đi du học

Vừa sung sướng , vừa đau lòng , xa anh tôi cảm thấy thật mờ mịch , đau lòng lắm nhưng không biết chia sẻ với ai cả , chỉ mong khi tôi qua Anh tôi có thể buông bỏ được anh

Tôi rút học bạ rời trường , việc tôi đi du học chỉ vài đứa bạn biết cùng với gia đình
Chỉ còn một ngày nữa là tôi đi rồi , tôi ở lại trong thư viện lặng lẽ chờ anh đi ngang như thường lệ nhưng hôm nay là lần cuối

Anh hôm nay không về sớm , cửa thư viện mở ra ,chàng trai khôi ngô ấy đem vài quyển sách to bé khác nhau đến đối diện tôi


Anh mở lời hỏi thăm như thường lệ , tôi cười đùa với anh vẫn vui vẻ , chỉ tôi biết dù là trước mặt anh tôi tỏ ra vui vẻ nhưng sau thăm thẳm đáy lòng lại đang đau nhói tột cùng

Tôi luôn là người kết thúc cuộc trò chuyện giữa tôi và anh ấy , bởi vì tôi sợ bản thân không nhịn được mà ôm anh thật chặt bày tỏ hết tâm sự trong lòng

Tôi chỉ chờ anh nhắn trước , tôi rất ít khi chủ động bởi vì có lẽ đó là sự tôn nghiêm duy nhất tôi giữ lại cho mình trước mặt anh

Ngày tôi đi , buổi tối hiu hắt , từng đợt gió lạnh ùa về , sau khi tạm biệt gia đình và bạn bè tôi mở chiếc điện thoại ấy đọc lại những tin nhắn quan tâm của anh , vài phút cuối ngắm kĩ khuôn mặt anh qua điện thoại

Sau khi quay mặt chuẩn bị lên máy bay , tôi xoá hết tất cả dữ liệu , khỏi động lại từ đầu, tôi rút bỏ chiếc sim điện thoại xuống đất

Tôi rời khỏi mảnh đất này , tôi cũng không muốn mang theo kí ức về anh đi đến nơi đất lạ , tôi không lưu giữ gì về anh

Sau 5 năm bên nước Anh , tôi tìm được khá nhiều bạn mới , họ hoà đồng cởi mở , nhưng mà 5 năm rồi anh có sống tốt không ? sao tôi vẫn luôn nhớ về anh ...?

Sau đó tôi hi vọng quãng đường dài trong tương lai tôi sẽ sớm quên được anh ... Hi vọng trong tương lai anh sẽ sống tốt , tôi đã yêu anh bằng cả thanh xuân , yêu anh bằng cả trái tim và tấm lòng , nhưng mà anh sẽ mãi mãi không bao giờ biết

Ở một nơi nào đó trong tim tôi , anh vẫn luôn ngự trị , tôi để anh ở một nơi sâu thẳm trong lòng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận