Khi nàng còn là một tiểu nữ , nàng đã ái mộ chàng , chàng là thái tử của Lương Triều , còn nàng là Triệu Lý Tâm công chúa của Tây Quốc
Hai nước đã sớm kết giao , từ khi bọn họ sinh ra đã định sẵn sẽ tứ hôn
Nhưng mà trong mắt chàng , chỉ có biểu muội của nàng , vĩnh viễn cũng không thể dung chứa kẻ đáng thương này
Lúc nàng còn nhỏ , mỗi khi biểu muội là Lý Nghi đi cùng chàng , nàng đều sánh bước theo sau bọn họ
Lần kia khi nàng mười bốn tuổi , nàng và Lý Nghi được triệu đến Khôn Ninh Cung
Hoàng hậu ban tặng cho nàng rất nhiều lễ phục , nhưng đến Lý Nghi chỉ được có hai bộ , nàng từ nhỏ đã thích hoa anh đào , nên khi nhìn thấy bộ lễ phục mà hoàng hậu ban cho Lý Nghi có màu hồng nhạt như anh đào , trên áo họa nét hoa
Mặc dù đơn giản nhưng mà lại rất đẹp , không giống như những bộ của nàng , rực rỡ , tôn lên vẻ kiêu ngạo
Hoàng hậu nhìn thấy nàng nhìn chằm chằm lễ phục của Lý Nghi lập tức sai người đổi lại , hoàng hậu ban tặng cho nàng thêm bộ của Lý Nghi
Lý Nghi kế nàng đang mắt sáng yêu thích bỗng nhiên trở nên sa sầm mặt mày , nàng thấy vậy liền xin hoàng hậu đổi lại , nàng không cần nữa
Một phen này chàng thu hết vào mắt , chàng nhàn nhạt lạnh lùng nhìn nàng phun ra vài chữ
" Giả nhân giả nghĩa "
Nàng không muốn bị chàng ghét bỏ nên một mực quỳ xuống cầu xin hoàng hậu
" Hoàng hậu nương nương , bộ lễ phục này vẫn là biểu muội mặc đẹp hơn Ly Tâm , hơn nữa nương nương ban nhiều bộ cho Ly Tâm như vậy , chỉ sợ Ly Tâm mặc không hết "
Hoàng hậu đi đến đỡ nàng dậy , quay sang nhìn Lý Nghi cúi đầu tay nắm chặt thành nấm đấm , hoàng hậu bỗng dịu giọng lại nắm lấy hai tay nàng
" Ly Tâm từ nhỏ đến lớn là do một tay bổn cung cùng a nương của con chăm sóc , con thích gì bổn cung còn không biết sao , đứa trẻ này đúng là biết thương người "
Lý Nghi bên kia tức đến phát khóc , hai mắc đã sớm xuất hiện hàng sương long lanh , dáng vẻ yếu đuối nhu nhược nhìn chằm chằm thái tử
Chàng đi đến ôm lấy nàng , dỗ ngọt vài câu nhỏ
Hoàng hậu thu cảnh này vào mắt lập tức sai người thu hết lễ vật vừa ban thưởng của Lý Nghi cho Ly Tâm
Chỉ để cho Lý Nghi bộ y phục thiết kế đơn giản hai màu nhạt nhẽo , liếc mắt cũng biết là y phục của tỳ nữ
Lý Tâm muốn lên tiếng nhưng tiếng thái tử đã vang lên trước nàng
" Mẫu thân , Lý Nghi chỉ là một tiểu nữ còn nhỏ , người lại vì một chút lời lẽ giảo biện của cô ta mà đối xử Lý Nghi như vậy "
Thấy chàng một tay ôm giai nhân , trách cứ nàng và hoàng hậu , một cỗ chua xót dâng trào trong lòng
" Thái tử vô lễ , càng lớn nói năng hàm hồ " - Hoàng hậu tức giận quở trách
Chàng im lặng không đáp trả chỉ ban tặng cho nàng cái nhìn như tuyết mùa đông rồi quay lưng cùng Lý Nghi ra ngoài
Hoàng hậu một bên tức giận không nguôi , Lý Tâm đau lòng nhìn chàng rời đi , xong rồi chàng thật sự ghét nàng rồi
"Nương nương , thái tử cũng vì nghĩ cho biểu muội nên mới lớn tiếng , nương nương đừng trách huynh ấy "
Hoàng hậu nhìn nàng cười dịu dàng , tức giận trong mắt cũng tan dần
" Vẫn là Lý Tâm con hiểu chuyện , cái tên tiểu tử ngốc của ta bị con hồ ly kia mê hoặc rồi "
Sau khi cùng hoàng hậu trò chuyện đôi lời , nàng cũng lui về phủ
Thời gian trôi nhanh hơn mọi thứ , mới đây đó mà nàng đã mười lăm tuổi
Lễ Hoa Đăng trong cung được tổ chức linh đình , hôm đó nàng vận trên thân một bộ y phục màu xanh ngọc họa vài nét hoa văn đơn giản , toát lên vẻ kiêu sa , kết hợp với trâm phượng phỉ thúy trên tóc nàng
Khiến nàng trông trở nên tuyệt mỹ hơn hết , khi nàng vừa đến nơi tổ chức lễ hội trong cung , đã thấy chàng cùng Lý Nghi ôm ấp tình tứ , nhìn chàng tay ôm giai nhân , ánh mắt dịu dàng
Nàng đau xót , thầm cầu nguyện người trong lòng chàng có thể là nàng thì tốt biết bao , dù là trong một khoảnh khắc ngắn cũng được
Nàng không muốn nhìn nữa xoay đi nơi khác vừa xoay đầu đã bắt gặp ánh mắt của Tứ vương gia , xa lạ nhưng phức tạp , nàng không hiểu tại sao hắn lại nhìn nàng như vậy , nàng khẽ gật đầu chào hắn đáp lễ , thấy hắn rời đi nàng cũng không ngoảnh lại nhìn
Lát sau nàng cầm lấy đèn trên tay thắp sáng hoa đăng , từ đâu một đôi tay nhỏ bé níu lấy hai tay nàng kéo về phía trước , lực quá mạnh , hai tay bị đau nên nàng buông cả hai tay đang cầm đèn vùng ra
Ánh đèn sáng rơi mạnh xuống đến khi nàng nghe được tiếng la mới ngẩng đầu lên
Là Lý Nghi ! Trên tay nàng ta xuất hiện vết đỏ hồng , có chút xây xước
Nàng bỗng nhiên ý thức được mọi chuyện liền thấy thái tử đi đến gắt gao đẩy nàng ngã sang một bên ôm lấy Lý Nghi đang rơi lệ
" Triệu công chúa quả nhiên là người đa mưu túc trí , đến cả biểu muội cũng không tha " - Chàng khinh bỉ nhìn nàng
Lý Tâm cảm thấy chua xót , đau khổ , nàng vội mở miệng giải thích
" Không phải ta , ta không cố ý "
Lý Nghi đang khóc thì nghẹn ngào mở lời
" Tỷ tỷ , muội biết trong lòng tỷ thích thái tử điện hạ nên ghen ghét với muội , nhưng không ngờ tỷ lại làm cách này trả thù ta " - Lý Nghi vừa khóc vừa kể lể
Hoàng hậu một bên nghe xong tức đến nỗi hai mắt đầy địch ý
" Triệu tiểu thư , Triệu Lý Nghi mưu mô , phạt chép nữ giới năm mươi lần , không được phép gặp thái tử cho đến khi Triệu công chúa thành thái tử phi" -Hoàng hậu nhìn nàng đầy chua xót
" Mẫu thân không được "
Nàng thấy chàng không vui , hơn nữa nếu như vậy chàng chỉ càng ghét nàng nhiều hơn
" Hoàng thúc , hoàng hậu nương nương , chỉ là tai nạn , Lý Tâm và biểu muội đều oan ức , chỉ xin a nương nghĩ lại "
Bên kia hoàng thượng nhìn thấy nàng quỳ xuống cầu xin liền cau mày
" Lý Tâm , Thái tử ý của hoàng hậu đã truyền cũng như ý của ta , các con lui về đi "
Lý Nghi uất ức dựa vào lòng thái tử khóc lóc , cuối cùng phải tách bọn họ ra , để tỳ nữ đưa Lý Nghi về phủ
Vừa ra khỏi nơi đó , chàng đã cầm chặt lấy tay nàng , ánh mắt sắc bén hận ý như mũi dao hung hăng đâm vào tâm nàng
" Triệu Lý Tâm , đến cả biểu muội của mình cũng không tha cô rốt cuộc là thể loại gì ? Ở trước mặt phụ hoàng và mẫu hậu diễn kịch , hiện tại ở trước mặt ta không cần diễn nữa , cô làm Lý Nghi uất ức ta nhất định sẽ trả đủ nhớ lấy " - Thái tử nói xong liền xoay người rời đi một chút hơi ấm cũng không để lại cho nàng
Nàng không biết phải giải thích thế nào , cũng không biết phải đối diện với thái tử ra sao , Lý Tâm chỉ biết hiện tại nàng rất đau đớn , nỗi đau đó truyền khắp tứ chi đến di chuyển cũng khó khăn
Sáng hôm sau , thái giám vào phủ tuyên chỉ bốn mươi ngày sau sẽ cùng thái tử thành hôn , phong làm thái tử phi
Nàng vui đến nói năng lộn xộn , nhưng nghĩ đến Lý Nghi cùng hắn lại chua xót khôn cùng
Bốn mươi ngày trôi qua nhang hơn nàng nghĩ , trong cung náo nhiệt , tất cả mọi người đều bận rộn
Đại lễ thành hôn diễn ra long trọng , nhưng từ đầu đến cuối trong mắt hắn không có nàng , vĩnh viễn cũng không có nàng
Mọi nghi thức được hoàn thành , nàng ngồi trong cung chờ chàng , chờ mãi đến canh ba cũng không thấy , sớm đoán được kết quả nhưng mà xảy ra vẫn đau lòng
Nàng lấy khăn trên đầu xuống , cởi hết trâm cài tóc , thay đổi y phục , liền nằm xuống không muốn chờ chàng nữa
Sắp thiếp đi , thì Lý Tâm cảm nhận được bàn tay to lớn nắm lấy tay nàng rất mạnh , đôi môi ấm nóng hung hăng giày vò đôi môi nàng
Nàng tỉnh hẳn , là thái tử , vui mừng lẫn lộn , còn chưa hạnh phúc được lâu trên đôi môi kia thốt lên hai chữ " Lý Nghi " thanh âm dịu dàng
Từng giọt nước trong suốt như hạt sương long lanh rơi ra từ hốc mắt sớm ẩn hồng của nàng , chua xót cùng đau đớn
Chàng điên cuồng ôm hôn lên thân thể nàng , cả một đêm hoan ái , chỉ đầy đau đớn , trong lòng chàng đã yêu muội ấy nhiều đến chừng nào
Nàng mệt mỏi ngất đi , tâm trí , trái tim và thân thể thay nhau bị chàng hành hạ
Tất nhiên những ngày tháng sau đó không hề yên bình , vừa sang hôm sau chàng cùng Lý Nghi tổ chức hôn lễ , phong cô ta làm trắc phi
Lý Tâm chỉ một lòng yêu thương chàng , làm gì kịp nghĩ chuyện tính kế , Lý Nghi năm lần bảy lượt hại nàng bị chàng hiểu lầm
Có đêm , chàng đến cung của nàng , hành hạ nàng khiến nàng đau đớn
Sau đó một thời gian , Lý Tâm biết mình mang thai , nàng yêu đứa bé này , nàng nhất định bảo hộ nó chu toàn
Thai nhi lớn dần , chàng cũng không đến cung của nàng nữa , để mặc nàng tự sinh tự diệt
Ngày hôm đó , chàng ban nàng thuốc tẩm bổ , sau khi nàng uống xong chén thuốc đó , máu tươi chảy đầm đìa dưới chân , nàng sợ hãi tột cùng , Lý Tâm cảm nhận được đứa bé đang dần chết đi
Từ nha hoàn đến nàng , đều xanh mặt , gấp rút gọi thái y
Nàng được chuẩn đoán là hư thai , khi nàng tỉnh lại , tâm ý trỗng rống , yêu hận đan xen , chỉ một chén thuốc đã cướp đi con nàng
Chàng tàn nhẫn đến như vậy ! Hóa ra là vậy , căm ghét nàng như vậy , kinh tởm nàng nên cả con của nàng cũng bị ghét bỏ
Hoàng hậu ở bên nàng suốt mấy ngày dài , nàng xin hoàng hậu được về Tây Quốc , người cười khổ chua xót vẫn đồng ý
Thái tử vô tâm , chưa từng đến thăm nàng , rốt cuộc nàng đã sai ở đâu ? Sai chính là yêu sai người ! Sai chính là hoàn toàn lọt vào tâm kế của bọn họ
Trên đường trở về Tây Quốc nàng bị bắt đi , lúc nàng tỉnh lại thì thấy bản thân bị trói chặt hai tay , cả cổ họng đau rát , đến khi nàng mở hai mắt thì thấy Lý Nghi và một người con trai
Người con trai này mặc hoàng phục long trọng là người của hoàng thất , nhìn kĩ một chút hóa ra là Tứ vương gia
Nàng không nghe rõ được cuộc đối thoại đó , nhưng vẫn biết được bọn họ mưu đồ làm phản
Chính là Tứ vương gia cấu kết với trắc phi Lý Nghi và giặc Nguyên nhằm muốn lật đổ thái tử , sát hại hoàng thượng , chiếm lấy binh quyền lên ngôi vua
Bọn họ đem nàng đến núi Tam Sơn cũng là nơi bố trí quân lính
Trên suốt đường đi nàng bị bịt mắt lẫn miệng nên không thể nói được gì cả cơ thể đều mệt mỏi
Trong lòng thầm nghĩ chàng thật sự sẽ đến cứu nàng sao ? Hoang đường thật
Đến nơi nàng vẫn chưa được mở khăn che mắt , tim nàng bỗng hồi hộp , nàng lại trở thành gánh nặng chỉ mong chàng đừng đến
Từ xa truyền đến tiếng ngựa phóng nhanh , hàng vạn quân đang tiến đến , quân bên chàng vẫn đông hơn so với Tứ vương gia
Khăn che mắt nàng được tháo gỡ , nàng nhìn thấy chàng uy quyền chỉ huy binh lính nhưng sắc mặt lại tiều tụy đi không ít
Bỗng chốc bọn họ thương lượng rất nhiều , nhưng nàng không nghe thấy gì cả bởi vì câu duy nhất nàng nghe thấy chính là " Thả thái tử phi , các người sẽ được toàn thây , nếu nàng ấy mất đi một mảnh vải ta thề sang bằng Trung Nguyên , lấy đầu ngươi tế trời đất " - thái tử gằn giọng nói từng chữ đều mang theo lửa giận ngút trời
Hạnh phúc , đau đớn đan xen lẫn lộn , nàng không biết phải nghĩ gì , tiếng ngựa vang lên rất lớn
Từ đằng sau quân lính của Tứ vương gia là vạn quân của chàng , nói đúng hơn là hắn bị bao vây , còn có bất ngờ bị tập kích
Chiến tranh diễn ra nhanh chóng trước mắt nàng , máu chảy như suối , nàng sợ hãi , rất sợ , sau đó Lý Tâm chạy nhanh , tên lính kia ép nàng đến gần vách núi , nàng càng lùi về phía sau , đến lúc bị bức tới cùng lại có một cánh tay to lớn ôm lấy nàng
Chàng tiến về phía nàng đỡ lấy nàng dùng kiếm cắt đứt dây trói trên tay nàng
Hạnh phúc chưa lâu , Lý Tâm từ trong lòng chàng nhìn thấy Tứ vương gia đang đưa thanh kiếm đến gần chàng
Nàng không thể suy nghĩ gì nữa , liền xoay người chàng đẩy ra xa , một mình lãnh trọn nhát kiếm kia , đau đớn tỏa ra từ vai của nàng , rất đau ...
Tứ vương gia nhanh chóng rút kiếm lại , hai mắt hoảng loạn như muốn phóng đến bên nàng nhưng từ xa đã có mũi tên bắn ngay vào tim hắn
Sau đó nàng thả người rơi xuống vách núi sâu vạn trượng , tưởng chừng sắp giải thoát thì bị cánh tay to lớn níu lấy một tay của nàng
Chàng một tay vịnh lấy vách đá , một tay níu lấy nàng vô cùng khổ sở
Nàng không rõ phía trên kia như thế nào , nàng không muốn chàng như thế , nếu cứ níu kéo nàng như vậy cả hai sẽ cùng chết mất
Tim nàng đau đớn , nở nụ cười bi thương nhìn chàng
" Tần Lăng , chàng buông tha cho ta chúng ta kiếp sau không còn nợ nhau , vĩnh viễn không gặp lại " - Lý Tâm dùng tay kia của mình gỡ lấy bàn tay của chàng ra khỏi tay nàng
Khoảnh khắc tất cả buông ra , tay buông tay , nàng thả rơi xuống dưới , thái tử thấy nàng rơi xuống liền muốn buông tay đang vịnh vách núi thì đám binh lính đã đi xuống ôm lấy chàng
Lý Tâm nghe tiếng chàng hét lớn trên không trung , từng giọt nước mắt nàng bay theo hướng gió , hình ảnh chàng càng ngày càng xa dần , nàng đưa tay lên cao như đang vuốt ve khuôn mặt chàng thì thào
" Tần Lăng , ta yêu chàng "
---------------------------------------------------
Sau khi nàng mất , Tần Lăng cũng lên ngôi hoàng đế , chàng không biết chuyện đứa bé mất , chuyện ban thuốc là trắc phi
Sau này khi nàng làm thái tử phi , chàng đều nhìn ra kế hoạch của Lý Nghi , chỉ cảm thấy chàng ngu muội bị cô ta lừa , chàng chưa từng động vào cô ta sau khi thành hôn cùng nàng
Bởi vì quá yêu nàng nên không nhịn được kéo nàng vào địa ngục , là chàng sai rồi , một đời này đều là sai lầm , lúc chàng yêu nàng , dùng hết mọi thứ để bù đắp thì nàng rời đi , nàng tàn nhẫn như chàng đã từng vậy
Thành công lên ngôi hoàng đế , nhưng cô độc đến già , thái tử đứng trước bức tranh của chàng lúc vẽ nàng đêm hội hoa đăng
Chàng dùng tay lướt nhẹ lên giấy , dừng lại trên khuôn mặt quen thuộc , hơi thở rối loạn , đế vương vô tình bật khóc , hóa ra mất nàng còn đáng sợ hơn phải chết , nàng dùng cái chết để trả thù chàng sao ?
Thái hậu nhìn chàng lạnh giọng
" Là Lão Thiên trừng phạt con "
Qua rất lâu sau đó , có một nữ tử trên cầu Nại Hà nhận lấy vong tình thủy từ tay Mạnh Bà uống cạn , hờ hững rời đi
Phía sau là một nam nhân , hắn từ chối uống vong tình thủy nắm lấy tay nữ nhân phía trước đến Phong Đô
( Phong Đô là nơi luân hồi , đầu thai chuyển kiếp )