Đêm ấy, Trường An ngập tuyết trắng.
Đêm ấy, có nữ tử ôm mối tình si ra đi mãi mãi.
Đêm ấy, có vị nam tử mang trái tim điêu tàn lên ngôi hoàng đế.
Đêm ấy thê lương.
Y Họa. Y Họa
Bao đêm rồi ta vẫn thầm gọi tên nàng.
Y Họa . Y Họa.
Bao đêm rồi ta vẫn mộng tưởng, mộng tưởng một ngày nàng về bên ta.
Nhưng chẳng thể nữa rồi. Nàng tự lúc nào chỉ còn là một miền kí ức.
Nhấp một chén rượu như nuốt sầu muộn vào tim, đau đến xé lòng. Đêm nay, ta sẽ uống thật say, thật say. Để tâm này thôi luyến lưu bóng hình nàng. Nhưng cớ sao, mắt này vẫn đẫm lệ, tâm vẫn âm ỉ đau đớn. Một chén rồi lại một chén, hồi ức như được thanh tỉnh..
" Thái tử ca ca, huynh xem này"
Tiểu nữ tử một thân hồng hồng chạy lại chỗ tiểu nam tử đang quay lưng về phía nàng, trong tâm tràn ngập vui sướng cùng kích động.
Tiểu nam tử kia nghe tiếng gọi, ánh mắt không sao giấu nổi vẻ chán ghét bèn quay ra lườm nàng một cái.
Thấy hắn như vậy, bước chân nàng có chút chậm lại nhưng hai tay mập mạp vẫn không ngừng huơ huơ miếng ngọc bội, cười sán lạn nói:
" Thái tử ca ca, huynh xem miếng ngọc bội này đi, nó có đẹp không cơ chứ "
Nam hài kia có chút không kiên nhẫn khẽ liếc miếng ngọc bội trong tay tiểu nữ tử, miệng thủy chung không mở.
Tiểu nữ tử tuy thấy vậy nhưng vẫn không ngừng nói:
" Đây là ngọc bội mà muội cùng mẫu thân đích thân lên chùa xin cho huynh đấy. Sư thầy bảo nếu đeo nó trên người, huynh sẽ có một đời bình an"
"Nhàm chán"
Hắn chán ghét ném một câu về phía nàng xong liền quay lưng đi mất.
Tiểu Y Họa thấy vậy thì mắt ầng ậc nước, không kiềm lòng nổi, nước mắt lã chã rơi trên gương mặt phấn hồng.
" Thái tử ca ca, huynh là không thương muội"
Nói xong liền gào lên khóc nức nở. Nam hài kia nghe đến vậy thì vội vã quay trở lại, chán nản đưa tay ra trước mặt nàng
" Nha đầu nhà ngươi thật phiền phức, còn không mau đưa miếng ngọc bội qua đây"
Thấy nàng có dấu hiệu ngưng khóc, trong mắt tiểu tử kia lóe lên một tia vui vẻ.
Thấy bàn tay đang chìa ra trước mắt, tiểu nữ tử vội vàng quệt nước mắt trên mặt rồi cẩn thận lau tay vào áo mình như sợ dây bẩn lên miếng ngọc bội. Xong nhẹ nhàng đưa miếng ngọc vào tay Thái tử.
" Thái tử ca ca, huynh tốt nhất "
Tiểu Y họa nói xong liền nở nụ cười rạng rỡ. Nam hài bên kia có chút ngần ngơ nhìn nàng sau đó liền quay phắt đi, lẩm bẩm
" Nha đầu ngươi đúng thật là phiền phức"
Rồi lại xoẹt qua trước mắt hình ảnh tiểu tử nào đó một thân cao quý, thắt lưng đung đưa miếng ngọc bội, chân mang hài rồng, mỗi bước đi đều cố ý kéo dài khiến nữ tử đằng sau như vội vã chạy theo hắn.
YOU'LL ALSO LIKE
[CaoH - Edit] Nữ Phụ Pháo Hôi Muốn Độc Sủng...
2.6M
90.1K
Tên truyện: Nữ Phụ Pháo Hôi Muốn Độc Sủng Tác giả: Hoảng Nhiên Nhược Mộng Thể loại: Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE , Tình cảm, H văn, Ngọt sủng, Song khi...
《Full - Nữ Phụ》Sau Khi Ly Hôn Với Nhân Vật P...
1M
68.2K
➤Tên gốc: 和反派离婚之后 - Cùng phản phái ly hôn chi hậu ➤Tác giả: 木妖娆 - Mộc Yêu Nhiêu ➤Số chương: 101 chương ➤Thể loại: Ngôn tình, nữ phụ, xuyên không ➤Convert: Tiểu Lê Nh...
criminal | kth
464K
30.2K
Chúng ta sinh ra đều không thể nào quyết định số phận của riêng mình. Em cũng vậy, anh ta, gã ta hay cô ta cũng thế. Số phận vốn dĩ đã an bài, chỉ là một trong số chúng...
《EDIT - HOÀN - ĐANG BETA》 DƯ ÂM - TRẦN VỊ MÃN
87.1K
3.6K
*TRUYỆN CHỈ ĐĂNG DUY NHẤT TẠI WATTPAD Maison de I'hortensia (@NhacuaHortensia)* TÊN TRUYỆN: DƯ ÂM 余音 TÁC GIẢ: TRẦN VỊ MÃN 陈未满 ĐỘ DÀI: 30 CHƯƠNG + 5 PHIÊN NGOẠI NHÂN VẬ...
Cực Phẩm Tiểu Thư
341K
4.7K
Cực Phẩm Tiểu Thư ( Mỹ nữ dâm đãng trời sinh ) Tác giả: Ốc sên 🐌 Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, lãng mạn, SM, NP. Câu chuyện kể về Mã San San - một tiểu thư ăn trắn...
Cách nuôi dưỡng bệnh kiều
51.4K
3.8K
Tác giả: Phế Danh Quân Convert: Khoá luận tốt nghiệp được 9 điểm Edit: nhtt1225 Một chuyện ngoài ý muốn làm Diệp Trăn Trăn xuyên đến cổ đại, còn ngơ ngác rơi vào một cái...
" Thái tử ca ca, huynh.. huynh có hay không có thể cất bước chậm lại một chút ?"
Thanh âm thanh thúy, đinh đang vang lên từ sau lưng mang theo vài phần thấm mệt. Người đằng trước rõ ràng không báo trước, cước bộ dừng hẳn lại, quay ra nhìn tiểu nha đầu lẽo đẽo sau lưng mình, chậm rãi đáp:
" Vậy ta có hay không mượn ngươi biến thành cái đuôi? Nữ tử phiền phức"
Thanh âm chầm chậm vang lên trên đỉnh đầu khiến ánh mắt tiểu Y Họa thập phần buồn bã.
Tiểu thái tử nói xong liền quay lưng đi tiếp còn tiểu nữ tử lẳng lặng đứng yên một chỗ, không dám rời bước theo.
Lên 15 tuổi, trong tiệc sinh thần của hắn. Tiểu Y Họa đầu tóc có chút lấm lem, mặt vương bột trắng, một thân nho nhỏ đẫm mồ hôi. Hối hả ôm đĩa bánh quế hoa cao mà nàng cất công chuẩn bị đến Thương Điện cung, lòng tràn trề phấn khởi. Bắt gặp bóng dáng quen thuộc trước mặt, nàng không giấu nổi vui sướng trong mắt mà bước nhanh tới.
" Thái tử ca ca, thái tử ca ca ."
Tiếng reo của nàng đinh đang vang lên, vọng tới chỗ nam tử một thân hoàng bào đỏ thẫm. Hắn không nhanh không chậm quay người lại, mày kiếm nhấc lên ý như muốn nói : Nữ nhân phiền phức.
Thấy rõ chán ghét trong mắt hắn, lòng nàng bỗng nổi một trận bi thống nhưng gương mặt như tiên tử kia vẫn không ngừng nở nụ cười:
" Huynh nhìn xem, ta là làm cho huynh một đĩa quế hoa cao. Huynh mau mau ăn thử "
Nhìn ánh mắt chờ mong của nữ tử trước mắt, hắn không nỡ làm nàng tổn thương liền chán nản cắn một miếng bánh. Đưa hương hoa quế tràn vào đầu lưỡi. Hắn như thấy lại hình ảnh mẫu phi năm nào. Vào ngày sinh thần của hắn cũng sẽ luôn làm bánh quế hoa cao cho hắn ăn. Tư vị của cả tuổi thơ ùa về nơi đáy mắt, rồi bỗng đâu hắn thấy khuôn mặt tái nhợt của mẫu phi, đôi mắt nhòe nước của bà cùng cái quay đầu vô tình của phụ hoàng. Lụa trắng ba thước như phiêu dật trước mắt, mái tóc của mẫu phi theo đó buông dài.
Nụ cười ma quái của Hoàng Hậu đương triều Liễu thị vang lên đầy ngoan độc:
" Hay cho một tấm sủng phi nhà người. Tiện nhân ngươi còn sống ngày nào, bản cung thêm ngứa mắt ngày đó. Sủng phi thì thế nào, chẳng phải kết cục đều như nhau sao? Mạng tiện tì nhà ngươi có chăng quá mọn a~
Nói rồi một thân Phượng y như lửa, đỏ rực đến lạnh người sải từng bước dài ra khỏi Hương Loan điện.
Hồi ức chấm dứt, cũng là lúc hắn nhận ra nữ nhân trước mắt chẳng phải cũng mang họ Liễu hay sao? Nhớ năm đó, Liễu gia từng câu kết với Hoàng Hậu đẩy mẹ hắn _ một sủng phi vào lãnh cung tăm tối để dọn đường cho Tưởng Quý Phi Liễu Thị một bước hóa Phượng Hoàng, đường đường chính trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ.
Mắt hắn tối đi một mảng, miếng bánh cắn dở bị hắn không thương tình ném thẳng xuống đất, một tay hất luôn đĩa bánh quế hoa cao trên tay Y Họa.
Tưởng niệm kết thúc cũng là lúc Hoàng đế đương triều sực tỉnh. Hắn mờ mờ thấy đôi mắt thẫn thờ của nàng năm nao, lòng đau đớn đến vạn phần. Có phải, có phải nếu như hắn chỉ cần quay đâu lại, nàng sẽ luôn ở đằng sau chờ hắn chứ, sẽ là mãi mãi như thế đúng không. Chỉ là đời không có chữ "nếu như" Lý Trương Thanh hắn căn bản là chưa bao giờ quay đầu nhín nàng.
Lại nhớ năm ấy, khi nước Liêu sang cầu thân. Hắn đã một mực đẩy Y Họa nàng về phía Bắc xa xôi ấy, rời xa nam nhân nàng yêu. Là hắn vô tâm vô phế không chịu thừa nhận tình cảm bản thân mình , Trương Thanh hắn tự lúc nào đã khảm nàng vào tâm.
Ngày cưới, sính lễ của hắn gửi cho nàng không phải là một thánh chỉ chu di cửu tộc Liễu gia hay sao? Vậy là hắn đã trả thù thành công cho mẫu phi, một tay đẩy Liễu tướng quân vào đường cùng, bức Liễu Thái Hậu uống độc tửu tự sát. Và còn một tay giết chết nữ nhân hắn yêu khiến nàng chết đứng nơi tường thành Trường An.
Mối thù này coi như hắn đã trả xong vậy ai trả Y Họa cho hắn đây. Bao nhiêu nước mắt, bao nhiêu ân hận, bao nhiêu hối cải cũng chẳng thể đổi nàng trở lại.
Hắn mơ màng nhớ về đêm tuyết trằng hôm nào, nữ nhân ngốc nghếch kia lại từ nước Liêu xa xôi trốn hôn mà trở về. Nàng một thân giá ý đỏ rực đứng giữa biển tuyết trắng, xinh đẹp đến động lòng người. Trong giây phút một tiễn lao vút đi mang theo mảnh ngọc năm nào. Kí ức ùa về trước mắt, và hắn của ngày hôm ấy bắt đầu hối hận.
Một tiễn coi như cắt đứt một mảnh tình của đôi ta. Và hắn biết hắn đã khóc, nước mắt từng giọt theo gió đông đông cuốn vội, chỉ kịp để lại trên mặt một khoảng lạnh giá, trong lòng một mảnh thương đau.
Mỗi lần tưởng niệm, là một lần đáy lòng hắn chứa thêm sầu bi và có lẽ chỉ mình hắn hiểu thế nào là hối hận khôn nguôi. Một mình hắn hay sự tịch liêu của chính bản thân mình chốn này.
Tự cổ đế vương như hắn vốn là tịch liêu.
Kiếp này Lý Trương Thanh hắn nợ Y Họa nàng một đời bình an.