Thanh xuân của tôi một lòng dành cho anh , tháng năm rực rỡ tuổi trẻ toàn bộ tình yêu chân thành nhất của tôi chỉ đổi lấy câu " Anh xin lỗi "
Năm tôi lớp mười , tôi thầm yêu một chàng trai , cứ ngỡ là duyên phận một đời , hóa ra là nghiệt duyên
Ngày hôm đó , tôi đang ở sân trường cùng Tiểu Ngọc , cô ấy nói có người muốn tìm tôi , cô ấy dắt tôi đến chỗ anh
Ánh nắng chiếu xuống mái tóc anh , làn gió dịu êm lướt nhẹ qua tóc anh , một khắc đó tôi đã biết trái tim này của anh rồi
Anh khẽ quay đầu nhìn về phía tôi , anh tiến đến , cước bộ thong thả , ra dáng thiếu niên
Thấy anh đến Tiểu Ngọc nháy mắt với tôi một cái rồi đi về lớp
Giọng nói anh vang lên càng khiến tôi ngây ngẩn
" Chào em , Anh là Tần Hạo "
" À...chào anh , Em là Kha Lệ "
Chúng tôi nói chuyện rất vui vẻ , hình như anh và tôi có cùng sở thích , mỗi câu nói ra đều là vấn đề mà tôi thích
Sau đó tiếng trống phá vỡ sự ồn ào của trường học , phải vào lớp rồi
Anh xin wechat của tôi , tôi rất vui nhưng mà là con gái phải có tôn nghiêm một chút
Sau khi về lớp tôi kể Tiểu Ngọc nghe , cô ấy kể cho tôi nghe chuyện về anh , anh giỏi bóng rổ , biết đàn và hát hay
Nam sinh ưu tú được nhiều người ái mộ
Tiểu Ngọc vẩn vơ nói bên tai tôi
" Lệ Lệ à , học trưởng cùng cậu quả thật là trai tài gái sắc rồi , thật sự rất ngưỡng mộ đó " - Tiểu Ngọc
" Đừng nói bậy , thầy vào rồi mau về chỗ ngồi đi nào " - Mặt tôi đỏ hết cả lên , thật sự câu nói của tôi có chút dối lòng rồi
Tối về ở trong ký túc xá của trường , tôi cứ mỗi chờ điện thoại lên tiếng , đợi mãi cuối cùng cũng được đáp trả
Điện thoại vang lên tiếng tin nhắn , là anh nhắn tin cho tôi
Tôi rất vui , tôi và anh trò chuyện vui vẻ qua wechat , anh chúc tôi ngủ ngon , đêm đó tôi cứ nhắm mắt lại là hình ảnh chàng trai dưới ánh nắng dịu dàng xuất hiện trong đầu tôi
Cứ thế , tôi và anh mỗi tối đều trò chuyện , còn có điện thoại cho nhau , buổi sáng thì cùng nhau ăn trưa , anh còn mua thức ăn buổi sáng cho tôi
Tôi mãi không quên được lúc tan học vừa bước ra khỏi cổng trường , trên tay anh ôm đóa hoa bước đến chỗ tôi dưới ánh mắt ngưỡng mộ của bao người
Dòng nói trầm ấm , ôn nhu ấy lại lần nữa xuất hiện bên tai tôi
" Lệ Lệ , em có đồng làm người yêu của anh không ? Em và anh sau này có thể thành " chúng ta " không ? "
Hai câu hỏi ấy , cũng khiến tôi vô thức gật đầu , anh ôm tôi nói yêu tôi
Chuyện tình đến quá nhanh , lí trí vẫn là không theo kịp trái tim , tôi cùng anh mỗi ngày thân thiết khiến tôi vô cùng hạnh phúc
Cùng anh học bài , đọc sách , mùi hương thơm nhàn nhạt của anh gần ngay kế tôi , khuôn mặt tôi dần nổi lên màu hồng phấn
Vào ngày sinh nhật tôi , anh tặng tôi chiếc vòng tay màu đỏ thắm , thiết kế tinh xảo , rất đẹp , căn bản là vật anh tặng tôi đều quý trọng , lần đầu anh hôn tôi , lúc đó tôi đã nghĩ bản thân không thể sống thiếu anh
Có hợp có tan , đặc biệt là tình cảm nhanh đến như anh và tôi , ngày hôm trước còn vui vẻ , ngày hôm sau đã tràn đầy bi thương
Sau ngày sinh nhật tôi , sáng hôm sau khi đang trong sân trường tôi thấy anh cùng bạn anh trò chuyện , do tôi đứng ở góc khuất và gần anh nên dường như có thể nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện của anh
" Cùng tiểu mỹ nữ khối dưới ân ái mỗi ngày có phải thỏa mãn lắm không ? " - An Hào vỗ vai anh giọng mang theo chút bỡn cợt
Anh tựa lưng vào thân cây , tôi không thấy được vẻ mặt anh nhưng câu nói của anh khiến tôi khó quên
" Giao dịch là tao thắng , trò này tao thắng nhưng... " - Tần Hạo chưa nói xong tôi đã xuất hiện trước mặt anh
Tôi dường như nghe được con tim bé nhỏ này vỡ vụng , nơi ở giữa lồng ngực này rất đau ! Anh tàn nhẫn lắm
Tôi từ trong góc tối bước ra , một cái tát rơi trên mặt anh , đánh anh , tôi cớ sao còn đau gấp trăm lần , nước mắt thi nhau tuôn rơi chuỗi hạt nước mắt long lanh thi nhau ra khỏi hốc mắt
Trượt dài theo gò má , đôi mắt đẫm lệ tôi chăm chăm nhìn anh , tôi không đọc được suy nghĩ trong anh mắt anh
Yêu quá vội , tổn thương quá nặng , tôi trở về kí túc xá , tôi nói với Tiểu Ngọc tôi bệnh xin nghỉ
Đúng là bệnh , bệnh rất nặng , là tâm bệnh , đêm đó tôi khóc đến mắt sưng cả lên , tôi tắt nguồn toàn bộ điện thoại , tôi không biết bản thi đang hi vọng điều gì
Hi vọng một người đùa trò tình ái với bản thân để kiếm mình xin lỗi sao , ông trời thật biết trêu người , khoảng chừng gần một hai giờ sáng gì đó tôi mới bật điện thoải của mình lên , có đến tận 23 cuộc gọi từ " Tần Hạo " , tin nhắn nhiều đến nổi tôi thống kê không hết , tôi bối rối cực kì , có chút đau lòng , có chút thoả mãn
Tôi thật sự đọc hết toàn bộ tin nhắn trong thời gian tôi tắt nguồn điện thoại , trong đầu của tôi hiện tại chỉ có một câu của anh nhắn cho tôi , ngoài câu đó ra tôi quả thật không chứa nổi câu nào nữa
" Lệ Lệ lúc đầu anh cá cược bọn họ xem như là giao dịch là thật nhưng dần dần anh yêu em cũng là thật , tin anh được không ? Đừng chơi trò mất tích nữa , Lệ Lệ anh rất lo cho em mau trả lời lại anh " - Tần Hạo
Đoạn tin nhắn của anh cứ quoanh quẩn trong trí óc tôi , hoá ra tôi kém cõi như thế , cái gì mà danh học bá nữ thần , thiên nữ , nhìn thấy anh tất cả mọi người thứ đó đều trôi sạch rồi
Điện thoại tôi lại vang lên một tiếng , sau đó lại tiếp tục vang lên rất nhiều lần , xém một chút thì tôi thật sự ngạc nhiên đến nỗi rớt điện thoại xuống đất rồi , là tin nhắn của Tần Hạo , rất nhiều tin nhắn , tôi không biết phải nói gì với anh , càng không biết phải trả lời anh thế nào
Đầu tiên là đùa giỡn tôi , tiếp theo là hạ mình xin lỗi , sau một hồi đấu tranh tôi quyết định gửi cho anh "...." , chỉ vài chấm rối loạn vậy thôi , tôi xoá luôn cả app wechat , weibo
Sáng hôm sau , tôi cùng Tiểu Ngọc đến lớp , đã thấy anh ngồi trong đó rồi , tôi bắt đầu trở nên có chút ngượng , chỉnh lại đầu tóc một chút , mỗi nhìn qua chỗ anh , lúc mắt tôi và anh giao nhau , tôi có cảm giác ánh mắt đó thật sự thống khổ
Tôi lập tức dời tầm mắt đi không nhìn anh nữa , anh bước đến chỗ tôi , kéo ghế ngồi trước mặt tôi , tôi muốn trốn tránh , có chút tức giận , tôi không muốn nhìn mặt anh chút nào , tôi sợ phải bối rối , còn cả đau lòng
Anh đưa tay xoa đầu tôi , tôi đưa tay muốn đẩy tay anh ra thì anh lập tức nắm lấy tay của tôi , sau đó kéo tay tôi đứng lên ra khỏi lớp , ánh mắt anh nhìn tôi nó quá nhiều cảm xúc , tôi không thể đoán được
" Lệ Lệ , xin lỗi , là anh sai rồi đáng ra từ đầu anh không nên làm vậy nhưng em tin anh được đi , anh yêu em , hiện tại Tần Hạo chỉ yêu một Kha Lệ " - Tần Hạo ép tôi vào góc tượng giống như diễn cảnh phim ngôn tình vậy
Tôi có yếu ớt quá không ? Vì căn bản tôi có chút mềm lòng rồi , tôi không nói gì cả một chút cũng không , tôi đẩy anh ra chạy về lớp , vừa hay thấy giáo cũng vừa vào , anh đứng ngoài cửa sổ nhìn tôi , sau đó lẳng lặng đi khỏi
Sau đó trong một tháng anh làm đủ mọi trò để xin tôi tha thứ , tôi rất hạnh phúc , tôi sợ tôi tha thứ rồi anh sẽ không cần tôi nữa , cho đến một ngày tôi không thể chịu nổi nữa , dày vò bản thân đủ rồi
Ngày hôm đó là cuối tuần , tôi phải về nhà nhưng do xe tôi bị hư nên bạn học Cố Phát cùng lớp có ý định cho tôi đi cùng về nhà , vì nhà bọn tôi khá gần nhau
Chỉ là vừa về đến đầu hẻm , sau khi cảm ơn bạn nam kia , tôi vừa xoay lại đã bắt gặp bóng dáng cùng ánh mắt đáng sợ của Tần Hạo , anh nắm tay tôi rất chặt , phảng phất trong đôi mắt của anh là đau thương , anh đang rất tức giận , nơi tôi ở rất ít người đi qua lại nên cả con đường dài như vậy chỉ có tôi và anh
Anh giữ chặt gáy tôi , cuồng nhiệt hôn lên đôi môi nhỏ nhắn , bàn tay đang ôm lấy eo tôi không yên phận di chuyển xung quanh cơ thể tôi , từ trong cơn kích tình cuồng nhiệt , tôi dường như sử dụng một ít lí trí sót lại đẩy anh ra , vừa muốn đánh anh một cái lại thấy hốc mắt anh ửng hồng
Thôi xong rồi, tôi biết bản thân gục ngã rồi , nếu anh khóc , trong lòng em sẽ mưa đấy , lòng em cũng sẽ ướt
Tôi ôm chầm lấy anh , mùi hương hổ phách của anh cứ quanh quẩn bên tôi , thật sự rất cuốn hút , tôi tha thứ cho anh rồi , tha thứ cho anh từ rất lâu rồi
" Em tha thứ cho anh rồi ? "
Tôi khẽ gật đầu , không ngờ anh lại ôm tôi chặt hơn xiết rất chặt giống như là sợ tôi đi mất vậy , hành động của anh thành công hạ gục tôi rồi
Sau đó anh tiễn tôi đến cửa nhà , anh hôn lên tóc tôi rất dịu dàng , ánh mắt anh khiến tôi cả đem trằn trọc khó ngủ
Anh rất thành công , thành công chiếm trái tim lẫn lí trí tôi , sau đó tôi và anh quen nhau cũng được hai năm , lúc đó tôi học lớp mười hai còn anh là sinh viên rồi
Có một ngày mà tôi vĩnh viễn có chết cũng không quên nổi , ngày đó tôi dậy từ rất sớm để chuẩn bị cơm trưa cho anh , kết quả khi tôi đến đưa cơm cho anh lại thấy anh đang hôn một người con gái khác , mà cô gái này là vị tiền bối tôi rất ngưỡng mộ
Cô ấy là Lý Minh Hạ , vừa thông minh lại mềm dịu , giống là dòng nước ngọt ngào chảy vào tim vậy , tôi không thể tin vào mắt mình , bởi vì lúc tôi mới gặp cô ấy được tám tháng thì cô ấy đã đi du học rồi , hiện tại lúc đứng trước mặt tôi cùng người tôi yêu nhất " tình chàng ý thiếp "
Đẹp đôi thật , đẹp đôi đến nỗi khiến mắt mờ đi vì hàng sương dày đặt trên mặt , lại rơi lệ , lại yếu đuối , tôi cởi vòng tay màu đỏ mà anh tặng tôi ngày sinh nhật ấy ném thẳng vào người anh , tôi rất muốn hét lên sao anh có thể đê tiện như vậy , nhưng mà không thể tất cả đều không thể
Dây thanh quản tôi hầu như hoạt động không tốt , tôi chỉ cảm thấy ở cổ họng tôi rất nóng , giống như bị mắc kẹt không thể thốt lên được một câu rành mạch
Nước mắt lại thi nhau rơi xuống , toàn bộ lục phủ ngũ tạng như vỡ ra vậy , hoá ra vạn tuyễn xuyên tâm là vậy à , lấy hết chút can đảm còn lại , tôi tới gần bọn họ , hai người đó cũng nhìn tôi , tôi không nhìn vào mắt anh , không nhìn vào khuôn mặt tôi ngày đêm yêu thương nhớ mong
Tôi cuối đầu xuống đất , trên môi nở nụ cười thê lương , thực sự rất thảm
" Hoá ra là vậy , hai năm cũng chỉ có vậy , tình yêu của Tần Hạo là thứ rẻ tiền nhất mà tôi từng trân quý đấy , chúng ta chia tay đi "
Tôi vừa muốn quay đi , Minh Hạ đã mở lời đáp trả
" Ngây thơ thật , cô không nhìn ra cô thật sự rất giống tôi sao "
Tôi cảm giác cơ thể dần trở nên lạnh lẽo sau câu nói đó , ngước mắt lên nhìn rất kĩ cô ấy , quả thật rất giống , giống đến nỗi có thể coi là kỳ tích , là vì giống nhau nên tôi mới ngưỡng mộ sao ?
Tôi liếc nhìn anh một cái , sau đó mỉm cười nhạt rời đi , lúc tôi quay đi bên tai tôi truyền đến giọng nói của anh , hiện tại tôi rất thảm rồi , yêu đương sao ? hai năm sao ? Tình yêu chân thành ? Giả Dối
Tôi không còn tin vào bất kì điều gì nữa , tôi buông tha cho anh rồi , cước bộ tôi tăng nhanh bởi vì đằng sau có người đang chạy theo tôi
Bỗng cổ tay tôi bị một lực đạo to lớn kéo về , là bàn tay của anh , tôi thể nhìn anh được lâu nữa bởi tôi sợ sẽ hận anh đem thống khổ uất ức nói ra hết
Sau khi dằng co cùng anh , tôi cắn lên tay anh , anh bị đau nên buông ra , tôi chạy rất nhanh ra ngoài , sau đó tuỳ tiện leo lên chiếc taxi về
Tôi không biết rõ lắm bản thân đã lên phòng về nhà thế nào , bố mẹ tôi cứ ở ngoài phòng tôi đập cửa không yên , còn tôi chỉ cảm giác đau khổ thôi , thế giới này đúng là rất đáng sợ , chẳng lẽ không thể có một tình yêu thật sao ? Tôi đã sai điều gì để anh tàn nhẫn với tôi như thế ? Lúc đầu là đùa giỡn lúc sau lại như thế thân
Loại tình huống ngôn tình cẩu huyết này mà lại đặt lên số phận của tôi , thì ra tình yêu chân thành của tôi cũng không thể đổi lấy một chút tình yêu của anh , từ đầu tới cuối là Giả , anh gạt tôi , thế mà bản thân lại không thể hận anh , sao anh lại giày vò tôi như vậy ? Rốt cuộc năm tháng hạnh phúc kia đều giả , tất cả tình yêu ngọt ngào của anh đều là GIẢ DỐI , tôi làm gì có lỗi chứ , có lẽ lỗi sai duy nhất là yêu anh
Sau một thời gian , tôi chợt bình tĩnh tới kì lạ , tôi mở cửa phòng nói với bố mẹ muốn đi du học , họ ôm tôi vào lòng vỗ về , thực sự rất ấm áp ...
Khi tôi rời đi nhất định sẽ không để lại gì cả , tôi rút học bạ làm thủ tục cực kì nhanh gọn , sau khi bị " đội mũ xanh " , hưởng giá sự phản bội của anh , tôi chợt nhận ra bản thân yêu anh đến nỗi cả thân thể này tâm trí này đều chỉ nghĩ đến anh
Chuyện tôi đi du học chỉ có Tiểu Ngọc biết , kể từ ngày tôi bắt gặp cảnh tượng kia tôi đều né tránh anh , chỉ cần biết anh đi theo tôi sẽ nhờ Tiểu Ngọc cản lại , trái tim này dường như đã lạnh rồi chỉ còn một chút hơi ấm là hình bóng của anh , năm tháng vui vẻ trong quá khứ
Ngày tôi đi , bầu trời bỗng nhiên đổ mưa , nhưng thời tiết không quá tệ nên vẫn có thể bay an toàn , sau khi chia tay gia đình , tôi lên thẳng máy bay không chút do dự , rời khỏi mảnh đất tôi sinh ra và lớn , đi đến vùng đất mới lạ
Nơi đó không có Tần Hạo , không có Kha Lệ yêu Tần Hạo , không có chuyện cổ tích tình yêu , tình yêu này tôi vẫn sẽ cố quên đi , rồi anh sẽ hạnh phúc với Minh Hạ , còn tôi sẽ có gia đình riêng
Chúng ta từ nay không ai nợ ai , tôi bỏ qua tất cả đau đớn thống khổ anh dành cho tôi , bởi vì tôi muốn hoàn toàn vứt bỏ anh ra khỏi tâm trí
Trước khi kết thúc tất cả , tôi đã lấy điện thoại ấn dãy số quen thuộc , tôi gọi cho anh , khi bên đầu dây kia bắt máy , tôi nhỏ giọng
" Tạm biệt , người em yêu " - Sau đó bên đầu kia truyền đến tên tôi , tôi lập tức tắt máy rút sim quăng xuống chân nghiền nát nó , tình yêu đầu nghiệt ngã của tôi đã chấm dứt
Người con trai tôi yêu nhất , Tần Hạo là cả thanh xuân của tôi bây giờ sẽ không còn nữa , hãy để tình cảm này nằm trong góc khuất của trái tim tôi đi , hãy để sự giả dối của anh lên trái tim lạnh này , tôi tình nguyện một mình thống khổ , đau đớn để anh được hạnh phúc với cô ấy
Im lặng và buông tay anh rời đi là sự tôn nghiêm cuối cùng của tôi , cũng là niềm chúc phúc của tôi tới anh và cô ấy
————————————————————————————
( Suy nghĩ của Tần Hạo )
Sau khi bị cô bắt gặp , anh rất rối loạn , chỉ cảm thấy bàn chân như có đá đè nặng ghì chặt xuống , anh muốn đến bên cô ôm cô , lau đi nước mắt nhưng ngay cả thở hiện tại anh cũng thấy khó khăn
cô và Minh Hạ nói chuyện , anh căn bản nghe không lọt một chữ , chỉ cảm thấy khi cô rời đi , anh đột nhiên rất sợ , cảm giác sợ hãi lan tràng , anh đẩy Minh Hạ ra ngoài , sau đó nhặt vòng tay chạy theo cô , bắt được cô liền bị cô cắn vào tay một cái đau đến anh phải nhăn mặt
Sau đó gặp lại cô ở trường , cô tìm đủ chuyện để né anh , anh muốn giải thích , sau đó một thời gian rất dài anh kiếm cô nhưng không thấy , cuối cùng anh nhớ cô sắp phát điên thì Tiểu Ngọc mới nói rằng cô đi du học rồi
Đầu tiên là Minh Hạ bây giờ là Kha Lệ , người anh yêu lần lượt rời đi , là do Minh Hạ cố tình sắp đặt một màn kia cho cô thấy , anh chưa từng xem cô là thế thân ai cả , bởi vì từ năm cô còn rất bé tầm khoảng lớp ba anh đã gặp cô rồi
Cô vĩnh viễn không biết được anh chính là chàng trai đỡ cô dậy khi cô bị ngã lúc cô còn bé , anh hứa bảo vệ cô , bây giờ anh đang muốn thực hiện thì cô rời đi rồi
Lúc cô gọi cho anh , câu nói ấy cứ mãi trong trí nhớ anh , anh đã gọi lại cho cô không biết bao nhiêu lần nhưng đáp trả anh là tiếng máy móc nữ lạnh lẽo
Đem đến cho cô nhiều thống khổ như vậy , quả thật anh đúng là tàn nhẫn , chỉ là anh rất yêu cô , người ta nói mất đi mới quý trọng , con người là vậy bản tính là thế , vật luôn sở hữu sẽ không biết trân trọng đến khi nó là của người khác thì kiếm tìm
Im lặng và rời đi là phương thức tàn nhẫn nhất mà cô làm với anh , có lẽ tình yêu này căn bản là làm cho cô đau khổ , thân xác là anh nhưng thứ chính giữa lồng ngực đã theo cô đi về nơi đất xa lạ , cô đã mang đi toàn bộ vui vẻ hạnh phúc của anh , hoá ra đây là cái giá anh phải trả cho lần cá cược đầu tiên
Mất đi người mình yêu hoá ra đau đớn đến vậy , tình đầu nghiệt ngã , mỗi người một lý do , là do chúng ta yêu sai cách rồi , là do đối phương và ta có quá nhiều hiểu lầm , tình đầu rất đẹp sao ? Sẽ thơ mộng như cô bé nông dân nghèo và bạch mã hoàng tử ?
Đáp án là " Không " , Tình yêu như dòng suối mát , quấn lấy con tim ấm áp hoặc đôi khi nó lại là mũi dao bén nhất hung hăng đâm vào tim , khoảng cách chạm tới hạnh phúc giữa chúng ta rất gần nhưng cũng rất xa
cô là Kha Lệ , anh là Tần Hạo , giữa anh và cô vĩnh viễn không có " chúng ta "